Những người còn lại tu vi cực kỳ bất phàm. Nếu là cao thủ Hóa Đan Cảnh thì có đến năm người.
- Đệ tử bái kiến sư phụ cùng chư vị hộ pháp đại nhân.
- Đệ tử bái kiến sư phụ cùng chư vị hộ pháp đại nhân.
Tiểu Ma Nữ cùng với Mộc Thiên Tình hành lễ với mọi người.
- Miễn lễ!
Lăng Phi Tuyết tướng mạo xinh đẹp, cặp lông mày phượng lộ ra nét uy nghiêm cực kỳ. Đôi mắt đẹp trong trẻo vô cùng, giống như có thể nhìn thấu nội tâm của người khác, khiến cho người khác không dám nhìn gần. Xem ra là một nữ cường nhân cực kỳ khôn khéo.
Nhưng, bà nhìn hai nữ đệ tử yêu của mình, nhẹ nhàng cười, thanh âm ôn hòa nói:
- Tình nhi, A Ly, các con sao lại ở chỗ này? Cô Thành như thế nào lại không đi với các con? Vừa rồi người nọ là ai?
Mộc Thiên Tình giải thích:
- Sư phụ, người vừa rồi là Phong Liệt. Hắn có việc đi trước, hai người chúng con là….
- Cái gì? Người kia là Phong Liệt?
Mộc Thiên Tình lời còn chưa nói hết, Lăng Phi Tuyết cùng các cao thủ khác liền biến sắc.
- Đúng vậy, làm sao vậy sư phụ?
Tiểu Ma Nữ kinh ngạc chớp chớp mắt.
- Hừ, Lý hộ pháp, Vương hộ pháp, các người tranh thủ thời gian truy đuổi, đừng cho hắn thoát.
Lăng Phi Tuyết hừ nhẹ một tiếng rồi nói với người phụ nữ sau lưng.
- Vâng!
Hai người lập tức khiển khai khí thế, phi thân mà đi.
- Sư phụ, Phong Liệt làm sao vậy? Sư phụ đây là….
Tiểu Ma Nữ sắc mặt quýnh lên, kêu to.
Lăng Phi Tuyết đôi mắt đẹp nhìn tiểu ma nữ thật sâu, liền kiên nhẫn giải thích:
- A Ly, Phong Liệt rất có thể có liên quan đến việc ba vị hộ pháp Lăng Bất Không, Vạn Ngọc Liên, Lý Thu Thủy mất tích. Sư phụ chỉ là muốn tìm hắn ta để hỏi thăm tình huống. Con và Phong Liệt rất quen thuộc sao?
- Cái gì? Ba vị hộ pháp mất tích? Có liên quan đến Phong Liệt sao? Điều này sao có thể?
Tiểu Ma Nữ cùng với Mộc Thiên Tình không khỏi sắc mặt cả kinh, hai mắt nhìn nhau.
Nhưng ngay sau đó, các nàng chợt nhớ tới, ba vị bề ngoài giống như hộ pháp trước đi bắt Phong Liệt, nay không thấy xuất hiện nữa.
Phong Liệt sau khi bay được một đoạn, xoay người nhìn lại, trong lòng không khỏi máy động. Chỉ thấy hai cao thủ khí thế cường hoàng đã bay đến gần.
Sau lưng hai người này có băng long hư ảnh uốn lượn dài khoảng hai mươi trượng. Hiển nhiên là võ giả Băng Long Hóa Đan Cảnh tầng thứ sáu. Khí thế cường hoành khiến cho Phong Liệt kinh hãi không thôi.
- Cường giả Hóa Đan Cảnh lúc nào trở nên không đáng giá như vậy? Hơn nữa sao cứ ưa thích gây khó dễ cho lão tử đây?
Phong Liệt thầm mắng một câu, khống chế Huyền Hạo Tháp tăng tốc độ, hướng về không gian biên giới bay gấp đi.
- Phong Liệt, mau dừng lại, bổn tọa có chuyện muốn hỏi.
Vương hộ pháp nhíu mày, xa xa truyền âm nói.
- Lão tử không rảnh!
Phong Liệt không chút khách khí trả lời một câu.
- Tiểu súc sinh ngươi muốn chết?
Vương hộ pháp tức giận đến tóe mắt. Thân ảnh của bà ta bỗng nhiên nhanh hơn, âm thầm hạ quyết tâm đuổi theo Phong Liệt, nhất định đánh cho tiểu tử này tàn phế rồi nói sau.
Mắt thấy hai người khoảng cách với Huyền Hạo Tháp ngày càng gần thì cũng là lúc đến không gian biên giới.
Hai hộ pháp thấy vậy cũng không khỏi nhẹ nhàng thở ra, nhưng trong lòng thì kinh ngạc vô cùng:
- Ồ, tiểu tử này rõ ràng là kẻ ngu. Không có đường mà còn đâm đầu vào.
Nhưng kế tiếp, hai vị cao thủ Hóa Đan Cảnh đột nhiên trợn tròn mắt.
Chỉ thấy Huyền Hạo Tháp đột nhiên biến mất, sau đó một cây đại thương màu đen xuyên thấu đám sương mù dày đặc, rồi biến mất không thấy.
Phong Liệt trước mắt là một mảnh huyết lãng ngập trời cùng với núi xương trắng, trong nội tâm không khỏi bực bội.
Không hề nghi ngờ, hắn đã tới không gian huyết hải.
Giờ phút này, không gian huyết hải cũng kín người hết chỗ. Vô số Long võ giả nếu không chết trong huyết thủy thì cũng là ngàn vạn khô lâu, đại quân loạn đao phân thây. Tiếng kêu thảm thiết không dứt bên tai.
- Dựa vào lão tử thì không tin rằng không thể thoát được.
Phong Liệt mặc kệ sống chết của người khác. Hắn lập tức khống chế Huyền Hạo Tháp hướng về biên giới không gian bay tới Sau đó không chút do dự rời khỏi không gian huyết hải.
Kế tiếp, Phong Ma đại thương không ngừng xuyên qua một đám không gian. Huyền Băng không gian, Huyết Hải không gian, Kiếm Hồn không gian, Quỷ Vực không gian….Ba mươi sáu hiểm cảnh không gian Phong Liệt cơ hồ đã đi hơn phân nửa. Nhiều lần rơi vào hiểm tử nhưng vẫn còn sống. Nguy hiểm vô cùng.
Mặc dù như thế, tâm trạng dao động của Phong Liệt dần dần bình tĩnh trở lại. Trên mặt khôi phục sự lạnh nhạt, không sợ hãi. Hắn toàn tâm khống chế Huyền Hạo Tháp, cẩn thận từng ly từng tý lẩn tránh phong hiểm chung quanh.
Hắn cảm giác được không gian ưng thuận này có một số là giả giới không gian, khác hẳn với thế giới chính thức. Ba mươi sáu hiểm cảnh không gian, giốn như ba mươi sáu gian phòng được xếp theo quy tắc nhất định. Xuyên qua một đạo hàng rào không gian, có khả năng sẽ tiến vào một hiểm cảnh không gian khác. Muốn triệt để rời khỏi ba mươi sáu không gian này thì cơ hội tuy rằng tương đối nhỏ, nhưng không phải là không có khả năng.
Công phu không phụ lòng người.
Ngay khi Phong Liệt xuyên qua không gian thứ hai mươi, đột nhiên trước mắt xuất hiện một không gian không bình thường.
- Ồ, đây là …?
Phong Liệt mở to hai mắt, kinh ngạc nhìn chung quanh.
Chỉ thấy đây là một gian phòng rộng hơn mười trượng. Hình như là một thư phòng, có bàn, có ghế, tủ sách treo trên vách tường. Trên bàn còn có một ít giấy bút, cùng các đồ chặn giấy lặt vặt. Đỉnh gian phòng là một viên dạ minh châu, tỏa ra thứ ánh sáng nhàn nhạt, khiến trong phòng bớt đi sự tối tăm.
Chỉ có điều, có lẽ là do lâu rồi không có người, hết thảy mọi thứ trong phòng đều bị phủ một lớp bụi dày đặc. Ngay cả viên dạ minh châu phát ra thứ ánh sáng cũng đã có chút đục ngầu.
- Hẳn nơi này là một phòng trong Long Hoàng thần phủ. Hắc hắc, nói như vậy thì lão tử hẳn là đã vào trong Long Hoàng thần phủ rồi.
Nghĩ đến điều này, Phong Liệt ánh mắt sáng ngời, trong nội tâm không khỏi kích động.
Bất luận thế nào, hắn cũng đã rời khỏi ba mươi sáu không gian hiểm cảnh. Thật sự là một việc đáng mừng.
Kế tiếp, Phong Liệt cố kềm chế sự kích động trong lòng, bắt đầu cẩn thận đánh giá.
Cho dù trong phòng hết thảy đều không có dấu hiệu trận pháp nào cả, nhưng Phong Liệt cũng không dám xem thường. Ở đây dù sao cũng là địa bàn của xa cổ Ma Long Hoàng. Không nghĩ tới là sẽ bỏ mạng ở đây.
Hắn cẩn thận bước tới cái tủ sách, chậm rãi thò tay cầm lấy một quyển sách đầy bụi.
Không ngoài sở liệu, ngay khi ngón tay của hắn chạm vào quyển sách, chỉ nghe một tiếng động nhỏ vang lên. Quyển sách đó lập tức hóa thành bột, rơi xuống mặt đất.
- Thật là đáng tiếc!
Phong Liệt khẽ thở dài, bất đắc dĩ lắc đầu.
Long Hoàng thần phủ hẳn là đã trăm vạn năm trước khi được kiến thành. Thời gian lâu như thế, không cần phải nói những phàm tục chi vật, cho dù là huyền bảo, thần binh lợi khí cấp chí bảo, nếu như không có đủ nguyên khí cung cấp nuôi dưỡng thì đồng dạng cũng trở thành mây khói.
Phong Liệt vốn định tìm kiếm một số bí tịch viết về công pháp của Ma Long Hoàng, nhưng giờ phút này xem ra, quả thực làm cho người ta thất vọng.