Ma Nào Gặp Mị Cũng Đều Rầu Thúi Ruột


Cánh rừng mà đám người Diêm La đi qua đúng là rất quái dị, đến ánh trăng còn chiếu không lọt.

Chỉ có đèn lồng trong tay Lê Ngọc mới có thể chiếu sáng cánh rừng này, đồng thời ngăn đám cây này tấn công họ.

“Loại đèn lồng này có gì đặc biệt sao?” Thẩm Cường nhẹ nhàng hỏi.

Trong nhóm bọn họ, chỉ có dáng vẻ Thẩm Cường là khiến người ta có cảm tình, hơn nữa tính cách anh ấy dịu dàng, cũng là người dễ “moi” được chuyện nhất.

“Loại đèn lồng này chỉ có người của thôn chúng tôi mới làm được thôi.


Mấy anh đừng thắc mắc nhiều làm gì.

” Giọng điệu Lê Ngọc có chút đắc ý, cô ta nói xong thì thở dài: “Chỉ tiếc là dầu thắp rất khó làm, đây là chút dầu thắp cuối cùng của thôn chúng tôi, bây giờ đã cháy hết rồi.

Đợi đến khi làm được một cái đèn lồng nữa chắc cũng lâu đó.


Ngoài miệng nói đáng tiếc nhưng giọng nói của cô ta lại không có chút tiếc nuối nào, hiển nhiên cũng không quan tâm đến việc này.

Trong lúc hai người đang nói chuyện thì bọn họ đã đi vào thôn, xung quanh tối om, nhà nào đóng chặt cửa, trong bóng đêm, những ngôi nhà tạo thành một bóng đen mơ hồ với các hình dáng kỳ lạ.


Lê Ngọc dẫn bọn họ đi đến trước nhà một hộ nông gia, nhà làm bằng gỗ, cửa mở phát ra thanh âm kèn kẹt khiến người nghe buốt cả răng.

Đi vào trong, cô ta dẫn họ đến căn phòng bên phải rồi mở cửa ra.

Sau nhiều lần, vẫn mờ tối như thế, hoàn toàn không thể nhìn rõ được gì.

Hổ Tử lôi đèn pin ra, vừa bật lên cả căn phòng sáng bừng lên, nhìn rõ từng ngóc ngách.

“Đây là cái gì vậy? Mau tắt đi!” Lê Ngọc ở bên cạnh đột nhiên thét chói tai, một tay che lại, ngăn ánh sáng chiếu vào mặt mình.

Hổ Tử chẳng hiểu mô tê gì, ánh đèn chiếu thẳng vào đèn vào người Lê Ngọc, anh ta lạ lùng nói: “Cái này á? Đây là đèn pin đó, cô không biết hả?”
Lê Ngọc lại càng hét chói tai hơn, dường như cô ta cực kỳ sợ ánh sáng của đèn pin, lớn tiếng nói: “Tắt đi, mau tắt đi!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận