Cho nên, Phong Liệt không chút lựa chọn gọi Kim Câu, bỏ trốn mất dạng.
Sau đó, tiếp tục tìm kiếm một thành trì khác rồi hạ xuống ...
Trong thời gian kế tiếp, Phong Liệt một bên tìm kiếm tin tức của Long Hoàng thần phủ, một bên không kiêng nể tìm tòi cương thi trong các thành trì ở dọc đường, đem ngàn vạn cỗ cương thi thu vào trong Long Ngục Không Gian, giúp cho tu vi của Âm Lão Thú tăng lên.
Một ngày.
Hai ngày.
Ba ngày ...
Liên tiếp bảy ngày trôi qua, Phong Liệt vẫn không nghe được nửa điểm tin tức có liên quan tới việc Long Hoàng thần phủ xuất thế, chẳng những là hắn, ngay cả những Long Vũ Giả khác thường xuyên đi tới đi lui ở bên trên đại bình nguyên cũng không có bất kỳ thu hoạch gì, thậm chí có người bắt đầu dần dần hoài nghi độ chân thực của tin tức này.
Bất quá, Phong Liệt dựa vào trí nhớ của kiếp trước, đối với lần này cũng là tin chắc không nghi ngờ, cho nên một chút cũng không nóng nảy, vẫn không nhanh không chậm tiến hành theo kế hoạch.
Trong một mảnh rừng cây khô âm vụ lượn lờ, vô số cổ mộc chọc trời cũng tàn lụi xơ xác, tràn đầy cỗ khí tức cổ xưa cùng tang thương.
Lúc này, trong rừng cây tiếng gào thét của vô số cương thi dần dần biến mất, hơn ngàn cỗ cương thi cùng hơn ba trăm đầu Chiến Hồn mạnh mẽ đều bị Phong Liệt thu vào trong Long Ngục Không Gian, khiến cho phiến rừng cây khô này trở nên tĩnh mịch hơn vài phần.
Phong Liệt đứng ở dưới một gốc cây già, trên mặt hơi lộ ra một nụ cười, tâm thần bất giác thăm dò tình huống trong Long Ngục, nhìn Âm Lão Thú truy đuổi từng bầy cương thi, tận tình hưởng thụ thức ăn ngon.
Lúc này, Âm Lão Thú bên trong Long Ngục so với lúc trước đã tiếp tục xảy ra biến hóa cực lớn.
Vốn là thân thể cao mười lăm trượng, thế nhưng đã tăng đến hơn ba mươi trượng, sừng nhọn đen nhánh trên đầu ước chừng dài hơn một trượng, vô cùng dữ tợn.
Dưới cổ có hơn ba mươi cái xúc tua, mỗi một cái đường kính cũng đạt đến hơn một trượng, dài đến bốn mươi năm mươi trượng, từng cái giống như một đám Cự Mãng dài, nhẹ nhàng huy động, từng trận gió lốc lớn gào thét, khiến cho cả không gian cũng "Ong ong" rung động.
Từng tiếng rống to kia chấn động khiến âm vụ trong không trung cũng lúc tụ lúc tán, vô cùng kinh người, xem thân thể rất to lớn của nó phát ra khí thế, thế nhưng so sánh với Hỏa Mãng Vương cũng phải cao hơn một bậc.
Giờ khắc này, Phong Liệt nhìn thấy uy thế của Âm Lão Thú như vậy, trong lòng mừng thầm đồng thời, lại cũng không khỏi có chút lo lắng.
Đại gia hỏa kia hôm nay đích xác là đủ mãnh liệt, bất quá, nó cũng không phải hoàn toàn là do chính mình chi phối, có thể nói đây chính là một con dao hai lưỡi.
Nếu như chuẩn bị không tốt, chính hắn cũng có thể bị đại gia hỏa này nuốt sống cho dù một mảnh vụn cũng không còn, đến lúc đó có thể nói là muốn khóc cũng không kịp.
-Ừm, nhất định phải tìm được một biện pháp, đem đại gia hỏa này hoàn toàn khống chế mới được, nếu không sớm muộn cũng là một cái tai họa!
Phong Liệt ánh mắt khe khẽ lóe lên, trong lòng âm thầm tính toán.
Đúng lúc ấy thì, trong bầu trời bao la ở phía xa kia đột nhiên xuất hiện một mảnh thải vân, ở trên không trong gào thét đi tới.
Ánh mắt Phong Liệt nhẹ nhàng ngưng trọng, vội vàng giương mắt nhìn lên, lại thấy đó là một tòa bảo tháp màu vàng thẫm, chung quanh bảo tháp thải vân bồng bềnh, phảng phất Thiên cung tiên khuyết, sáng bóng hoa lệ, chói mắt vô cùng.
-Ách, Đây … đây dĩ nhiên là một chí bảo! Thật là một đại thủ bút!
Hỏa Mãng Vương ở phía sau ánh mắt co rụt lại, không khỏi hít một miệng khí lạnh, không nhịn được cảm khái nói.
Bán Giang Hồng cũng là sắc mặt khẽ biến thành kinh ngạc, ánh mắt không chớp nhìn chằm chằm vào tòa bảo tháp này.
Khi trong lòng ba người đang kinh ngạc, tòa bảo tháp này đột nhiên hơi đi về phương hướng ngược lại, bay tới phiến rừng cây khô này, chỉ trong thời gian mấy hơi thở liền đến được phía ngoài rừng cây, "Oanh" một tiếng hạ xuống mặt đất.
Sau đó, bảo tháp chợt biến mất, hiện ra tám đạo thân ảnh khí thế nghiêm nghị.
Trong tám người này ở bên trong, cầm đầu chính là hai gã hoa y thiếu niên có khí chất không tầm thường, một người nhìn qua tuổi khá lớn ước chừng hơn hai mươi tuổi, ánh mắt sắc bén, tài hoa xuất chúng, khóe miệng khe khẽ giương lên, một cách tự nhiên lộ ra một tia ngạo khí bẩm sinh.
Người này một đầu tóc đen dùng kim quan buộc lên, đang mặc một trường bào màu vàng sáng, bên hông đeo một tòa tháp nhỏ lớn chừng một quyền đầu màu vàng thẫm, cùng cự tháp phi hành trên trời lúc trước giống nhau như đúc, tản ra màu sắc rực rỡ, càng làm nổi lên sự bất phàm của thiếu niên.
Một gã thiếu niên tóc vàng khác nhìn như tuổi hơi nhỏ một chút, nhưng diện mạo cực kỳ tuấn mỹ, ngũ quan tinh sảo, da thịt trắng bóc, thân hình hơi có vẻ gầy yếu, ánh mắt khi lưu chuyển hơi lộ ra một tia mị ý, nếu không phải bộ ngực của người này bằng phẳng, sợ rằng rất dễ bị nhầm thành một cô gái.
Về phần sáu người còn lại, khí thế lại càng hùng hồn, thậm chí có hai vị lão giả ánh mắt như điện, nguyên khí quanh thân mãnh liệt như nước thủy triều, rõ ràng là hai gã cường giả Hóa Đan Cảnh, nhưng sáu người này tuy nhiên cũng nghiễm nhiên là một bộ dạng hạ nhân, theo sát ở phía sau hai tên thiếu niên, không nói một lời, mơ hồ lộ ra ý hộ vệ.
Vị thiếu niên tóc đen kia giương mắt nhìn rừng cây phía trước một chút, trên mặt hơi lộ ra một nụ cười.
Sau đó, hắn cởi một cái túi đeo bên hông xuống, phất tay thả ra một đầu quái thú màu đen, đầu quái thú này cao chừng ba trượng, giống như Long Giác, đầu sư tử mình hổ, răng nanh lớn, miệng rộng, bốn chân tráng kiện, khí thế hung lệ, một đôi mắt còn kinh người hơn nữa, phảng phất có thể hấp thu tâm hồn của người khác.
Nếu là có người có tri thức ở đây nhìn thấy đầu quái thú này nhất định có thể thất kinh, bởi vì đầu quái thú này chính là dị thú đã cực kỳ hiếm thấy trên đại lục hiện nay — Sư Hống, con thú này chẳng những lực đạo lớn vô cùng, hơn nữa bản thân liền có thần thông Thôn Phệ, con Sư Hống này cũng là một hung thú trong thời đại Viễn Cổ Chân Long đã đoạt được một địa vị ở Long Giới, thiên phú cực kỳ kinh người.
Giờ phút này, đầu Sư Hống này vốn dĩ nên hung lệ vô cùng, lại tựa như Tiểu Miêu dịu dàng ngoan ngoãn liếm tay thiếu niên tóc đen, nhìn như vô cùng thân mật.
-Ha hả! Sư Long, đi đi!
Thiếu niên tóc đen khẽ cười vỗ vỗ lên con Sư Hống kia nói.
Sau khi nghe thấy thiếu niên kia nói vậy, con Sư Hống kia lập tức gầm rú một tiếng vô cùng khoan khoái, bốn chân chớp động chui vào trong rừng cây đi kiếm đồ ăn, lúc nó chạy quanh người thế nhưng nổi lên từng cơn lốc, thổi qua khiến cho những cây khô chung quanh ngã trái ngã phải, uy thế kinh người.
Thiếu niên tóc đen không khỏi lắc đầu bật cười, nhưng ngay sau đó hắn lại cau mày lại, sắc mặt hơi có chút âm trầm, nói:
-Trên đường đi tới đây, cương thi ở trên trăm tòa thành trì liên tiếp đều bị quét dọn không còn, cũng không biết là cái tên hỗn đản nào làm, thế nhưng để cho Sư Long đói bụng ba ngày, quả thực tội không thể tha thứ! Lâm Uyên!
-Có lão nô.