Ma Long

Phong Liệt trong nội tâm cũng âm thầm kêu may mắn không thôi. Lúc trước, nếu bị Lâm Tử Thông thu vào bên trong Huyền Hạo Tháp này thì đoán chừng là hữu tử vô sinh.
Đồng thời, hắn lại không nghĩ đến, đây chỉ là một tác phẩm mô phỏng mà đã bất phàm như vậy, nếu đích thật thì không biết là còn có bao nhiên uy lực nữa?
Lúc này, bên cạnh, tiểu ma nữ cực kỳ tư động. Trong đôi mắt đẹp hiện lên một tia giảo hoạt chi sắc, đột nhiên nói với Phong Liệt:
- Phong Liệt, chàng thich Hoàng Tử Nguyệt rồi hả?
Phong Liệt hồi phục lại tinh thần, miễn cưỡng nhìn tiểu ma nữ:
- Nàng đang nghĩ lung tung gì thế? Điều này sao có thể?
- Phong Liệt, vậy chàng nói đi, ta và Hoàng Tử Nguyệt ai đẹp hơn?
Tiểu ma nữ suy nghĩ một chút rồi nói, ánh mắt trong veo, nhìn chằm chằm vào Phong Liệt.
- Nàng hỏi cái này làm gì? Được, nàng xinh đẹp hơn.
Phong Liệt nhìn thấy tư thế tức giận của tiểu ma nữ, liền nhanh chóng sửa lại lời nói.
- Hừ, coi như là chàng thức thời.
Tiểu ma nữ ánh mắt vui vẻ, hậm hực hừ một tiếng, đột nhiên lại nói:
- Vậy chàng vì cái gì mà giúp cho Hoàng Tử Nguyệt giải độc? Và lại dùng biện pháp đó để giải độc? Còn ta thì lại cho uống thuốc lung tung, hại bụng người ta hiện tại vẫn còn đau.
- Ư, cái này…
Phong Liệt một hồi há hốc mồm. Vấn đề này bề ngoài thật không tốt để trả lời. Lập tức hắn lông mày nhíu lại, trong nội tâm nghĩ ngợi:
- Ồ, hôm nay cái tiểu ma nữ kia tựa hồ như rất cổ quái? Như thế nào lại cảm giác được nàng đang trách mình không cùng nàng hợp thể giải độc. Chẳng lẽ lại có chủ ý gì sao? Không được, lão tử phải cẩn thận một chút.
Hắn cũng không nghĩ tới tiểu ma nữ sẽ thích mình. Đại để là tiểu nha đầu này đang có chủ ý quái quỷ gì để hại mình đây.
Đúng lúc này, hắn đột nhiên sắc mặt vui vẻ nói:
- Ồ, Truyền Tống Trận? Đã tìm được rồi.
Trong muôn hoa, một Truyền Tống Trận tỏa ra lưu quang màu bạc, nhàn nhạt xuất hiện trong tầm mắt của hắn.
Hai người không khỏi vui mừng. Rốt cuộc là có thể ly khai khỏi địa phương quái quỷ này rồi.
- Phong Liệt, chúng ta kế tiếp là đến không gian nào?
Tiểu ma nữ cũng không dây dưa vấn đề trước đây nữa, hưng phấn nói.
- Về lại không gian Mộng ảo u lan. Hôm nay đối với chúng ta mà nói, chỉ có cái không gian đó là an toàn nhất. Sau đó chúng ta sẽ dần dần nghĩ biện pháp.
Phong Liệt suy nghĩ một chút.
Hai người trong Huyền Hạo Tháp im lặng, chờ đợi một hồi, cho đến khi Truyền Tống Trận đưa hai người đến Mộng ảo u lan. Khi đến nơi, Phong Liệt lập tức thu nhỏ Huyền Hạo Tháp. Một tia sáng trắng bạc lóe lên rồi biến mất.
Phong Liệt và tiểu ma nữ trở về không gian hắc ám lần nữa. Đây chính là không gian Mộng ảo u lan.
Chỉ có điều, Mộng ảo u lan hôm nay đã tiến nhập vào trong cơ thể tiểu ma nữ, khiến cho cái không gian tĩnh mịch một mảnh, không hề sinh khí.
Phong Liệt thu hồi Huyền Hạo Tháp, cùng tiểu ma nữ rơi xuống một cái đồi nhỏ. Sau đó tâm ý của hắn khẽ động, thả Hoàng Tử Nguyệt ra ngoài.
Lúc này, Hoàng Tử Nguyệt đã hoàn toàn khôi phục, trên mặt lộ ra một tia vũ mị nhìn không thấu.
Phong Liệt lạnh nhạt nhìn Hoàng Tử Nguyệt, không nói gì thêm, mà thật sự cũng chẳng có gì để nói. Hắn quay người hướng về Truyền Tống Trận.
- Tiểu ma nữ, chúng ta đi thôi.
Tiểu ma nữ nhìn Hoàng Tử Nguyệt, rồi vội vàng đuổi theo Phong Liệt.
Hoàng Tử Nguyệt đôi mắt đẹp lộ hung quang, nhìn chung quanh bốn phía. Sau đó lẳng lặng nhìn thân ảnh của Phong Liệt dần dần biến mất, trong đôi mắt đẹp mơ hồ hiện lên vài tia phức tạp.
Sau khi hai người kia đi xa, nàng lại lấy ra một cái bạch ngọc đài phóng trên mặt đất. Cái khối bạch ngọc đài này cực kỳ bất phàm. Thượng diện khắc chằng chịt trận vân, tản ra tia sáng trắng nhàn nhạt.
Kế tiếp, nàng khoanh chân ngồi xuống đất, hai tay kết ấn, nguyên lực toàn thân điên cuồng rót vào bạch ngọc đài. Rất nhanh, bạch ngọc đài đã tỏa ra tia sáng trắng chói mắt.
Sau một hồi rung động lắc lư, đột nhiên, một thân ảnh yểu điệu, thanh lệ xuất hiện trên bạch ngọc đài.
Thiếu nữ này sắc mặt lạnh như băng, cao quý tuyệt mỹ, giống như tiên tử chốn nhân gian. Tiên tử này giống Hoàng Tử Nguyệt như đúc, nhưng khí thế trên người lại rất mạnh, hơn gấp trăm lần.
Sau một khắc, hai Hoàng Tử Nguyệt đột nhiên hợp lại làm một. Bạch ngọc đài trên mặt đất cũng biến mất không thấy.
Hoàng Tử Nguyệt nheo đôi mắt đẹp lại, nhìn thoáng ra xa, lạnh lùng nói:
- Phong Liệt, ngươi nhất định phải trả một cái giá thật đắt.
- Ông trời ơi, Ngọa Long Mộc? Ngân Long Hoa? Ma Long Đằng? Haha, phát tài rồi. Ở đây có rất nhiều linh dược như vậy, ai mà dám đoạt của lão tử, lão tử liều mạng với kẻ đó.
- Ồ, cái kia dĩ nhiên là Sư hống thú. Hắc hắc, chỉ một con thôi đã có giá trị bách vạn Long tinh. Một đám này chỉ sợ là bán được mấy trăm ngàn vạn đấy. Tất cả đều là của lão tử.
Mấy vạn Long võ giả trào vào Long Hoàng thần phủ, lập tức phá vỡ cái thế giới im lặng này. Tất cả mọi người thỏa thích cướp bóc hết thảy những linh dược, long thú quý hiếm, nguyên liệu luyện khí trong không gian. Phàm là vật hữu dụng thì tất cả đều bị cướp đoạt không còn.
Nhưng, nơi đây cũng chẳng phải là vùng đất hiền lành gì. Nó được cho là nguy hiểm trùng trùng điệp điệp. Vô số cường hoành long thú dần dần bị kinh động, liên tục xuất hiện trước mắt mọi người.
Tất cả những con hung lệ long vượn to như một ngọn núi nhỏ, những con rắn mối thạch long dài đến mấy trăm trượng, vô số báo lân thú…đã khiến cho đám người Long võ giả kia tạo thành một đám thương vong thật lớn. Hơn nữa, các thế lực lớn hơn lại tranh nhau cướp đoạt, khiến cho không gian nhanh chóng trở nên hỗn loạn.
Không lâu sau, đã có người phát hiện Ma Long Hoàng cực lớn. Đối mặt với tòa kiến trúc to lớn chưa từng thấy này, mọi người tinh thần đều khiếp sợ. Sau đó kích động mạnh vọt qua.
Tại hồ nước trên không, Sở Huyền một thân hắc y, sắc mặt lạnh nhạt đứng trên đỉnh Thiên Ngục Luyện Thần.
Y không giống như những người bình thường khác, nôn nóng tiến vào Long Hoàng thần phủ vô cùng rộng lớn. Chỉ dùng đôi mắc ác liệt chậm rãi quét xung quanh thần phủ, ánh mắt có chút lập lòe, không biết đang suy tư cái gì.
Cao thủ Long Biến Cảnh Sở Hóa Long và Ma Long giáo chủ Chiến Thiên Ma Vương giờ phút này cũng ngự không đứng bên cạnh Sở Huyền, có ý hộ vệ. Khí thế của hai người cường hoành vô cùng, khiến cho vô số Long võ giả sinh lòng sợ hãi, liên tục đi đường vòng.
Chiến Thiên Ma Vương ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía xa. Sau một phút trầm ngâm, liền thấp giọng nói với Sở Huyền:
- Lần này, cao thủ của các thế lực lớn đến rất nhiều, chúng ta có nên thỉnh Già Thiên hộ pháp xuất sơn hay không? Chủ thượng có lệnh, ngàn ngàn lần không được mất bất cứ thứ gì. Một khi có bất cứ đồ vật nào rơi vào trong tay một thế lực lớn thì việc thu hồi lại sẽ không dễ dàng.
Sở Hóa Long nghe xong lời nói của Chiến Thiên Ma Vương, lông mi nhướng lên, sắc mặt không vui. Chiến Thiên Ma Vương nói như vậy, đơn giản là ngại cao thủ Long Biến Cảnh không đủ thực lực, không thể bảo hộ được địa phương.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui