Ma Long

Ngay khi hai người Phong Liệt vừa rời quán rượu, có rất nhiều Lôi Long vũ giả xông lên tửu lâu, cầm đầu là ba cường giả Thần Thông cảnh.
Ba cường giả Thần Thông cảnh này thấy hai người Phong Liệt rời khỏi, cũng không lập tức đuổi theo, trong mắt không hiện vẻ uể oải, ngược lại nở nụ cười âm hiểm.
Cùng lúc đó, trong một góc nhỏ, có một gã chỉ còn một chân, chống gậy trúc màu đen híp mắt nhìn bầu trời, hừ lạnh một cái, thân thể biến mất không thấy.
Ngoại trừ những người này, trong sáng, trong tối đều có những cao thủ âm thầm chú ý tới Phong Liệt, lặng lẽ rời khỏi Tham Lang thành, tiến vào trong sơn mạch.
Hỏa Mãng vương phi hành trong không trung không lâu thì hạ xuống.
Lúc này sắc mặt hai người đều có phần âm trầm, Phong Liệt không ngờ Lôi Long giáo nhanh chóng bày ra thiên la địa võng như vậy.
- Công tử, giết con đàn bà thối kia thì chúng ta đã kết thù lớn cùng Lôi Ngọc thành rồi, mặc dù có thể tránh thoát một kiếp, ngày sau cũng tất sẽ phiền toái không ngừng, nhất định cần cẩn thận.
Hỏa Mãng vương lạnh nhạt nói.
Phong Liệt gật đầu, hắn không hề hối hận việc đã giết Lam Vân Phượng, dù sao đã rơi vào thế không chết không thôi, cho dù buông tha nữ nhân này thì vẫn phiền toái không ngừng.
Trầm ngâm một chút, hắn cau mày nói:
- Có thể vượt qua địa bàn Lôi Long giáo hay không.
- Rất phiền phức, phía nam là địa bàn Kim Long giáo, phía bắc là Thiên Đô cổ chiến trường, không thích hợp với ngươi.
Hỏa Mãng vương suy nghĩ một chút rồi nói.
- A! Ta nhớ hình như Đằng Long quận tiếp giáp với Thiên Đô cổ chiến trường thì phải?
Phong Liệt trong lòng khẽ động, hỏi.
- Đúng vậy.
Hỏa Mãng vương gật đầu.
Phong Liệt sờ sờ cằm, trầm ngâm một chút, sau đó bỗng nhiên vui mừng nói:
- Hắc hắc, vậy chúng ta liền đi cổ chiến trường!
- Ách? Điều này… lão phu không có vấn đề gì, nhưng cổ chiến trường rất nguy hiểm với ngươi.
Hỏa Mãng vương sững sờ, không khỏi cau mày nói.
Cổ chiến trường chính là một dải đất hoang lớn mười vạn dặm hình thành từ thời kỳ Thượng cổ Long chiến, từ xưa tới nay bộc phát rất nhiều chận đại chiến, thậm chí có một lần trở thành cối xay thịt trên toàn bộ Long Huyết đại lục.
Mà sau vài vạn năm, Thiên Đô cổ chiến trường đã trở thành quỷ vực khiến người biến sắc, thứ nguy hiểm nhất trong đó chính là vô số tàn hồn lưu lại từ thời Thượng cổ.
Người bình thường tiến vào trong đó tám chín phần mười sẽ bị một ít hồn binh mạnh mẽ cắn nuốt linh hồn, trở thành một cỗ khôi lỗi.
Không phải Hỏa Mãng vương có ý tốt, suy nghĩ vì Phong Liệt mà giờ hắn nhận Phong Liệt làm chủ, nếu Phong Liệt gặp chuyện gì, vậy hắn cũng không có kết quả tốt.
- Không sao, ta có Luyện Hồn ma khải!
Phong Liệt cười cười, không chút lo lắng nói.
- Hả? Vậy cũng được.
Hỏa Mãng vương hơi sững sờ, sau cùng cũng không cự tuyệt.
Sở dĩ Phong Liệt muốn đi Thiên Đô cổ chiến trường, nơi bị mọi người gọi là Quỷ vực nhân gian kia, một là do bản thân hắn có Luyện Hồn ma khải hộ thể, một mặc khác là hắn đột nhiên nhớ tới một sự việc kiếp trước, tính toán kỹ thì có lẽ cũng đã tới lúc, nếu may mắn thì có thể kiếm được nhiều chỗ tốt.
Ngay khi hai người vừa mới động thân, đột nhiên một cỗ sát khí phô thiên cái địa phóng tới, khiến tâm thần Phong Liệt không khỏi run lên.
- Sát khí thật mạnh!
- Bọn chúng tới rồi!
Hỏa Mãng vương khẽ quát một tiếng, tinh quang trong mắt lập lòe, lạnh lùng đảo mắt nhìn xung quanh.
Phong Liệt cũng không dám coi thường, vội vàng tế ra Luyện Hồn ma khải, biến ảo Hắc ám chi thân, ẩn mình trong sương mù.
Kỳ thực hôm nay hắn có Luyện Hồn ma khải hộ thể, cho dù không cần hắc vụ che lấp thì người khác cũng khó mà phát hiện ra Hắc ám chi thân.
Chỉ có điều Phong Liệt không muốn mạo hiểm, hiện giờ hắn quá nhiều địch nhân, nếu bị Sở Huyền cùng Chiến Thiên ma vương phát hiện, vậy phiền toái lớn rồi, huống chi trọng bảo như Luyện Hồn ma khải cũng không thích hợp dùng quá lộ liễu.
- Hỏa Mãng vương! Ngươi không thành thành thật thật làm hộ pháp Hỏa Long giáo, lại cam tâm làm tay sai cho một tiểu nhi Ma Long giáo! Chẳng lẽ là lớn tuổi nên hồ đồ rồi sao?
Đột nhiên trong không trung có một giọng nói lớn vang vọng không thôi, trong đó còn ẩn chứa ba phần phẫn hận.
- Ha ha ha ha! Hỏa Mãng vương ta làm gì cũng không đến lượt tên bại tướng như ngươi bàn xét! Thanh Mộc vương, 20 năm không thấy, không biết ngươi tiến bộ bao nhiều? Một chút nữa chớ có như chó nhà có tang!
Hỏa Mãng vương ngửa mặt lên trời cười dài một tiếng, trêu tức nói.
- Hừ! Bớt sàm ngôn đi, bổn tọa có tiến bộ hay không, lão thất phu nhà ngươi cứ thử sẽ biết!
Ầm…
Một tiếng nổ lớn vang khắp hư không, toàn không gian lắc lư chấn động, một lôi cầu màu lam đường kính mười trượng từ trên trời giáng xuống, đánh tới phía hai người Phong Liệt cùng Hỏa Mãng vương.
Bên trong Lôi cầu ẩn chứa lực lượng lôi điện cuồng bạo, còn cách xa đã khiến tim Phong Liệt đập nhanh.
Không hề nghi ngờ chút nào, công kích mạnh mẽ như vậy tuyệt đối xuất ra từ tay cường giả Hóa Đan cảnh.
- Ngươi đi trước! Ta ngăn hắn lại!
Hỏa Mãng vương nói khẽ với Phong Liệt.
Vừa dứt lời, hắn lập tức thả ra khí thế, một cỗ khí nóng tràn ra, thúc quan trên đầu hắn liền bị nóng chảy.
- Viêm Long Phệ Nhật!
Hai tay Hỏa Mãng vương kết ấn, một đạo Hỏa long thô to mở lớn miệng, uốn lượng, nuốt lấy lôi cầu trên bầu trời.
Ầm…
Một tiếng nổ lớn vang lên, Hỏa long và Lôi cầu đồng thời bạo liệt, cương khí bắn ra bốn phía, khiến cho núi đá cỏ cây đều bị chấn thành bụi phấn.
Trong gió lốc cương khí, Hỏa Mãng vương bống nhiên hóa thành một đạo hỏa quang, bay vọt về phía một bóng dáng màu lam trên bầu trời.
Trên núi nhỏ, cương phong mạnh mẽ rít gào qua người Phong Liệt, uy thế như vậy có thể dễ dàng đánh một cao thủ Cương Khí cảnh bị trọng thương, nhưng khó mà cấu thành tổn thương với Phong Liệt, tới ba trượng quanh thân hắn liền tự động tiêu tán.
Phong Liệt nhìn cao thủ từ các phía bay nhanh tới, trên mặt dần hiện lên nụ cười tàn khốc:
- Hừ! Các ngươi đã muốn chơi vậy lão tử sẽ chơi cùng các ngươi, giờ cũng nên để Luyện Hồn ma khải tăng thêm một ít sinh hồn!
Sau đó, hắn lập tức chớp động thân hình, bay về phía rừng sâu.
Giữa rừng núi, một đạo hắc tuyến nhanh chóng xuyên qua như điện.
Tốc độ kinh người như vậy cho dù vài tên Thần Thông cảnh khí thế kinh người phía sau cũng không theo kịp, tuy rằng bọn chúng toàn lực ngự không nhưng khoảng cách càng ngày càng lớn.
Phong Liệt thi triển Lược ảnh, chạy nhanh mấy canh giờ, thời gian cũng từ ngày hóa đêm, trong rừng rậm cành lá sum suê, ngay cả đưa năm ngón tay trước mặt cũng không nhìn thấy.
Vèo…
Một đạo hắc tuyến nhàn nhạt xẹt qua một khe núi rộng mấy chục trượng, lập lòe vài cài liền đi tới đỉnh một ngọn núi nhỏ, thân ảnh Phong Liệt hiện ra.
- Hừ hừ, giải quyết ở đây đi!
Phong Liệt đảo mắt nhìn bốn phía, thỏa mãn gật đầu.
Lúc này trên người Phong Liệt khí tức bình ổn, hai mắt sát cơ lành lạnh, sau khi chạy nhưu điên mấy canh giờ hắn cũng không cảm thấy mệt mỏi gì.
Tiếp theo hắn đi dạo trên đỉnh núi một vòng, chọn một vị trí vừa lòng, ngồi khoanh chân, âm thầm điều tức.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui