Vẻ mặt Phong Liệt hiện lên sự khiếp sợ. Hắn mơ hồ cảm giác được, hình như kể từ khi huyết mạch Long Hoàng trong cơ thể mình được thức tỉnh, bản thân mình đã trở thành một quân cờ nhỏ bé trong bàn cờ khổng lồ của trời đất.
Loại cảm giác bị điều khiển này khiến cho hắn rất khó chịu. Vô luận đối phương có thiện ý hay ác ý, hắn cũng rất không thích cái cảm giác này.
Trong lúc nhất thời, trong lòng hắn càng thêm nhiền khát vọng với lực lượng vô địch.
Từ giờ khắc này, trong lòng hắn âm thầm phát ra một lời thề, luôn luôn ghi nhớ mục tiêu trở thành cao thủ tuyệt đỉnh, trở thành chúa tể của bàn cờ thế cục.
Dĩ nhiên, trước tiên, hắn cảm thấy mình nên giữ cái mạng nhỏ cho thật tốt.
- Lê bá, kẻ địch của chúng ta là ai? Chúng ta là ai?
Phong Liệt không khỏi thắc mắc, lên tiếng hỏi.
- Chỉ cần là nhân loại thuần khiết đều là người của chúng ta. Còn đối phương, cứ xem như là Viễn Cổ Chân Long.
Lê bá trả lời.
- Cái gì? Kẻ địch của chúng ta là Viễn Cổ Chân Long? Long giới đã không còn, nơi nào có Chân Long?
Phong Liệt không khỏi kinh ngạc vạn phần.
- Ai! Viễn Cổ Long giới chính là Chư Thiên Vạn Giới trong Thượng Đẳng thế giới. Mà Viễn Cổ Chân Long đủ để sánh ngang với gia tộc Thần Linh, làm sao biến mất dễ dàng như vậy?
Lê bá thở dài, cảm thấy bất đắc dĩ.
Sau khi trải qua nhiều khiếp sợ, dần dần Phong Liệt cũng bình tâm lại. Những điều này đối với hắn hiện này thật quá mức xa xôi, quá mức mờ ảo, biết rồi cũng không có tác dụng gì.
Hôm nay hắn chỉ là một gã Cương Khí Cảnh thất trọng thiên, chỉ nhỏ như con kiến hôi, cái hắn cần lo lắng chính là mối nguy hiểm xung quanh. Về phần cái gì thời đại Long Chiến, ám chi nhất mạch cũng không nằm trong phạm vi lo nghĩ của mình.
Nghĩ thông suốt, tâm trạng của hắn cũng được buông lỏng.
Lúc này, Lê bá lại tiếp tục nói:
- Tiểu tử! Ngươi có thể hiểu được phải che giấu huyết mạch Long Hoàng, điều này ngươi làm vô cùng tốt. Nếu không phải trong Long Vũ Minh chúng ta có một bảo vật dò xét nghịch thiên, thật đúng là thiếu chút nữa đã bị ngươi qua mặt. Hẳn là đối phương cũng chưa biết sự tồn tại của ngươi, nếu không, ngươi không bị hạ độc thủ cũng sẽ bị giam lỏng. Sau này, ngươi nhất định phải tiếp tục giấu diếm, nếu không, bất cứ lúc nào ngươi cũng có thể gặp nguy hiểm.
- Ừm! Ta đã hiểu!
Phong Liệt gật đầu. Ngay sau đó, hắn cảm thấy nghi ngờ, lên tiếng hỏi:
- Thần Vũ Minh? Tiền bối, sư tôn ta cũng thuộc về Thần Vũ Minh của các người sao?
- Long Vũ Minh là liên minh của toàn bộ võ giả trên Long Huyết đại lục. Phàm là nhân loại đạt đến Long Biến Cảnh cũng có thể gia nhập. Nếu như ở thời đại Long Chiến mà nói... những cường giả Long Biến Cảnh đều bị cưỡng chế gia nhập. Mà bản thân sư tôn ngươi chính là truyền nhân của ám chi nhất mạch, tự nhiên là người của Long Vũ Minh.
Lê bá chầm chậm giải thích.
- Lê bá, ý của người là bản thân ám chi nhất mạch thuộc về Long Vũ Minh?
Sắc mặt Phong Liệt trở nên sửng sốt.
- Không những thế, chúa tể của ám chi nhất mạch cũng chính là một trong những người đầu tiên lập ra Long Vũ Minh. Trong hai lần thời đại Long Chiến trước đây, ám chi nhất mạch chính là trụ cột vững vàng để đối phó với Viễn Cổ Long tộc. Chỉ tiếc là trong lần thời đại Long Chiến trước, ám chi nhất mạch cơ hồ toàn quân bị diệt. Hơn nữa, nội bộ lại có chuyện, xuất hiện phản đồ, đến hôm nay cũng xem như là đã xuống dốc.
Lê bá thổn thức nói.
Phong Liệt khẽ nhíu mày, trong đầu toàn lực tiêu hóa những lời Lê bá nói. Từ những lời này, hắn dần dần hiểu được chút ít bí mật từ thời thượng cổ, hiểu được bản thân hắn không phải là một người bình thường.
Cho dù kiếp trước hắn là đệ tử của Ma Long Giáo chủ, đối với những chuyện này cũng không hay biết một chút nào.
Mà giờ khắc này, hắn từ lời Lê bá mơ hồ cảm giác được, Ma Long Giáo chủ, đám người Sở Huyền hẳn phải thuộc về Long Vũ Minh, ở phía đối nghịch với đội quân Viễn Cổ Long tộc.
Chỉ có điều hắn vẫn không giải thích được, bản thân sư tôn Tử Long là ám chi nhất mạch, vốn là phải đứng ở phía hoàn toàn đối lập với Ma Long Giáo. Nhưng Ám Vũ Viện lại thuộc về Ma Long Giáo, cả hai cùng vinh cùng nhục. Những quan hệ này dường như có chút phức tạp.
- Lê bá, nếu ta đoán không lầm... Ma Long Giáo chúng ta chiến Thiên Ma Vương hẳn là thuộc về phe đối địch với Long Vũ Minh?
- Ừm?
Sắc mặt Lê bá thoáng sửng sốt, gật đầu tán dương:
- Ha ha! Tiểu tử ngươi có thể nhìn ra điểm này cũng xem như rất khá, không tệ! Chiên Thiên đích xác là một tên tiểu lâu la của thủ hạ Long chủ.
- Long chủ?
- Long chủ là một danh hiệu, nghe nói người này tự xưng là người đứng đầu Viễn Cổ Long Giới, xem việc khôi phục thịnh cảnh của Viễn Cổ Long Giới là nhiệm vụ của mình, hô phong hoán vũ trên đại lục. Hai lần thời đại Long Chiến trước cũng chính do người này gây ra, thực lực thâm sâu khó lường.
Lê bá giải thích.
- Nha!
Trong lòng Phong Liệt thất kinh. Nếu như tên kia là kẻ đứng đầu Viễn Cổ Long Giới, vậy chẳng phải rất cường đại sao? Sợ rằng gọi là thần cũng không quá đáng.
- Lê bá, nếu Ma Vương Chiến Thiên là người của Long chủ, sư tôn ta lại là người của Long Vũ Minh, vậy làm sao hai người họ đều giống nhau bình an vô sự ở trong Ma Long Giáo vậy?
Trong lòng Phong Liệt nói ra ngờ vực lớn nhất của mình.
- Ha ha! Điều này có gì là kỳ quái? Những tình huống như vậy, chẳng những bên trong Ma Long Giáo các ngươi, cửu đại Chân Long giáo phái khác cũng có, thậm chí hầu hết các đại môn phái trên đại lục này cũng đều có.
Chỉ cần chưa tới thời khắc mấu chốt của thời đại Long Chiến, trên đại lục, vô luận ngươi là người hay là Viễn Cổ Long Linh cũng đều bình an vô sự. Dù sao ngày nay, những Viễn Cổ Long Linh kia đều lấy thân thể con người để tồn tại, rất khó phân chia rõ ràng. Dĩ nhiên, ngoại trừ chủng tử như ngươi, những người khác cũng tự chia làm hai phe đấu đá nhau.
...
Trải qua một cuộc trò chuyện dài, Phong Liệt dần dần có được ấn tượng đại khái với những bí mật thượng cổ, dần dần hiểu được tình cảnh của mình.
Hóa ra, sinh linh trên thế giới này chia làm hai loại, một là loại sinh linh sinh trưởng ở địa phương , một loại khác là linh hồn Viễn Cổ Long Giới Chân Long chuyển thế.
Trong cường giả Viễn Cổ Chân Long, chính là những người có thực lực có thể sánh ngang với thần, cho dù là đã tiêu vong từ thời xưa, nhưng trải qua vô số lần luân hồi, vẫn có thể tìm lại ký ức của mình.
Chẳng qua là, khi bọn họ khôi phục được trí nhớ Chân Long lại phát hiện trên cái thế giới này, mặc dù số lượng loài người rất cường thịnh, nhưng phương pháp tu hành lại cực kỳ thấp kém, vĩnh viễn không thể đạt tới cảnh giới bất tử bất diệt, vĩnh sinh chi cảnh.
Hơn nữa, lấy trạng thái tồn tại trong cơ thể loài người, phương thức tu hành của Viễn Cổ Long Tộc đã không còn thích ứng nữa.
Cho nên, bọn họ muốn khôi phục lại Viễn Cổ Long Giới huy hoàng, đoạt lại huyết mạch cùng số mệnh thật sự của rồng.
Trong đó, dưới sự thôi động của một kẻ cường đại tự xưng là Long Chủ, Viễn Cổ Chân Long nhất tộc phát động hai lần âm mưu kinh thiên, cũng chính là nguyên nhân xảy ra hai lần thời đại Long Chiến trước đây.
Cho đến tận hôm nay, trong nhân loại không một người nào biết rốt cuộc âm mưu của Long Chủ là gì?
Nhưng những tiền nhân thông thái trong nhân loại cũng tính toán ra một cách sơ lược, âm mưu của Long Chủ có liên quan đến người sở hữu huyết mạch Long Hoàng. Hơn nữa, một khi âm mưu này thành công, hết thảy sinh linh có huyết mạch Chân Long sẽ không thể tồn tại. Vì thế, võ giả trên Long Huyết đại lục mới lập ra liên minh, lấy mục đích ngăn cản âm mưu của Long Chủ làm nhiệm vụ của mình.
Mà bản thân Phong Liệt là nhân loại mang huyết mạch Long Hoàng, sẽ là đối tượng tìm kiếm của Long Chủ, cũng chính là mấu chốt thành bại của Long Vũ Minh đối kháng Long Chủ.
...
- Ai! Tiểu tử, thời gian dành cho ngươi không nhiều lắm. Hôm nay, hẳn là ngươi cũng đã nhìn thấy Phi Ưng Bảng. Cho dù ai cũng không nghĩ tới, cả ngàn năm trước không tìm ra một người có huyết mạch Long Hoàng, vậy mà chỉ mấy chục năm gần đây, thoáng cái đã xuất hiện bảy người. Sợ rằng thời kỳ Long Chiến tiếp theo đã không còn xa.
Lê bá cảm khái nói.
Phong Liệt bị lời nói cảm khái của Lê bá kéo về thực tế. Hắn kinh ngạc nói:
- Cái gì? Thời kỳ Long Chiến tiếp theo không còn xa?
- Đúng vậy! Nhanh thì mấy chục đến trăm năm, chậm cũng không quá ngàn năm. Long Chủ tuyệt đối sẽ không buông tha một cơ hội tốt đến như vậy.
Lê bá nói.
Phong Liệt không khỏi khẽ cau mày. Hắn suy nghĩ một chút liền hỏi:
- Lê bá, ta nên làm thế nào?
- Ha ha! Ngươi cho là nên làm thế nào thì nên làm thế đó. Quan trọng nhất là đề cao thực lực của ngươi. Nếu lúc thời kỳ Long Chiến mở ra, nếu tu vi của đám Chủng Tử các ngươi còn chưa đủ để chi phối cục diện, tình cảnh sẽ cực kỳ nguy hiểm. Thậm chí, Long Vũ Minh sẽ vì không để các ngươi rơi vào tay Long Chủ, cũng có thể xuất thủ diệt trừ các ngươi.
Lê Bá nói.
- Vậy phải tu luyện đến trình độ nào mới có thể chi phố cục diện?
Trong lòng Phong Liệt chấn động, vội vàng hỏi.
Lê Bá cười cười, bí hiểm nói:
- Rất cao, rất cao! Ngươi hiện tại còn xa xa mới đạt tới đẳng cấp kia. Được rồi, những thứ này hiện tại còn cách ngươi quá xa, có chút khái niệm như vậy là đủ rồi.
Lời vừa dứt, Lê bá liền xoay người sang chỗ khác, tiếp tục đi về quầy rượu.
Phong Liệt cũng rơi vào dòng suy tư thật lâu. Thông qua cuộc nói chuyện ngày hôm nay, đúng là Lê bá đã giải trừ không ít ngờ vực của hắn, cũng khiến cho hắn hiểu được một chút tình cảnh của bản thân.
Có điều, hắn có thể cảm giác được, Lê bá cũng không biết chuyện trọng sinh của chính mình.
Thật ra nghĩ lại cũng đúng, chuyện mình mười năm trước sống lại cũng thật quá quỷ dị, quản thật là không thể tưởng tượng nổi. Mặc dù tu vi của Lê bá thông huyền, cũng chưa thể đạt tới trình độ của thần, làm sao có thể chuyện gì cũng biết.
- Thôi! Chuyện sau này ai có thể nói hay được, tốt nhất là cứ quản cho tốt những việc mình muốn làm.
Phong Liệt lắc lắc đầu, đem một số phiền não không quan trọng bài trừ ra khỏi đầu óc.
Lúc này, hắn đột nhiên nghĩ đến một cái vấn đề nghi hoặc đã lâu, liền cất tiếng hỏi:
- Lê bá, trên phương diện tu luyện ta gặp chút vấn đề, không biết ngài có thể giải thích giúp ta một chút được không?
- Nói đi.
Lê bá không điếm xỉa đến, hờ hững nói.
- Ta nghĩ, có phải Viễn Cổ Long Hoàng đều có tu luyện pháp môn đặc thù bản mệnh đại thần thông hay không?
Phong Liệt hỏi.
- Cái này sao? Đúng là như vậy. Không giống với thần thông tự nhiên, thần thông bản mệnh có phương pháp đặc thù để tăng cường khả năng tu luyện. Có điều, những thứ đó cũng cực kỳ bí ẩn, thường thường chỉ có một mình Long Hoàng mới có thể hiểu được, tuyệt đối sẽ không truyền ra ngoài. Trong những điển tịch từ thời Viễn Cổ lưu truyền xuống cũng rất ít ghi chép. Ta tìm tòi mấy ngàn năm, cũng chỉ vẻn vẹn tìm được một chút ít phương pháp tu luyện đại thần thông liên quan đến Băng Long Hoàng - Băng Phong Thiên Lý mà thôi. Đối với những pháp môn tu luyện của các đại thần thông khác thì không tìm thấy.
Sau khi nghe lời Lê bá nói, lòng Phong Liệt đột nhiên rúng động. Hắn do dự một chút rồi hỏi:
- Lê bá, người... chắc không phải người cũng mang huyết mạch Long Hoàng đấy chứ?
- Ha ha! Cứ xem như thế đi.
Lê bá cười nói.
- A?
Phong Liệt không khỏi kinh hãi, náo loạn hồi lâu. Sủng vật của lão này chính là một đầu Băng Giao có huyết mạch Băng Long Hoàng a! Phải biết rằng, bản thân Giao Long chính là thứ gần với Viễn Cổ Chân Long nhất. Ở thời đại Viễn Cổ Chân Long, Giao Long hóa rồng nhiều không đếm xuể. Hơn nữa, nếu trong cơ thể có huyết mạch Băng Long Hoàng, vậy thì tiềm lực của nó thực sự lớn đến mức không tưởng tượng nổi.
Đúng lúc lòng Phong Liệt đang cảm thấy khiếp sợ, Lê bá tiếp tục nói:
- Tiểu tử, từ xưa tới nay, những người mang huyết mạch Long Hoàng cũng có vài người được thức tỉnh. Nhưng giác ngộ huyết mạch Ma Long Hoàng cũng chỉ có ba người mà thôi. Cho nên, phương pháp tu luyện Ma Long Hoàng đại thần thông càng thêm khó tìm. Ngươi không cần nổi giận, chỉ cần cơ duyên đầy đủ, rồi sẽ tìm được. Mấy ngày nữa, trên Thiên Ma Quỷ bình nguyên có phát sinh đại sự, có lẽ ngươi nên đến đó tìm kiếm một chút cơ duyên.
- Nga? Đa tạ tiền bối chỉ điểm!
Lòng Phong Liệt vừa động, nhưng ngay sau đó, hắn bỗng kinh ngạc nói:
- Lê bá, người nói thức tỉnh huyết mạch Ma Long Hoàng có ba người, vậy hai người còn lại là...
- Hai người kia đã sớm chết đi. Một người là chết ở thời kỳ Long Chiến đầu tiên, một người khác thì chết ở thời kỳ Long Chiến thứ hai. Hai người này đều là đại nhân vật kinh diễm tuyệt thế. Hơn nữa, bọn họ cũng như ngươi, đều thuộc về ám chi nhất mạch.
Lê bá nói.
- Ai da!
Trong lòng Phong Liệt không khỏi có chút thất vọng.
Đồng thời, hắn cũng không khỏi cảm thấy kinh ngạc, không nghĩ tới từ xưa đến nay đã có ba người mang huyết mạch Ma Long Hoàng, vậy mà đều là người của ám chi nhất mạch.
Đột nhiên, hai mắt hắn sáng lên:
- Ừm! Không biết trong Ám Vũ Viện có thể có chút phương pháp tu luyện của hai vị tiền bối kia hay không? Ai! Thôi! Nếu thực sự có, chẳng lẽ sư tôn lại không tàng tư sao.
Đúng lúc này, phía ngoài vang lên một tiếng bước chân nhẹ nhàng.
Trong nháy mắt, Phong Liệt phân tích, có lẽ là Băng Ly đã trở lại. Hắc thực không có thói quen giao thiệp với nữ nhân, không khỏi có mấy phần hao tổn tâm chí, trong lòng lo lắng có nên cáo từ rời đi hay không.
Nghe thấy tiếng bước chân của Băng Ly ngày một gần, Phong Liệt vội vàng đứng dậy nói với Lê bá:
- Lê bá, người cứ làm việc đi, ta ra ngoài đi dạo một chút!
- Ừm, đi đi!
Lê bá trả lời, trong mắt mơ hồ lộ ra một nụ cười đầy thâm ý.
Phong Liệt cũng không có chú ý tới vẻ mặt của Lê bá. Hắn đi ra khỏi tiểu lâu, kế đó, cũng không có chút nào ngoài dự liệu, vừa vặn đối mặt với Băng Ly đang trở về.
Miệng Băng Ly hừ nhẹ, gót sen hoạt bát vừa đi vừa đá những viên đá vụn bên đường. Nàng thấy Phong Liệt đi ra, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đầu tiên là sửng sốt, nhưng ngay sau đó đôi mắt đẹp hơi chút lưu chuyển, tựa hồ như vừa nghĩ ra điều gì đó.
Phong Liệt khe khẽ chắp tay, cũng không mở miệng muốn lập tức bước qua nàng.
Nhưng lúc này, Băng Ly liền kiếm chuyện, hừ hừ nói:
- Hừ! Phong Liệt, ngươi khi dễ Tiểu Bạch Long của ta rồi muốn cứ như vậy bỏ đi sao?