Đám thiếu niên Thần Võ Vệ xoa xoa tay, nhích từng bước, trên khuôn mặt lộ ra chiến ý nồng đậm, tựa hồ chỉ cần có người dẫn đầu, e là ngay lập tức biến thành tràng cảnh ẩu đả.
Bọn họ ngày bình thường dều là nhân vật thiên tài kiệt xuất mục cao hơn đỉnh, phần lớn được một số thế lực lớn bồi dưỡng sau này trở thành người nối nghiệp, thực chất bên trong ẩn chứa rất nhiều ngọa khí, mặc dù danh tiếng của Phong Liệt vang dội, nhưng đã cách nhiều năm, ai biết hắn còn sở hữu thực lực đệ nhất nhân tài trẻ tuổi hay không?
Huống hồ, sau khi bọn họ gia nhập Thần Vũ Vệ, đều được Nhân Hoàng ban tặng 300 năm tu vi, sớm đã vượt xa đám bạn đồng trang lứa.
Lúc này nếu có thể đánh bại Phong Liệt, chắc chắn trở thành trận chiến thành danh!
Cơ hội này, ngoại trừ mơ hồ phát giắc được tu vi của Phong Liệt cao hơn Thủy Vô Khuyết, nhưng không ai muốn bỏ qua.
Gặp tình hình này, Tiểu Ma Nữ và Diệp Thiên Tử đã ngừng huyên náo, một trái một phải đứng bên cạnh Phong Liệt, sắc mặt cảnh giác nhìn đám người trên không.
Thần sắc Phong Liệt không thay đổi, ánh mắt bình tĩnh quét cả đám một vòng, khóe miệng nhếch lên tia cười lạnh.
- Chỉ dựa vào các ngươi, thật không xứng!
Ánh mắt hắn lướt qua, Tề Vân Hạc, Vương Chinh và vài tên quen biết cũ của Phong Liệt, đều lặng lẽ lui về phía sau một chút, trong mắt mơ hồ lộ ra tia kiêng kỵ.
Thủy Vô Khuyết đứng trong đám người, không lui về phía sau, nhưng không hề ồn ào, chỉ là trong ánh mắt mơ hồ lộ ra một tia nghiền ngẫm, vài năm không gặp, hắn muốn nhìn qua một chút thực lực của Phong Liệt.
Đại đa số những người còn lại đương nhiên đối mặt với Phong Liệt không chút sợ hãi, trong mắt không che giấu được lửa giận và chiến ý tràn đầy.
- Hừ! Nói khoác không biết ngượng! Trước hết ta tới cầu đo xem thực lực ngươi mạnh tới đâu!
Theo tiếng hừ lạnh, thân hình thiếu niên khôi ngô tuấn tú nhoáng một cái, nhanh chóng xông về phía Phong Liệt, trường kiếm trong tay đột nhiên bắn ra một mảng kiếm quang hàn băng, khiến không khí thiên địa đều đông cứng lại.
Ánh mắt Phong Liệt có chút nheo lại, đối mắt với thế công của đối phương lăng lệ ác liệt, hắn lạnh lùng cười cười, vô cùng đơn giản vung ra một quyền!
Vù vù.
.
.
Hư không rung lên.
Một đạo quyền ảnh màu đen bay ra, lập tức phát triển thành lớn tới trăm trượng, tản ra từng cổ từng cổ khí tức hỗn tạp, khiến mọi người không khỏi sửng sờ.
- Không ngờ nguyên lực pha tạp thật thuần túy! Hừ! Đệ nhất cường giả trẻ tuổi trên đại lục, rốt cuộc đã phẫn nộ, ha ha ha ha!
Người trong cầu không khỏi cười ha ha, vung trường kiếm trong tay càng thêm hăng sau.
Nhưng rất nhanh hắn không còn cười được nữa.
Chỉ thấy quyền ảnh quỷ dị dễ dàng bài trừ trăm ngàn đạo kiếm khí, lập tức oanh kích trên thân thể hắn.
Bịch!
Một hồi bạo vang!
Trong ánh mắt khiếp sợ của mọi người, thiếu niên khôi ngô tuấn tú trong cầu dường như đụng phải quả núi lớn, " vèo " một tiếng biến mất tại viễn không, cuối cùng rớt xuống cây đại thụ cách đó trăm trượng, ánh mắt ảm đạm hấp hối.
Ti.
.
.
!
Đám thiếu niên trên không nhìn trành cảnh này trong mắt toát lên vẻ khó tin, hai mắt không khỏi khẽ lồi ra, hít vào một ngụm lương khí.
- Hư hoàng cảnh, trời ạ, Phong Liệt đã tiến vào hư hoàng cảnh! Sao có thể nhanh như vậy được! Tiểu tử này mới có hơn hai mươi tuổi!
- Cao thủ hư hoàng cảnh hơn hai mươi tuổi, đệ nhất cường giả trẻ tuổi nhất đúng là danh bất hư truyền.
- Hừ, hư hoàng cảnh thì sao? Hư hoàng cảnh không thể tu thành hoàng vực thì chẳng qua là mạnh hơn long biến cảnh một chút mà thôi, mọi người không cần sợ hắn.
- Đúng rồi đó, tất cả cùng xông lên đi, không lẽ chúng ta nhiều người như vậy mà sợ Phong Liệt, một hư hoàng cảnh bình thường?
- …
Phong Liệt một quyền đánh bay Lý Trung Kiều hậu kỳ long biến cảnh cho thấy thực lực mạnh mẽ của hư hoàng cảnh, đương trường chấn nhiếp mọi người.
Nhưng điều đó không khiến đám thiên tài trẻ tuổi kiêu ngạo lùi bước.
Như vài người đã nói, hư hoàng cảnh chỉ là có được đôi mắt ‘Thấy' căn nguyên pháp tức nhưng không có đột phá bản chất, cũng không thể chưởng khống chút căn nguyên pháp tắc, đối với đám cường giả long biến cảnh thì không phải không thể chiến thắng được.
Một cường giả hoàng cảnh sơ kỳ có lẽ trong người có được nguyên lực gấp mười lần cao thủ đỉnh long biến cảnh, nhưng chưa chắc là đối thủ của mười cao thủ đỉnh long biến cảnh, cộng thêm thần binh, thần thông biến số, thắng bại thật khó đoán trước, đạo lý này ai mà không hiểu.
Khóe môi Phong Liệt nhếch nụ cười nhạt, ngang nhiên đứng giữa hư không, khí thế mạnh mẽ của hư hoàng cảnh tràn ngập trong thiên địa, sừng sững như núi.
Hắn không hứng thú danh tiếng đệ nhất đại lục nhưng không ngại đem một số kẻ muốn đạp hắn thành danh, hợc có mưu đồ khác, mạnh đạp chúng dưới chân.
Quan trọng nhất, trong cao thủ cùng thế hệ hắn không cho phép có người đứng trên đỉnh đầu mình, ai cũng không được.
Xung quanh hắn, đám thần võ vệ thiếu niên chấn kinh qua đi trên mặt lại lộ vẻ hăm hở, như là đám sói đói chuẩn bị nhào tới xé rách mãnh hổ, trong mắt lóe tia sáng hưng phấn.
Nhưng bọn họ không phải đồ ngốc, không đầu óc xông lên lung tung, ngược lại dần đưa ánh mắt nhìn về Thủy Vô Khuyết.
Đối với thực lực của Phong Liệt họ không biết rõ lắm, nhưng đối với thực lực của thần võ vệ phó chỉ huy sứ Thủy Vô Khuyết, trong bốn năm nay họ đã khắc sâu hiểu rõ rồi.
Dù họ có tâm cao khí ngạo cỡ nào, trong mắt không có người ra sao, nhưng không thừa nhận cũng không được, cái tên đẹp còn hơn cả con gái thực lực vượt trên họ.
Bốn năm nay mỗi khi thần võ viện tiêu diệt một ít cường thế gia tộc, tông môn, một số đối thủ mạnh mẽ, đa phần chúng đều do Thủy Vô Khuyết ra tay giải quyét, khiến bọn họ tâm phục khẩu phục.
Lúc này nếu muốn bứng ngọn núi to Phong Liệt thì họ hy vọng Thủy Vô Khuyết đi đầu.
Một thiếu niên khuôn mặt âm tà cao giọng nói:
- Thủy huynh, Phong Liệt tùy tiện giết thần võ viện ta, công nhiên đối kháng Nhân Hoàng.
Thủy huynh là phó chỉ huy sứ, không lẽ định khoanh tay đứng nhìn sao?
Một người khác cũng đứng ra lòng đầy căm phẫn nói:
- Đúng rồi đó, Thủy huynh, Phong Liệt rõ ràng không đặt thần võ viện chúng ta trong mắt.
Nếu hôm nay chúng ta bỏ đi Tuyết Lập Hàn, cứ như vậy rút đi thì sau này thần võ viện chúng ta còn mặt mũi nào đứng trên thiên hạ? Đừng nói đến bảo vệ an ninh đại lục.
Mọi người cùng hùa theo đẩy Thủy Vô Khuyết đi đầu đàn.
Thủy Vô Khuyết thấy tình hình này thì khuôn mặt tuấn tú lộ vẻ cười khổ nhưng không có gì miễn cưỡng cả.
Là một võ giả, sâu trong lòng gã không chịu thấp đầu với người.
Ngay sau đó, ánh mắt của gã bình tĩnh nhìn Phong Liệt, lòng dấy lên chiến ý hừng hực, khí thế mạnh mẽ đỉnh long biến cảnh tỏa ra.
- Phong Liệt, từ trận chiến ở Ma Long giáo mười ba năm trước bổn công tử luôn mong chờ lần nữa đấu với ngươi, chọn ngày không bằng đúng lúc, xin chỉ giáo.
Thủy Vô Khuyết hơi chắp tay, thanh âm trong trẻo chậm rãi bay trong trời đất.
Phong Liệt cười khẽ nói:
- Vi để công bình, ta thấy các ngươi cùng lên đi.
Thủy Vô Khuyết ánh mắt lạnh lùng, bình tĩnh nói:
- Không cần, ta thấy như vậy cũng đã đủ công bình.
Phong Liệt mỉm cười, nhẹ gật đầu..