Ma Long

Hổ Đầu hấp tấp chạy lại gần, vẻ mặt nở nụ cười hèn hạ ra sức vuốt mông ngựa, giả bộ đấm ngực dậm chân, bộ dạng có chút tức cười.
Không đợi Phong Liệt lên tiếng, Tiểu ma nữ đang nằm ở ghế bành đột nhiên nhảy dựng lên, chạy tới níu lấy lỗ tai của Hổ Đầu, hung hăng xoắn vài vòng, ngoài miệng nghiến răng nghiến lợi nũng nịu nói:
- Hổ Đầu chết tiệt! Ngươi mắng ai là tiểu bạch kiểm? Có gan ngươi lặp lại lần nữa! Để xem cô nãi nãi có đánh ngươi răng rơi đầy đất hay không!
-Ai ai ai! A Ly tỷ! Ta … ta là nói ta là tiểu bạch kiểm a! Mau buông tay, đau chết người rồi!
Dưới uy hiếp của Tiểu ma nữ, Hổ Đầu vội vàng không có chút khí tiết nào lớn tiếng cầu xin tha thứ.
-Hừ! Ngươi mặt đen như vậy lại tự xưng là tiểu bạch kiểm? Gọi là đại hắc kiểm cũng không sai biệt lắm! Nếu để cho ta nghe được ngươi nói bậy về Nhị sư huynh lần nữa, xem ta thu thập ngươi như thế nào.
-Không dám! Cũng không dám nữa! A Ly tỷ tha mạng a!
". . ."
Phong Liệt nhìn hai người dở hơi này một chút, bất đắc dĩ lắc đầu, cũng lười để ý tới.
Hắn đưa mắt quét một vòng chung quanh, phát hiện phụ cận không có nửa bóng dáng đệ tử Băng Long Giáo, ngay cả băng sơn mỹ nữ Mộc Thiên Tình kia cũng không biết đi đâu.
Trong lòng hắn khẽ hiện lên vẻ thất vọng, băng sơn mỹ nữ kia mặc dù lạnh như băng rất dọa người, nhưng dù gì cũng là một cảnh vật không tệ, xa xa vẫn thích hơn là ngắm cảnh bạo lực vui tai vui mắt kia.
Bất quá, giờ phút này ở sơn lĩnh phía xa kia cũng không ngừng có một vài võ giả thân mặc trang phục nhiều màu đi tới đi lui, nhìn phương hướng kia phần lớn là đi tới Ma Quỷ Bình Nguyên.
Nói vậy không lâu sau, trên Ma Quỷ Bình Nguyên sẽ có một cuộc long tranh hổ đấu không thể tránh được.
Phong Liệt đem Hổ Đầu gọi tới, mang theo hắn đi tới ngồi trên một gò núi nhỏ cách đó không xa.
Hổ Đầu biết sư tôn là muốn truyền thụ thứ tốt cho mình, vẻ mặt vô cùng hưng phấn, xương cốt cũng thoải mái hơn. Tiểu ma nữ Băng Ly cũng tò mò đi theo, Phong Liệt đối với việc này cũng không thể làm gì.
-Hổ Đầu, đây là một cây trường côn là linh bảo cực phẩm, gọi là 'Hám Sơn', hẳn là thích hợp với ngươi, cầm đi đi!
Phong Liệt vừa nói, vừa lấy ra một cây đại côn màu tím in hoa, "Phanh" một tiếng cắm vào trong một tảng đá lớn trên mặt đất.
Cây côn này là hắn từ trên người Lam Duyên Phong thu được, mặc dù không đạt tới phẩm cấp huyền bảo, nhưng tài liệu cũng là cực kỳ bất phàm, hơn nữa trong đó trộn lẫn không ít Huyền Minh Trọng Thiết Tinh, nặng chừng hơn ba ngàn cân.
Tiểu ma nữ nhìn gốc cây đại côn không khỏi âm thầm tặc lưỡi hít hà, không nghĩ tới Phong Liệt không ngờ hào phóng như vậy, tiện tay liền lấy ra một huyền bảo cực phẩm, nhưng ngoài miệng cũng là khinh thường hừ hừ hai tiếng.
-Tạ ơn sư tôn!
Hổ Đầu chợt mừng rỡ, gốc cây đại côn chỉ nhìn qua cũng biết nó không phải là vật phàm, so sánh với đao đốn củi trong nhà không biết tốt hơn gấp bao nhiêu lần, hắn khẩn cấp tiến lên liền muốn rút thiết côn lên.
Nhưng làm hắn giật mình chính là, mặc hắn đem hết khí lực cả người, Hám Sơn côn kia vẫn không nhúc nhích, điều này không khỏi làm hắn cảm thấy nhụt chí.
- Hổ Đầu ngu ngốc! Ngay trích máu nhận chủ cũng không hiểu a! Quả thực so với heo còn ngốc hơn!
Băng Ly thật sự nhìn không được, không nhịn được hung hăng gõ vào đầu Hổ Đầu, thắt eo thon nhỏ lớn tiếng quát lớn.
Hổ Đầu ôm đầu, sắc mặt không khỏi ngẩn ngơ, hắn bán tín bán nghi cắn đầu lưỡi, phun ra một giọt máu ở phía trên thiết côn.
Sau một khắc, hắn quả nhiên đem thiết côn nhận chủ thành công, sắc mặt không khỏi mừng rỡ, trong lúc nhất thời ôm thiết côn vô cùng vui vẻ, để cho Tiểu ma nữ hung hăng khinh bỉ một trận.
Phong Liệt nhắm hai mắt lại, tinh thần ở trong trữ vật giới chỉ tìm tòi thật lâu, chỉ chốc lát sau, hắn lấy ra một bản bí tịch ném cho Hổ Đầu đang ngây ngô, lạnh nhạt nói:
-Hổ Đầu, đây là một bản Hoàng Cấp Hạ Giai Chiến Kỹ, sau này ngươi tu luyện nó đi.
Bản Hoàng Cấp Hạ Giai Chiến Kỹ này tên là: Phong Ma Thập Bát Côn, bên trong đối với việc vận dụng nguyên lực rất là kém, nhưng chiêu thức cũng cực kỳ tinh diệu, đối với người không thông nguyên lực như Hổ Đầu mà nói, được cho là vô cùng thích hợp.
-A? Đây … đây chính là bí tịch? Thật tốt quá! Tạ ơn sư tôn!
Hổ Đầu mừng rỡ nhận lấy bí tịch, như nhặt được chí bảo, khẩn cấp trốn qua một bên lật xem.
-Ngừng! Một quyển bí tịch Hoàng Cấp Hạ Giai đã làm cho ngươi cao hứng thành như vậy? Thật là khiến cho bổn tiểu thư mất mặt mà! Phong Liệt thối tha! Ngươi người này làm sư phó cũng quá keo kiệt đi? Quỷ keo kiệt!
Băng Ly khinh thường vểnh cái miệng nhỏ nhắn lên, vây quanh Phong Liệt quay một vòng, hết sức bất bình vì Hổ Đầu.
Phong Liệt cũng lười để ý tới nàng, hai mắt lạnh nhạt nhìn về dãy núi phía xa.
Hắn cũng là đang suy nghĩ có nên để cho Hổ Đầu thử tu luyện Viêm Ma Đồ Long Kỹ một chút hay không, nhưng cũng không dám khẳng định Hổ Đầu có thể tu luyện ra thần lực hay không, trong lúc nhất thời do dự.
Tiểu ma nữ thấy chính mình lại bị người trước mắt không để ý tới, không khỏi giận đến mức nghiến răng nghiến lợi một trận, nhìn dáng dấp hận không được nhào tới cắn vài cái, rồi lại sợ chính mình đánh không lại người này.
Đúng lúc ấy thì, một đạo thân ảnh quen thuộc đột nhiên hiện ra cách ba người không xa, người đó không phải ai khác, chính là Lê Bá.
Lúc này trong tay Lê Bá đang cầm lấy một bầu rượu, bộ dạng nhe răng trợn mắt, thỉnh thoảng mân mê một ngụm rượu nhỏ.
Chỉ bất quá, tựa hồ mỗi một ngụm rượu xuống bụng, lão gia hỏa này cũng không nhịn được thân thể run run, phảng phất giống như bị động kinh.
Phong Liệt thấy vậy đáy lòng không khỏi run lên, nếu là hắn đoán không lầm thì lão gia hỏa này nhất định là đang uống "Thiên Đao Vạn Quả" để tìm kích thích.
-Gia gia?
Tiểu ma nữ nhìn thấy Lê Bá lập tức duyên dáng gọi to một tiếng, khoan khoái vô cùng chạy tới.
Chỉ bất quá, khi nàng chạy đến trước người Lê Bá, đột nhiên cái miệng nhỏ nhắn bĩu môi một cái, ủy khuất ôm cánh tay của lão gia hỏa này khóc lóc kể lể nói:
-Gia gia, ngươi đã trở lại rôi sao! Phong Liệt hắn khi dễ người ta!
-Ách.
Phong Liệt không khỏi há hốc mồm một trận, trong lòng âm thầm kêu khổ, chính mình đoạt lấy Hổ Đầu, đánh Lăng Cô Thành, đoán chừng lão gia hỏa này đang nhìn chính mình khó chịu lâu rồi, lại thêm Tiểu ma nữ này tới tố cáo, nói không chừng sẽ khiến cho mình nếm chút khổ sở a.
Quả nhiên, gương mặt Lê Bá vốn đang là màu đen, sau khi nghe lời nói của Tiểu ma nữ, nhất thời bất thiện trợn mắt nhìn Phong Liệt liếc một cái, nói:
-Cháu gái ngoan! Mau nói cho gia gia một chút, tiểu hỗn đản này làm sao khi dễ ngươi? Gia gia làm chủ cho ngươi!
Tiểu ma nữ đắc ý liếc mắt nhìn Phong Liệt một cái, ngoài miệng ủy khuất nói:
-Gia gia, lúc ngươi chưa có tới, Phong Liệt hắn … hắn …
-Hắn làm sao?
-Hắn muốn chiếm tiện nghi của người ta!
Tiểu ma nữ cắn răng, rốt cục nghĩ ra một cái lý do không tệ, trong lòng không nhịn được thầm khen chính mình quả thật cực kì thông minh.
-A?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui