Ma Long

Nếu là dựa theo lệ cũ ngày trước, kế tiếp, Băng Ly nàng sẽ tiếp tục chỉ trích Phong Liệt, sau đó mượn cơ hội lừa gạt vơ vét tài sản một phen. Đây là chuyện mà nàng rất thường làm trong Băng Long Giáo, luôn luôn cùng Tiểu Bạch Long phối hợp ăn ý, không chê vào đâu được.
Những năm gần đây, trong hàng đệ tử thế hệ trẻ của Băng Long Giáo, số người bị nàng lừa gạt không có một ngàn thì cũng tám trăm. Hầu hết những kẻ đó đều e ngại thân phận hiển hách cùng thực lực cường hãn của nàng nên mặc dù rất tức giận nhưng cũng không dám nói gì, không thể không nuốt hận vào lòng. Thậm chí bọn chúng còn đặt cho nàng một cái tên hiệu, là "Đa Bảo Nữ Vương".
Dĩ nhiên, nói trong tay nàng nắm giữ rất nhiều bảo vật cũng có chút không đúng. Phàm là những người được nàng thấy thuận mồm thuận mắt, vậy nàng sẽ cực kỳ hào phóng tiện tay tặng lại cho kẻ đó. Những bảo vật mà nàng lừa gạt cũng đều là vào tay trái ra tay phải, trong Băng Long Giáo cũng là người khen kẻ chê.
Nhưng hôm nay, nàng đang định nhân cơ hội lừa gạt Phong Liệt một phen lại chợt phát hiện dường như Tiểu Bạch Long có chút không đúng. Nhìn bộ dạng thống khổ của nó so với trước đây có vẻ "chân thật" hơn một chút. Kỹ năng diễn xuất tăng tiến nhanh vậy ta?
Sau khi suy nghĩ một chút, Băng Ly vội vàng lo lắng thấp giọng nói:
- Uy! Tiểu Bạch Long! Ngươi không sao chớ? Ngươi diễn đừng thật quá có được không?
- Tê... Tê...
Tiểu Bạch Long phát ra hai tiếng kêu thảm thiết, hai con mắt to, trong như hạt châu tràn đầy vẻ thống khổ, thân thể không ngừng quay cuồng, không chút nào giống như đang giả bộ.
- Cái gì? Lần này là thật! Đây là chuyện gì xảy ra?
Sau khi Băng Ly nghe Tiểu Bạch Long nói, khuôn mặt nhỏ nhắn không khỏi cả kinh. Nàng vội vàng xoay người nắm lấy cánh tay Lê bá, thất kinh hét lớn:
- Gia gia mau tới! Tiểu Bạch Long khó chịu muốn chết! Phải làm thế nào đây?
Lê bá buông dụng cụ uống rượu trên tay xuống, dở khóc dở cười thở dài nói:
- Cháu gái ngoan a! Ta đã nói với cháu rượu Thiên Đao Vạn Quả này không thể tùy tiện uống! Cháu cho Tiểu Bạch Long uống, nó có thể không khó chịu sao?
- A! Người ta làm sao biết a! Gia gia! Tiểu Bạch Long có thể bị chết hay không? Người mau cứu nó!
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Băng Ly nhanh chóng trắng bệch, trong đôi mắt đẹp thoáng chốc đã chứa đầy nước mắt, không ngừng lắc lắc cánh tay Lê bá, dáng vẻ rất là đáng thương.
- Được rồi! Đừng nóng vội! Không phải có gia gia ở đây sao? Ai!
Lê bá bất đắc dĩ lắc đầu. Hắn tiến lên mấy bước, nháy mắt đã nắm được cổ của Tiểu Bạch Long, trong tay xuất hiện một cỗ kình khí màu trắng.
Nhất thời, chỉ thấy trên thân thể Tiểu Bạch Long phát ra nhiều tia sương trắng, sau đó dần dần yên tĩnh lại, gục trên mặt đất há mồm thở dốc, toàn thân như mất lực. Lê bá đã ép toàn bộ rượu trong cơ thể Tiểu Bạch Long ra ngoài.
- Tốt lắm! Vậy là không có chuyện gì rồi! Mang Tiểu Bạch Long đến đầm băng đi, có thể khôi phục nhanh hơn một chút!
Lê bá nói với Băng Ly.
- Vâng! Tiểu Bạch Long, ngươi kiên trì một chút nha, ta dẫn ngươi đi đâm băng.
Băng Ly một mặt cất lời an ủi Tiểu Bạch Long, một mặt ôm lấy thân thể to lớn của nó đi ra ngoài.
Đi tới bên cạnh Phong Liệt, nàng làm ra vẻ hung ác, trợn mắt nhìn Phong Liệt một cái, bộ dạng giống như dọa nạt, khiến cho Phong Liệt cảm thấy dở khóc dở cười.
Đến lúc này, Phong Liệt cũng đã đại khái hiểu được thiếu nữ trước mặt. Tiểu nha đầu này chính là một vị thiếu nữ không chịu lớn, tính cánh thích đùa nghịch như trẻ con vậy.
Thoáng chốc, trong đại sảnh trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại Phong Liệt và Lê bá đang rất bận rộn.
Phong Liệt đến cạnh bàn rồi ngồi xuống, ánh mắt lạnh nhạt đánh giá Lê bá đang buộc tạp dề ở bên cạnh quầy rượu. Nếu chỉ nhìn vẻ bề ngoài, rất khó tin rằng Lê bá này chính là một lão yêu vạn năm tuổi, nhìn thế nào cũng chỉ thấy giống một lão nhân bình thường mà thôi.
- Tiểu tử, chuyện vừa rồi ngươi chớ để trong lòng. Đứa cháu gái ngoan này của ta cái gì cũng tốt, chỉ là có chút tinh nghịch, ngay cả ta cũng không có biện pháp. Có điều, ánh mắt của nha đầu này cũng không phải hạng bình thường, điểm này khiến ta hơi nhức đầu.
Lê bá thờ ơ nói, trong ánh mắt tràn đầy vẻ cưng chiều.
- Băng tiểu thư tuổi còn nhỏ, ta cũng không so đo với nàng. Hơn nữa Băng tiểu thư thẳng thắn khả ái, đúng là một cô gái tốt.
Phong Liệt khẽ cười nói.
Mặc dù trên miệng hắn nói như vậy, nhưng trong lòng lại nghĩ khác. Nha đầu này rõ ràng chính là một tiểu ma nữ, đoán chừng người nào dính vào nàng đều cảm thấy nhức đầu.
Dĩ nhiên, những lời này hắn không dám nói trước mặt Lê bá, bởi vì lão đầu tử này cũng không phải hạng người lương thiện gì, nhìn thái độ cưng chiều cháu gái của lão, khẳng định nếu lão nghe được, nhất định sẽ cho mình một trận.
Quả nhiên, nghe thấy Phong Liệt nói như thế, mặt mày Lê bá hớn hở, liền cầm lấy một cái chén, lấy gáo trúc múc đầy rượu đổ vào chén rồi đặt lên bàn, đẩy về phía Phong Liệt.
Sau đó, lão nói lời đầy thâm ý:
- Tiểu tử, có gì muốn hỏi thì hỏi đi. Có điều, ta xin nói trước, ta có thể nói với ngươi nhiều hay ít còn chưa biết được!
Ánh mắt Phong Liệt chợt co rút lại, trái tim đột nhiên đập nhanh hơn vài phần.
Hắn mạnh mẽ tự nhủ mình phải chấn tĩnh. Trầm ngâm một lát, Phong Liệt nhìn Lê bá, sắc mặc kiên định nói:
- Lê bá, ta muốn hỏi một chút, ngươi hiểu rõ ta đến đâu?
Lê bá thoáng sửng sốt một chút, sau đó cười nói:
- Ngươi sao? Xuất thân Phong gia Thiên Lân thành Kim Long thần triều. Thân có huyết mạch Ma Long Hoàng, gia nhập Ma Long Giáo ám chi nhất mạch, bái Tử Long làm sư, trở thành một trong mười ba đệ tử giỏi nhất của ám chi nhất mạch. Về phần một số chuyện nhỏ vớ vẩn khác thì không đáng để nhắc tới. Như vậy đã đủ chưa?
Nghe những lời Lê bá nói, thân hình Phong Liệt không khỏi run lên, hít vào một ngụm khí lạnh. Thân thế của mình ở trước mặt lão nhân này cũng không có gì là bí mật. Cho tới nay, mình luôn cho là che giấu vô cùng tốt, nhìn dáng dấp cũng chỉ là chính mình một thân cam chịu, cũng không biết lão nhân này có biết mấy thứ trọng bảo trong tay mình hay không?
- Ha ha! Tiểu tử, không cần khẩn trương. Lão phu đối với ngươi không có ác ý. Hơn nữa, nếu như cần, ta cũng sẽ ra tay giúp ngươi. Dù sao, ngươi là cửu thập thất chủng tử, chúng ta cũng xem như là cùng một chiến tuyến!
Lê bá cười, bình thản nói.
- Cửu thập thất chủng tử? Cùng một chiến tuyến? Đây là ý gì?
Phong Liệt không khỏi kinh ngạc hỏi.
Lê bá chau mày suy nghĩ một chút, sau đó nói:
- Chuyện này nếu nói ra thì rất dài dòng, sợ là phải bắt đầu từ hai lần Long Chiến. Có điều, những thứ này hiện tại với ngươi quá mức xa xôi, biết qua nhiều đối với ngươi cũng không có gì tốt.
- Ngươi chỉ cần biết rằng, trên Long Huyết đại lục, tất cả những người có huyết mạch Long Hoàng cũng chưa được xem là linh hồn Cổ Chân Long chuyển thế, tất cả được gọi là chủng tử! Nhóm người này đều muốn người quan trọng trong lần Long Chiến tiếp theo. Dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết là các ngươi có thể sống được đến lúc đó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui