Ma Long

[SIZE=4]
Quần long nghe thấy lời Nghịch Long Hoàng, trong mắt hiện lên một tia bi ai cùng chống cự, nhưng không chút do dự niệm chút ngữ cổ quái, cấp tốc xông về phía Nghịch Long Hoàng.
Tiếp theo, ngay khi tiến gần tới phạm vi trăm trượng cạnh Nghịch Long Hoàng, Long thân lớn như núi hóa thành hư vô, nhưng có một đạo tinh khí bàng bạc hội tụ đến quanh người Nghịch Long Hoàng.
Trong chớp mắt, Nghịch Long Hoàng bị vô số tinh mang đủ màu sắc bao phủ, mà đọa kim quang kia cũng đã bay tới gần.
Nghịch Long Hoàng hai mắt lạnh lẽo, tay phải khẽ chém ra, lập tức tinh khí đầy trời dung nhập vào trong một chưởng này, một cỗ khí tức mênh mông cuồng bạo khủng bố lập tức phóng ra, một đạo chưởng ảnh lớn mấy vạn trượng bay về phía không trung.
Phụt…
Một tiếng nhỏ vang lên, chưởng ảnh dễ dàng tiêu diệt kim quang, sau đó đánh về phía hư không xa xôi, khiến cho không gian đều sụp đổ, uy thế kinh người.
Ảo cảnh Tỏa Long đài ghi chép tới đây là hết.
Phong Liệt đã nghiên cứu ảo cảnh này không dưới ngàn lần, nhưng không mò được chút đầu mối với thức Hoang Long Tế Thiên.
Chủ yếu này ảo cảnh này chênh lệch lớn với ý cảnh một thức Hoang Long Tế Thiên, căn bản là trống đánh xuôi, kèn thổi ngược.
Bên trong ảo cảnh, Nghịch Long Hoàng bức bách quần long hiến tế, tụ lực lượng thân thể máu huyết thành một kích.
Nhưng bên trong miêu tả một thức Hoang Long Tế Thiên lại yêu cầu giao ý chí của mình cho vạn long, đây không giống cướp đoạt chút nào.
Hơn nữa trong đó còn phải kết hợp với bí thuật hiến tế của Viễn cổ Chân Long, độ khó rất lớn!
Điều này đã vượt qua phạm trù ý cảnh.
Trong miêu tả của Nghịch Long Hoàng thì đây cũng chỉ là một cách suy nghĩ, có lẽ trong lòng hắn có con đường khác, nhưng lại không thay đổi vào trong Tỏa Long đài, cho nên mới khiến Phong Liệt rơi vào tình cảnh này.
Trước kia, mỗi lần Phong Liệt tìm hiểu tới một điểm này liền không thể tiến thêm, nhưng hôm nay có Tiểu Không Linh đan làm hậu thuẫn, trong đầu hắn xuất hiện một con đường có thể đi được.
Điều này đã tương đương việc sáng tạo một thức chiến kỹ chưa từng có, chỉ là đứng trên cơ sở của Nghịch Long Hoàng để khai sáng chiến kỹ, độ khó chẳng khác nào lên trời.
- Muốn giao phó ý chí người khác, ý chí của mình nhất định phải vượt xa đối phương, ít nhất vào thời khắc này phải như thế!
- Bí thuật hiến tế, dung nhập ý cảnh bản thân, lại thay đổi tâm của người khác!
- Hiến tế cùng trời, trời tức là ta!

Trong không gian Long ngục, im lặng, các động vật nhỏ ở bên trong sớm đã bị tiểu Dạ ăn hết sạch, mà tiểu Dạ cũng đã theo Lý U Nguyệt đi Phiêu Miễu thiên cung, Kim Câu lại bị Phong Liệt tống ra ngoài.
Lúc này, trong không gian to lớn chỉ có mình Phong Liệt.
Yên tĩnh, vô cùng yên tĩnh.
Thân ảnh ngồi giữa Tỏa Long đài trong Long ngục, hai mắt khép hờ, không nhúc nghích.
Một ngày, hai ngày… mười ngày… một tháng.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, thời gian một tháng chỉ như một chớp mắt.
Mười khỏa Long Nguyên đan niêm phong trong cơ thể Phong Liệt đã tiêu hao hết, cả người cũng gầy đi một vòng.
Trong thời khắc này, rốt cuộc Phong Liệt cũng tỉnh lại, hắn liếm bờ môi khô khốc, hai mắt vô ý thức nhìn hư không, sắc mặt không lo không vui, như có điều gì suy nghĩ.
Giờ khắc này hắn đã thất bại.
Một khỏa Tiểu Không Linh đan khiến hắn ở trong trạng thái không linh huyền diệu suốt thời gian một tháng nhưng cuối cùng vẫn thất bại!
Chỉ có điều không phải là hắn không có thu hoặc, thậm chí có thể nói thu hoạch rất lớn.
Chỉ là hắn muốn leo lên một tòa núi cao vạn trượng, mà những thu hoạch này mới chỉ tới nửa núi, khoảng cách tới đỉnh còn rất xa.
Hôm nay hắn đã có thể dung nhập bí thuật hiến tế của Viễn cổ Chân Long vào trong ý cảnh của bản thân.
Nếu hắn tinh thông ảo thuật thì hẳn là cũng có thể khai sáng ra một môn chiến kỹ Thiên cấp uy lực không tồi.
Chỉ có điều những thứ đó quá tầm thường, so sánh với chiến kỹ Linh cấp khiến thiên địa khiếp, quỷ thần kinh thì nó chẳng khác nào rác rưởi, thậm chí không đáng giá một viên Tiểu Không Linh đan.
- Ai, đã không còn trạng thái không linh, chỉ sợ cho dù tốn thời gian trăm vạn năm ta cũng khó mà hoàn thành nó.
Phong Liệt tự giễu lắc đầu, đã đi ra khỏi trạng thái không linh, ngộ tính tăng vạn lần kia, hắn chỉ cảm thấy đầu như một cục bột nhão, không sờ tới chút manh mối.
Hắn đứng dậy, cử động gân cốt, sau đó định đi tìm một chút thức ăn bồi bổ cơ thể.
Hôm nay mặc dù hắn đã đạt tới Cương Khí cảnh nhất trọng thiên, nhưng vẫn chưa thể hoàn toàn tích cốc.
Tiếp theo, Phong Liệt bình yên nghỉ ngơi ba ngày trong không gian Long ngục.
Ba ngày sau đó, một lần nữa hắn leo lên Tỏa Long đài, không chút do dự phục dục nốt khỏa Không Linh đan kia, sau đó lâm vào trạng thái Không Linh vô cùng huyền diệu.
Vì có thể khai sáng ra một thức Chiến kỹ rất có khả năng đạt tới Linh cấp, đừng nói là hai khỏa Tiểu Không Linh đan, cho dù là mười khỏa Tiểu Không Linh đan, Phong Liệt cũng không có chút nhíu mày.
Huống chi đây là do hắn mang theo Hỏa Mãng vương đi tới địa bàn một vài lão bất tử khác giết người cướp của, vì vậy Phong Liệt cũng không tiếc.
Hắn chưa bao giờ sợ mạo hiểm, chỉ cần việc gì hắn cho là đáng giá, tất cả mọi người trên đời là địch thì có sao?
Không gian Long Ngục một lần nữa rơi vào yên lặng, thời gian lặng lẽ trôi qua, đạo thân ảnh kia giống như vĩnh viễn bất động, nhưng tư tưởng lại không ngừng trèo đèo lội suối, hướng tới đỉnh cao, leo lên…
_______
Bên ngoài biên giới Ma Long sơn mạch, trên một ngọn núi nhỏ trụi lủi, mấy ngàn cao thủ mặc áo xanh da trời ngửa đầu nhìn về thiếu phụ Lam Vân Phượng đang đứng trên đỉnh núi, trong mắt lộ ra vẻ sùng kính, hoặc ái mộ, hoặc tham lam, hoặc dâm dục, không ai giống ai.
- Đám vô dụng các ngươi! Nhiều người như vậy tốn thời gian hơn một tháng mà ngay cả bóng dáng tiểu súc sinh kia cũng không thấy, nuôi các ngươi đúng là nuôi một đám vô dụng mà!
Khuôn mặt xinh đẹp của Lam Vân Phượng vô cùng giận dữ, lạnh giọng quát lớn.
Đối với ánh mắt không giống nhau của đám thuộc hạ, nàng thản nhiên tiếp nhận.
Thậm chí những ánh mắt ham muốn trần trụi kia càng khiến nàng cảm thấy hưng phấn.
- Thuộc hạ biết tội, thỉnh Phó thành chủ đại nhân tha thứ!
- Hừ! Biết tội thì làm được cái rắm gì! Tranh thủ thời gian suy nghĩ biện pháp cho lão nương, ai có thể lập công, bổn tọa nhất định sẽ trọng thưởng!
Lam Vân Phượng hừ lạnh nói.
Đám cao thủ phía dưới không khỏi cúi đầu, xì xào bàn tán.
Công lao này có ai không muốn?!!
Chẳng những đạt được vinh hoa phú quý, thậm chí còn có thể được âu yến cùng Phó thành chủ xinh đẹp kia.
Tục truyền Phó thành chủ đại nhân ở trên giường có những tuyệt chiêu mạnh mẽ không thua kém chiến lực của nàng, chỉ có điều những kẻ hưởng thụ qua đều giữ kín như bưng, điều này không khỏi khiến tất cả các nam nhân đều ngứa ngáy trong lòng.
Thật lâu sau, đột nhiên một gã đại hán khôi ngô đi ra, chắp tay với Lam Vân Phượng:
- Phó thành chủ đại nhân, thuộc hạ có một cái chủ ý, nếu mà có thể thực hiện được vậy nhất định có thể khiến tiểu tử kia không chỗ nào trốn.
- Hả? Mau nói!
Lam Vân Phượng vừa nghe, hai mắt sáng ngời, gấp gáp thúc dục.
[/SIZE=4]


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui