Ma Ngân


Quả nhiên vài phút sau, Tử Linh trùng con dường như cảm nhận được gì, sau đó chui ra khỏi sô pha mỹ mãn bò đi.
Nào biết Tiêu Hoằng đã sớm thấy chúng nó, còn cường độ Ngự lực chúng sưu tầm được chỉ là tin tức giả do Ma Văn cố Áp tạo thành mà thôi.
Vài phút sau, thấy Tử Linh trùng con không trở vào nữa, Tiêu Hoằng cũng thu hồi Ma Văn. thu xếp mấy thứ cần mang theo, lập tức rời ký túc xá.
Chỉ là ngay khi Tiêu Hoằng vừa xuống lầu ký túc xá, liền nhìn thấy Miêu Thần đang nghênh ngang đứng trên tường đá, biểu tình bình thản không có gì khác lạ.
Nghênh ngang như vậy cũng không kỳ quái, Tiêu Hoằng tràn ngập cảnh giác là vì hắn có qua lại với Sài Sương, còn Miêu Thần không biết điều này. Miêu Thần điều tra "học sinh Phân viện nào đó" cũng không có ác ý, chỉ là muốn lôi kéo hắn mà thôi, Miêu Thần không rõ chuyện xung đột đó, tự nhận là không có gì xấu với "học sinh Phân viện nào đó", nếu vậy thì vì sao phải che lấp chứ?
Nhìn thấy Miêu Thần đứng ở cửa sân, Tiêu Hoằng cơ bản xác nhận chủ nhân con sâu vừa rồi tuyệt đối là Miêu Thần, nhưng mà Tiêu Hoằng cũng không để ý tới. Đặt ba lô lên ghế phụ, bước lên xe Ma Văn nhanh chóng rời đi.
Còn lại Miêu Thần thì lấy ra bản ghi nhớ, bắt đầu ghi lại những tin tức Tử Linh trùng con truyền lại. Trong đó phòng của Tiêu Hoằng là dành cho người cấp cao nhất, còn ghi chép lại là Ngự đồ cấp sáu, một cái cấp bậc không nổi bật.
Nửa giờ sau, Tiêu Hoằng trở về Doanh nghiệp Đại Hoằng Mỹ, liền nhìn thấy sân sau có mười cái lồng sắt đặt ở góc tường, mỗi cái lồng là một con thỏ, hiển nhiên Lý Nhạc làm việc rất hiệu quả.
Cùng lúc đó, một cái thẻ trữ kim không ký tên trong người Tiêu Hoằng bỗng truyền ra chấn động, lấy ra xem, trong thẻ trữ kim có thêm 600 kim tệ.
Từ đâu tới, không nói cũng biết, chỉ là không ngờ đám người Lý Văn nhanh nhẹn như vậy. Khóe miệng Tiêu Hoằng không khỏi nhếch lên, có 600 kim tệ tiền mặt này, mặc kệ là tu luyện hay nghiên cứu Văn đan trị liệu, tuyệt đối có thể gọi là đưa than trong tuyết.
Vào phòng ngủ, Tiêu Hoằng đóng kín cửa phòng, dù sao loại Đỗ tát thảo này nên ít để người khác nhìn thấy.
Đặt mấy quyển sách về độc tố lên bàn, Tiêu Hoằng nhìn thấy trong ba gốc cỏ màu tím lại có thêm mấy nhánh, kết thành nụ hoa trắng. Nhưng Tiêu Hoằng sẽ không tùy tiện đụng vào, chi cầm lấy thùng tưới cẩn thận rót chút nước vào trong.
Sau đó ngồi lên bàn, chỉnh sửa lại bút ký lớp học, cùng với xem những quyển sách về độc tố. Trong đầu không ngừng suy nghĩ công thức chế tạo Văn đan trị liệu, chỉ có một mục đích là sau khi dùng Văn đan có thể chữa khỏi bệnh lạ, đồng thời vẫn còn sống sót.
Nhưng trải qua trao đổi với Thôi Uyển Bác, Tiêu Hoằng hiểu được chuyện này khó cỡ nào, chỉ là Tiêu Hoằng cũng không hề có ý bò cuộc.
Nghiên cứu chừng bốn giờ, Tiêu Hoằng mới bò sách xuống, trên bút ký đã ghi đầy mười mấy trang, toàn bộ là phân tích dược vật tác động lẫn nhau. Cuối cùng xác định ra công thức thứ nhất, ngoại trừ chất dịch trắng cùng Đỗ tát thảo ra, còn có mười mấy loại thảo dược phụ trợ.
Tiêu Hoằng cũng xác địnhra văn lộ trên Văn đan, tác dụng chủ yếu vẫn là áp chế độc tính.
Nhìn công thức trước mặt, trên mặt Tiêu Hoằng không thấy có chút vui mừng, so với tràn ngập tự tin trước kia, lần này Tiêu Hoằng thật không đủ lòng tin.
Nhìn lại phần công thức, Tiêu Hoằng mới đứng dậy qua kho hàng lấy ra thảo dược tương ứng. Quay trở về phòng ngủ, Tiêu Hoằng đeo bao tay cách ly, mở ngăn kéo lấy ra ống nghiêm chứa chất dịch trắng.
Đồng thời cũng lấy ra khối Đỗ tát thảo từ trong tủ chứa đồ, cắt một khối nhỏ.
Nhìn một đống tài liệu trước mặt, Tiêu Hoằng thở một hơi dài, tiếp theo mang khẩu trang cùng kính bảo vệ, bắt đầu chế tạo. Đối với chất dịch trắng, Tiêu Hoằng chỉ dùng một chút, khoảng cỡ hạt mè, sau đó đặt vào bột phấn Tư Trần hoa, vò đều.
Tiếp theo là Đỗ tát thảo, phương pháp xử lý hoàn toàn bình thường, hong khô, nghiền thành phấn, trộn với tài liệu sử dụng.
Chừng hai giờ sau, trong tay Tiêu Hoằng đã có một viên thuốc chứa Văn đan, một mặt Ma Văn còn kèm theo Ma Văn màu đỏ.
Lật nhìn Văn đan trong tay, Tiêu Hoằng ra khỏi phòng đi tới trước lồng sắt nhốt thỏ, tùy tiện bắt một con ra, trực tiếp nhét Văn đan vào miệng thỏ, sau đó đổ chút nước cho nó lọt xuống bụng thỏ.
Đặt con thỏ lên bàn, Tiêu Hoằng nghiêm mặt quan sát mỗi một hành động của con thỏ.
May mắn là phản ứng của con thỏ này không có như con gà mái trước đó, trực tiếp mất mạng ngay. Nhưng vài phút sau, Tiêu Hoằng rõ ràng thấy con thỏ trên bàn bắt đầu run lên, miệng tràn máu, tiếp theo cả thân thể co rút. Mười phút sau, khóe mắt lỗ tai cũng tràn máu, cuối cùng tắt hơi.
-Ôi...
Thấy cảnh này, Tiêu Hoằng không khỏi thở dài, nhưng mà cũng không uể oải, chuyện này đã nằm trong dự kiến của hắn.
vẫn là câu đó, may mắn là con thỏ sống lâu hơn gà mái một lúc, trạng thái chết cũng không khủng bố như vậy, tối thiểu coi như thi thể còn đầy đủ, đã là tiến bộ đối với Tiêu Hoằng.
Không ngừng lại, đeo bao tay cách ly, Tiêu Hoằng trực tiếp đưa thi thể con thỏ vào phòng, đặt lên bàn cố định.
Tiếp theo Tiêu Hoằng dựa theo những gì được học ở Phân viện Tây Tân, khởi động dao giải phẫu Ma Văn chuẩn bị giải phẫu thi thể con thỏ, điều này tuyệt đối có lợi ích cho Tiêu Hoằng cải tiến Văn đan sau này.
Tiêu Hoằng dùng dao giải phẫu mổ bụng thi thể con thỏ, mùi tanh hôi nhàn nhạt truyền vào mũi Tiêu Hoằng.
Nhìn lại gan con thỏ, phần lớn đã vỡ tan, rõ ràng chết do chức năng suy kiệt cùng xuất huyết nội, nhưng không có cảm giác thủng ruột thủng bụng, rõ ràng Đỗ tát thảo cùng công thức đã có chút hiệu quả, nhưng mà mức độ này còn chưa đủ.
Quan sát một phen, Tiêu Hoằng cắt lấy mẫu trên gan thỏ, bắt đầu đặt dưới kính hiển vi Ma Văn tiến hành phân tích nghiên cứu.
Đáng chú ý là tổ chức tế bào không tan vỡ toàn bộ như đã nghĩ, vẫn còn có nguyên vẹn.
Nếu áp chế độc tính lần nữa, nói không chừng có thể cam đoan bình yên, nhưng mà đối với Tiêu Hoằng thì chưa chắc. Bởi vì tiếp tục áp chế độc tính thì dù giữ được tính mạng, đồng thời cũng sẽ không thể có hiệu quả giết tế bào Ác Lang, vậy thì Văn đan chữa trị có ý nghĩa gì chứ?
- Xem ra chỉ có thể xuống tay ở góc độ khác.
Tiêu Hoằng lẩm bẩm, hắn nghĩ tới biện pháp là cường hóa trình độ cứng cáp của gan, khiến nó miễn cưỡng chịu đựng được độc tính ăn mòn.
Hơn nữa lúc trưa, khi Tiêu Hoằng thỉnh giáo vấn đề với Thôi Uyển Bác cũng biết được một loại thảo dược rất hiếm là Thiết đề liên, nói trắng ra loại thảo dược này là một loại thuốc kích thích, sử dụng có thể cường hóa tính kiên cường của tế bào, khiến cho công năng sinh lý tăng mạnh trong thời gia ngắn, đề cao sinh mệnh lỳ lợm.
Thường được sử dụng cho đội cảm tử trong quân đội, chấp hành những nhiệm vụ cực kỳ nguy hiểm, đồng thời cũng có chút tác dụng phụ. Đó là khi vừa hết hiệu quả, thân thể sẽ vô cùng đau đớn, con đau sẽ kéo dài liên tục ba ngày.
Đương nhiên loại thảo dược Thiết đề liên này cũng rất thưa thớt, cộng thêm quân đội khống chế chặt chẽ, lưu lạc tới dân gian đã ít còn thiếu, nhất là chỗ hẻo lánh như Vũ Nhuận Tinh này.
ít cũng không có nghĩa là không có, Tiêu Hoằng cho là thế, hơn nữa hiện giờ quân đoàn Bối La, Lạc Tuyết Ninh cùng với quân đội Duy Lâm công quốc đều ở trong này, như vậy hẳn là sẽ có Thiết đề liên.
Đồng thời Tiêu Hoằng cũng biết rõ muốn có thể tiếp tục sống sót, nhanh chóng tăng Ngự lực, tuyệt đối sẽ có tác dụng mấu chốt. Bởi vì tăng lên Ngự lực, chẳng những có thể chế tạo ra Văn đan hiệu quả càng tốt, hơn nữa mỗi lần tăng lên Ngự lực đều có thể cường hóa tế bào thân thể.
Điều này rất quan trọng đối với Tiêu Hoằng, cũng là mục tiêu mà Tiêu Hoằng cố gắng đạt tới.
Chỉ ngồi trên ghế nghỉ ngơi một lúc, xử lý tài liệu cùng thi thể con thỏ trên bàn, Tiêu Hoằng lấy ra dung dịch Huyết Luyện phấn, cầm cố Áp Sức Văn đi vào phòng vệ sinh.
Phòng vệ sinh trong phòng ngủ của Tiêu Hoằng có phần keo kiệt hơn so với ký túc xá, bồn tắm cũng không phải loại cao cấp, chỉ là thứ bình thường.
Nhưng cũng không có vấn đề gì, tuy rằng không thể ngồi trong đó, nằm lên cũng được rồi.
Nhưng mà nghĩ tới cảm giác đau đớn khi dùng dung dịch Huyết Luyện huấn luyện trước đó, cũng làm Tiêu Hoằng có phần phát run. Nhưng Tiêu Hoằng muốn nhanh chóng tăng lên Ngự lực, đã không còn lựa chọn khác, chỉ cần có thể sống sót, khổ hơn nữa Tiêu Hoằng cũng phải chịu.
xếp xong Cố Áp Sức Văn, pha sẵn dung dịch Huyết Luyện, Tiêu Hoằng không chùn bước nhúng thân thể vào đó, bắt đầu huấn luyện đau khổ.
Cứ thế chừng năm ngày, cuộc sống của Tiêu Hoằng gần như lặp lại đơn điệu cô độc. Một phần tâm tư đi học, có khi làm việc mấy giờ ở Trung tâm Đại Hoằng Mỹ, còn lại toàn dùng để tu luyện cùng với đọc những sách nghiên cứu bệnh của mình.
Đối với Tiêu Hoằng, năm ngày này vô cùng dài dòng, nhưng nghĩ lại thì cảm giác thoáng cái là quá, chỉ là mỗi lần tu luyện đau đớn đều cảm giác thấu tận xương.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui