Ma Long

Trên mặt Phong Liệt cười nhạt, nhưng trong lòng lại vui mừng khôn xiết, thu thập Hỏa Mãng Vương dễ dàng như vậy, thực sự nằm ngoài sức tưởng tượng của hắn.
Tiếp đến, không không chút khách khí, tâm ý nhanh chóng nháy động, huy động Trấn Long Thiên Bi đè nén trên đỉnh đầu Hỏa Mãng Vương.
Hỏa Mãng Vương nhìn Thiên Bi to lớn kia lại ập tới lần nữa, trong lòng kinh hãi muốn chết, không khỏi phát lên một trận tuyệt vọng.
Đối mặt với cao nhân tuyệt thế không gì sánh được như Phong Liệt, hơn nữa Trấn Long Thiên Bi giống như thần binh vô địch kinh thiên động địa, hắn chỉ cảm thấy chính mình giống như con trùng đối mặt với cự long, thực sự không có nửa điểm cơ hội, ngay cả ý niệm phản kháng trong đầu đều không tồn tại.
Mắt thấy Thiên Bi thật lớn hung hăng đè xuống, trong mắt Hỏa Mãng Vương không khỏi toát lên tia kinh sợ, sau một khắc, hắn đột nhiên hét lớn:
- Tiền bối khoan đã, ta nguyện ý nhận người làm chủ nhân!
Ầm!
Một đạo âm thanh cực lớn vang lên.
Trấn Long Thiên Bi đổ xuống sát người Hỏa Mãng Vương, khiến toàn thân Hỏa Mãng Vương chấn động bay cao tới ba trượng, bịch bịch đập xuống trên mặt đất.
- Hừ! Coi như tiểu tử ngươi biết điều! Có nhận lão phu làm chủ nhân, coi như kiếp trước ngươi tạo được công đức thật lớn.
Phong Liệt làm bộ khẽ hừ một tiếng, trong lòng suýt chút nửa cười phá lên thành tiếng, có một gã cao thủ Hóa Đan Cảnh bát trọng thiên bên người, sau này chính mình chẳng phải có thể ngang dọc khắp đại lục sao?
Tiếp đến, hắn vội vàng câu thông khí linh Cảnh Hách Tỏa Long Đài, để Cảnh Hách cống hiến khế ước nhận chủ.
Còn Hỏa Mãng Vương mang theo khuôn mặt ủ rũ, vô lực ngồi xuống, dù sao đi nữa hắn không thể nghĩ tới chính mình tung hoành mấy trăm năm trên đại lục, dĩ nhiên cuối cùng chịu kết cục phải làm nô bộc cho kẻ khác.
Bất quá, chết tử tế không bằng được sống, chỉ cần có thể sống sẽ có cơ hội, nếu như chết coi như kết thúc mọi chuyện.
Hơn nữa, làm nô bộc cao nhân tiền bối thực lực kinh thiên, tựa hồ không phải chuyện nhỏ.
Trong lòng Hỏa Mãng Vương một mảnh phức tạp, quá mức bất đắc dĩ.
* * * * *
Cùng lúc đó, bên ngoài, Lý U Nguyệt đang gặp phiền phức trong rừng mai.
Mảnh rừng mai này rất gần ngọn núi nàng và Phong Liệt đang cư trú, chỉ cách ba dặm đường mà thôi, vài ngày gần đây, nàng và Phong Liệt thường hái về một chút mai thưởng thức hương vị tươi ngon.
Bất quá hôm nay, ngay khi Lý U Nguyệt vừa đi được một đoạn ngắn, trong lòng đột nhiên nổi lên một cổ cảm giác nguy hiểm, giống y như cảm giác vừa đặt chân tới núi dường như bị thứ gì đó theo dỗi, khiến trong lòng người ta hoang mang.
Nhãn thần Lý U Nguyệt lạnh lẽo, âm thầm quét quanh bốn phía, nhưng không phát hiện điều gì, nàng hỏi Tiểu Dạ một tiếng, sau đó liền tiếp tục tiến về phía trước.
Nhưng sau một khắc, mặt đất nguyên bản bằng phẳng đột nhiên bắn ra một đạo hắc mang, chạy tới trước ngực Lý U Nguyệt.
Hừ!
Sắc mặt Lý U Nguyệt không chút sợ hãi, trong nháy mắt nàng vung tay lên, một tia sáng màu đen vọt qua không trung, sau khi thanh âm xoạt xoạt giòn tan vang lên, trên mặt đất hiện lên một số mảnh vụn thi thể bọ cạp.
Giống như trước, đây cũng là một con bọ cạp, chỉ là đầu bọ cạp này thực thực mạnh hơn một chút, lúc này đã đạt tới nhị giai sơ kỳ.
Sau khi Lý U Nguyệt giết chết bọ cạp, trên khuôn mặt không chút vui vẻ, bởi vì nàng cảm giác được, một cổ nhãn thần vẫn đang nhìn chằm chằm tới chính mình.
- Là ai? Có can đảm hãy ra đây!
Lý U Nguyệt thăm dò một tiếng, trên tay bỗng nhiên hiện ra một chiếc gang tay màu trắng bạc, từng đạo từng đạo sợi tơ màu đen mềm mại quấn quanh.
- Cạc cạc cạc cạc! Nha đầu, quả nhiên có chút bản lĩnh!
Ầm!
Theo tiếng cười quái dị khiến người ta tê dại vang lên, trong bụi cỏ dại phía trước ầm ầm hiện ra một con quái vật, đứng cách Lý U Nguyệt mười trượng.
Đầu quái vật này thập phần cổ quái, trên đầu hiển hiện một tấm mặt người cực kỳ xấu xí, nhưng thân thể lại thân thể một con bọ cạp màu nâu to bằng cái bàn, trong đôi mắt u lục phát ra hàn quang kinh người.
Lý U Nguyệt cả kinh, không khỏi lui lại phía sau vài bước, từ nhỏ đến lớn nàng chưa từng gặp phải quái vật như vậy.
Đặc biệt điều khiến nàng chấn động chính là, khí thế đầu quái vật mặt người này cực kỳ cường đại, nghiễm nhiên thực lực đã đạt tới Cương Khí Cảnh hậu kỳ đỉnh phong.
- Ngươi. . .ngươi là thứ quái quỷ gì?
Lý U Nguyệt gắng sức trấn định một chút, lạnh lùng nói.
- Cạc cạc cạc cạc, tiểu nha đầu đừng sợ, chỉ cần nàng ngoan ngoãn theo ta, ta đảm bảo nàng sẽ mạnh mẽ hơn so với gã mặt trắng không hứng thú kia, chờ tới khi ta hoàn toàn biến đổi, có thể song hành với nàng, cạc cạc cạc!
Quái vật kia lộ ra hàm răng đen kịt liên tục cười quái dị.
Lý U Nguyệt đầu tiên khẽ sửng sốt, lập tức không kiềm chế nổi, phẫn nộ nói:
- Ngươi. . .ngươi quái dị người không phải người quỷ không phải quỷ, ngay cả một đầu ngón tay của phu quân ta cũng không sánh bằng, mau mau đi tìm cái chết đi!
Vừa dứt lời, hai bàn tay U Nguyệt lật ngược, một mảnh sợi tơ màu đen giống như mạng nhện tung hoành đan xen với nhau vây quanh quái vật kia.
Quái vật trông thấy chùm tơ màu đen bắn ra, hai mắt u lục không khỏi cả kinh, lập tức chỉ nghe thấy nó kêu phịch một tiếng, biến mất không thấy, trên mặt đất để lại một đoàn khói đen, dần dần theo gió núi tiêu tán vô hình.
Còn Lý U Nguyệt phóng ra những sợi tơ màu đen thất bại khiến mấy chục cây đại thụ cách đó không xa xoắn thành vụn gỗ đầy đất, liên tục phát sinh âm thanh ầm ầm nổ vang không dứt bên tai.
Lý U Nguyệt thấy mặt đất phía trước trống trơn, không khỏi chau mày đẹp lại, gia hỏa kia dĩ nhiên biến mất không thấy tăm hơi, thủ đoạn này thực sự khiến kẻ khác vướng tay vướng chân.
Nàng cẩn thận vô cùng đảo mắt nhìn quanh bốn phía một chút, nhưng lại không thu hoạch được gì.
Đúng lúc nàng kinh nghi bất định, đột nhiên nàng cảm thấy trên vai mát lạnh, tiếp đến toàn thân tê dại, không sao có thể di chuyển được, ngay cả muốn gào lớn đều không cách nào phát ra âm thanh, không khiến nàng kinh hãi tuyệt vọng, nhưng lại không cách nào khả thi.
Sau một khắc, đầu quái vật ki dĩ nhiên không thanh không tức di chuyển tới trước mặt Lý U Nguyệt, đuôi bọ cạp dài dài kia không ngừng quấy động, khuôn mặt xấu xí cười quái dị nói:
- Cạc cạc cạc cạc, tiểu nha đầu, lần này. . .Ủa? Không tốt rồi!
Nó chưa nói hết câu, đột nhiên bịch mọt tiếng lại biến mất lần nữa, cùng lúc đó, trên mặt đất để lại nửa đoạn đuôi bọ cạp ngoáy động không ngừng, giống như bị người dùng lưỡi dao sắc bén cắt ngắn, chất lỏng bóng loáng màu xanh lục trên mặt đất khiến bụi đất bốc lên khói xanh, độc tính kinh người.
Khuôn mặt Lý U Nguyệt toát lên vẻ kinh hoàng, đột nhiên phát sinh biến cố này ngay trước mắt, khiến nàng nhất thời chưa thể hoàn hồn.
Chờ tới khi nàng bình tĩnh trở lại, nhưng trước mặt không biết từ khi nào xuất hiện thêm một nữ tử xinh đẹp.
Nữ tử này dung nhan tuyệt mỹ, khiến kẻ khác rất khó phỏng đoán được tuổi tác cụ thể, một đôi chân sen để trần trong suốt như ngọc, thân khoác bộ bạch y bằng vải thô, nhưng lại càng hiện rõ khí chất xuất trần, trên cổ nàng đeo chuỗi phật châu mang phong cách cổ xưa.
Điều khiến kẻ khác khó quên nhất chính là đôi mắt nữ tử kia long lanh như nước lại bình thản như không, người ta thoáng liếc nhìn có thể quên tất cả loạn lạc trên thế gian.
Đôi mắt đẹp bình thản quan sát Lý U Nguyệt một chút, khẽ gật đầu, tựa hồ lộ ra vẻ khen ngợi.
Còn Lý U Nguyệt sau khi nhìn tướng mạo nữ nữ nhân này, trong lòng khẽ động:
- Người này. . .Tại sao nhìn có chút quen mắt?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui