Ma Long

Phong Liệt khóe miệng có chút nhếch lên, không nhường nhịn.
Hoàng Tử Nguyệt cắn răng, tức giận vạn phần nhìn Phong Liệt, trong đôi mắt hiện lên sát khí bức người.
Cũng chẳng biết tại sao, nàng bình thường cũng chẳng phải là người ưa thích tức giận người khác. Nhưng khi đối mặt với Phong Liệt, nàng lại cảm thấy từng động tác, từng câu nói bình thường của đối phương cũng đều làm mình căm tức, nhịn không được muốn tiến lên chém hắn thành tám khối.
Nói trắng ra, nàng nhìn toàn thân Phong Liệt, từ trong ra ngoài chẳng có chỗ nào thuận mắt.
Còn Phong Liệt thì lại cực kỳ phối hợp. Không vừa mắt thì sao? Cao thủ Long Biến Cảnh thì sao? Cùng lắm thì nhất phách lưỡng tan, không chút nhượng bộ. Thậm chí ánh mắt gian tà không kiêng sợ nhìn vào bộ ngực của Hoàng Tử Nguyệt, dưới bụng, đùi với vẻ rất lưu luyến. Bộ dạng giống như nhớ lại cái gì đó vừa qua.
Hoàng Tử Nguyệt thấy vậy, hai mắt gần như phóng hỏa, trong nội tâm không khỏi một hồi phát điên. Hàm răng đụng nhau ken két.
Không cần nghĩ cũng biết, đồ vô sỉ trước mắt này khẳng định đang nhớ lại tình cảnh trúng độc của hai người lúc trước.
Nhưng mắt thấy Hoàng Tử Nguyệt sắp bộc phát nộ khí, nàng đột nhiên hít một hơi thật sâu, cưỡng ép cơn giận xuống, một lần nữa khôi phục lại thần sắc lãnh đạm, cao ngạo của mình, ngoài miệng thỏa hiệp nói:
- Được, kỳ thật thì để cho ngươi biết cũng chẳng có gì.
- Sớm nói thì coi như xong rồi còn gì.
Phong Liệt lười nhác nói một câu, nhưng trong lòng thì nhẹ nhàng thở ra. Hắn vốn định trở mặt bỏ chạy.
Lại không nghĩ tới cô nàng lại nói như vậy. Cái này đủ cho thấy nàng ta tìm tới là thật sự cần mình hỗ trợ.
Hoàng Tử Nguyệt trừng mắt liếc nhìn một cái, hừ nhẹ nói:
- Hừ, ngươi biết chúng ta bây giờ ở đâu không?
Phong Liệt ánh mắt khẽ động, kinh ngạc nói:
- Chỗ nào?
- Viễn cổ thần khí Huyền Thiên Thần Tháp có nghe nói qua không?
Hoàng Tử Nguyệt khinh thường khẽ hừ một tiếng.
- Cái này sao? Có nghe nói qua một lần. Huyền Hạo Tháp không phải là thần khí phỏng chế của Huyền Thiên Thần Tháp sao?
Phong Liệt nhíu mày, kinh ngạc nói.
Hoàng Tử Nguyệt cười lạnh một phát, ngữ khí kinh người, nói:
- Vị trí của chúng ta bây giờ là biển máu. Kỳ thật chính là uy năng phóng xuất ra từ tầng thứ hai của Huyền Thiên Thần Tháp biến thành.
- Cái gì?
Phong Liệt sắc mặt cả kinh, không khỏi kinh hô một tiếng.
- Cái này …làm sao có thể? Đây không phải là đồ vật tồn tại trong truyền thuyết sao? Làm sao có thể tồn tại thật sự được?
Trong lòng của hắn không khỏi nổi lên một hồi sóng to gió lớn, thật lâu không ngừng.
Kỳ thật cũng không phải là hắn không khiếp sợ. Trong nhận thức của hắn, thần binh Long võ giả được chia ra làm Linh bảo, Huyền bảo, Chí bảo. Mỗi một cấp bậc chia ra làm cửu phẩm.
Chí bảo là vật trong truyền thuyết, giống như Luyện Hồn Ma Khải, Huyền Hạo Tháp, Hóa Ma Lô….đều là những thần khí dời sông lấp biển, thần bí khó lường, cực kỳ hiếm thấy trên đại lục. Mà ngay cả cao thủ Long Biến Cảnh cũng chưa chắc đã có được một cái.
Ít nhất, Phong Liệt biết rõ sư tôn của mình Tử Long hộ pháp trong tay không có thần binh chí bảo.
Phía trên chí bảo còn có thánh bảo, thiên bảo. Đó là những thần binh phượng mao lân giác mà người bình thường mới nghe lần đầu. Uy lực quỷ thần khó lường. Phong Liệt cũng chỉ là từ trong một số điển tịch Long văn xa xưa ghi lại mà biết thôi.
Hắn cũng từng một lần suy đoán qua, Trấn Long Thiên Bi có lẽ đã qua phạm trù chí bảo, đạt đến phạm trù thánh bảo. Đương nhiên, hắn cũng không có căn cứ thực tế.
Về phần thần khí, nghe nói chúng là khí cụ do thần sử dụng. Phong Liệt đối với cái này nửa điểm khái niệm cũng không có. Thậm chí trên thế giới này có thần và thần khí hay không thì đều không ai có thể xác định.
Mà giờ phút này, Hoàng Tử Nguyệt lại nói cho hắn biết, dưới chân bọn họ có một thần khí. Tuy chỉ là một bộ phận của thần khí, nhưng thật sự đã làm cho Phong Liệt thẫn thờ thật lâu.
- Ngươi….ngươi xác định trên thế giới này có thần khí?
Phong Liệt kinh nghi bất định nhìn Hoàng Tử Nguyệt.
Tuy hắn đối với cô nàng trước mắt này hiểu rất rõ, tựa hồ cô nàng không thích nói giỡn cho lắm. Nhưng sự việc thần khí này dù sao không thể tưởng tượng được. Hắn nhịn không được muốn truy vấn lại lần nữa.
Hoàng Tử Nguyệt rất khinh bỉ nói:
- Chắc một trăm phần trăm!
Phong Liệt đột nhiên cảm thấy có chút đau răng.
Chấn kinh thật lâu, hắn dần dần bình phục lại tâm tình, đột nhiên kinh ngạc nói:
- Hoàng Tử Nguyệt, nàng….nàng không phải là muốn lão tử giúp nàng đoạt bảo vật trong tay Huyết Long Hoàng chứ?
- Không sai, Huyết Long Hoàng chiếm cứ Huyết ngục bách vạn năm, có lẽ đã hiểu thấy đạo sự ảo hiểu trong đó. Nhưng ông ta lại không vận dụng được. Cho nên chúng ta vẫn còn có cơ hội.
Hoàng Tử Nguyệt nhẹ gật đầu, trong đôi mắt đẹp lóe ra ánh sao cơ trí, tiếp tục nói.
- Hơn nữa, người muốn đoạt vật này không chỉ có riêng chúng ta. Sở Huyền cùng với Thiên Hoang Tán Nhân tất nhiên sẽ không đứng ngoài quan sát. Nếu ta đoán không lầm, bọn hắn kế tiếp tất biết lừa gạt Huyết Long Hoàng rời khỏi sự giam cầm của Thiên Diễn Tru Thần đại trận. Cho đến lúc đó, Huyết Long Hoàng nhất định sẽ dưới bàn tay của đám thiên nhân tan thành mây khói. Cho nên, cuối cùng đoạt được thần khí cũng chỉ còn chúng ta.
- Đương nhiên, chung quanh còn có một số thế lực ẩn mặt như Đại Chân Long giáo, cùng với Thiên Diễm Môn, Tuyệt Vọng Kiếm phái, Phiêu Miễu Thiên Cung….Nhưng có lẽ sẽ không xuất hiện qua Long Biến Cảnh cường đại tồn tại.
Nghe lời nói chậm rãi của Hoàng Tử Nguyệt, Phong Liệt liền cảm thấy nhức đầu.
Đây quả thực là một cái vòng xoáy, cuốn vào trong đó đoán chừng kẻ yếu đều không có. Tuy Sở Huyền tu vi không cao, nhưng dưới chân của y là thần binh kiện khí, sức mạnh vô cùng, cũng không thể coi là kẻ yếu.
Về phần cái gì là Thiên Diễm Môn, Tuyệt Vọng Kiếm phái hắn căn bản đều không có nghe nói qua. Nhưng có thể cùng với Phiêu Miểu Thiên Cung liệt cùng một khối, chắc chắn cũng không kém bao nhiêu.
Chỉ có hắn là Cương Khí Cảnh tôm cá nhãi nhép, một khi cuốn vào trong đó, gây chuyện không tốt thì ngay xương cốt căn bản chỉ sợ là cũng không còn.
Trong lúc nhất thời, Phong Liệt không chút do dự là từ chối.
- Hoàng Tử Nguyệt, bảo ta giúp nàng cùng những mãnh nhân này cướp đoạt thần khí, nàng có phải là quá coi trọng ta không?
Phong Liệt lắc đầu bật cười.
Hoàng Tử Nguyệt khinh thường cười một tiếng, nói:
- Hừ, là tự ngươi quá đề cao ngươi rồi.
- Ta tìm ngươi chỉ là muốn mượn cái tiểu thế giới độc lập của ngươi mà thôi.
Nếu ta đoán không lần, trừ cái tiểu thế giới kia của ngươi ra, đoán chừng không còn ai có thể mang Huyết Ngục đi một cách dễ dàng.
Phong Liệt trong nội tâm khẽ động, không thể tưởng tượng được Hoàng Tử Nguyệt lại có cái chủ ý này.
Nhưng ngẫm lại cũng đúng. Ngay cả Trấn Long Thiên Bi cũng không phải thần khí thần binh, không thể thu vào trong trữ giới vật. Thậm chí trong Huyền Hạo Tháp cũng không dám tế ra Trấn Long Thiên Bi. Một khi gây chuyện không tốt thì có thể khiến cho Huyền Hạo Tháp no bể bụng. Mảnh vỡ thần khí kia chỉ sợ là khó lường, không gian bình thường đoán chừng không thể chứa nổi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui