Trong quá trình chế nước thuốc, Tiêu Hoằng ngồi ở trên bàn đá trong sân, vừa chờ đợi vừa cầm một Ma Văn thu hình bỏ vào túi dụng cụ. Hình ảnh bên trong MaVăn thu hình chính là hình ảnh chỉnh thể về sân thể dục Tạp Gia.
Hiện giờ Tiêu Hoằng cần suy nghĩ làm sao để cải tạo sân thể dục này, cùng với việc dựng sân khấu.
Kỳ thật từ trước đó rất lâu, vào thời điểm Tiêu Hoằng nhàm chán cũng đã có ý nghĩ dựng sân khấu, chẳng qua chưa thấy thực tiễn, cũng không muốn làm thật. Trùng hợp là lần này lại có cơ hội như vậy.
Lại quan sát sân thể dục một lần nữa, Tiêu Hoằng liền bắt đầu viết phương án đại khái.
Sau đó hắn bắt đầu sửa sang lại tất cả các ca khúc mà Mộ Khê Nhi sắp biểu diễn, cũng chia chúng ra làm bốn loại, phân biệt dùng bốn vòng, mỗi vòng ứng với một chủ đề.
Đại khái chỉnh trang lại toàn bộ ý tưởng, lúc này Nhuận Tạng thang trong ấm cũng được chế xong rồi.
Tắt bếp lò đi, Tiêu Hoằng bưng ấm vào trong phòng ngủ.
Rót một bát, mùi thảo dược liền lập tức tràn ngập trong phòng ngủ, chưa nói tới việc có dễ ngửi hay không.
Đợi Nhuận Tạng dược thang hơi nguội một chút, hắn liền bưng bát lên, nhấm nháp một ngụm, không khỏi nhăn mũi tật chặt.
Đắng quá.
Đây là đánh giá duy nhất của Tiêu Hoằng với thứ này. Loại cảm giác cay đắng này rót tới từng tế bào trên đầu lưỡi, khiển người ta khó mà nuốt nổi.
- Thuốc đắng dã tật.
Tiêu Hoằng nói khẽ, sau đó cắn răng uống ực một tiếng, một hơi uống cạn bát thuốc.
Súc miệng bàng nước sạch, Tiêu Hoằng liền không để ý tới cảm giác chua xót còn sót lại trong miệng, lấy một lọ dung dịch Huyết Luyện ra chuẩn bị triển khai huấn luyện thống khổ.
Chớp mắt đã qua một ngày. Tiêu Hoằng tỉnh lại cũng không đi học mà xin phép Thôi Uyển Bác, trực tiếp chạy tới Doanh nghiệp Thượng Hoằng Ma Văn, chuẩn bị đón đám người Lý Văn.
Hôm qua sau khi huấn luyện xong, Tiêu Hoằng đã nghĩ tới mấy tên phụ tá kia rõ ràng là thấy hắn không vừa mắt, phải có mấy người tri kỷ giúp đỡ thì mới được, lập tức nghĩ tới đám Lý Văn.
Vừa mới nhận được lợi ích từ Tiêu Hoằng xong, đám người Lý Văn tất nhiên liên tục đáp ứng sự nhờ vả của Tiêu Hoằng, không hề có chút chần chừ nào.
Đón đám người Lý Văn lên xe, Tiêu Hoằng lập tức chạy tới sân thể dục Tạp Gia.
Tiến vào bên trong sân thể dục, lúc này Tiêu Hoằng thấy gần trăm công nhân đang ngồi trên sân hút thuốc tán gẫu, tản mạn tới cực điểm.
Thấy Tiêu Hoằng đi vào, đám người này cũng không để ý, chỉ hơi liếc một cái liền tiếp tục tán phét, ánh mất cố ý hay vô tình nhìn lên trên một khán đài. Ở đó có vài tên quản lý. Trong mọi người công nhân, bọn họ mới là ông chủ.
- Đội trưởng, những người này không coi ngươi ra gì rồi.
Trên đường đi lên khán đài, Hồng Phong hạ giọng nói với Tiêu Hoằng.
Tiêu Hoằng cũng không trả lời, vẻ mặt bình thản, lập tức đi tới trên khán đài, nhìn trên đài ấy chục thước, ngoài ba gã quản lý ra còn có gần hai mươi trợ lý thiết kế của Công ty Mỹ Nhân.
Thấy Tiêu Hoằng mang theo vài người hình thù kỳ quái đi tới, mấy quản lý và ỊịỆ trợ lý cũng không có chút cung kính, ngược lại đầy vẻ khinh thường.
Ba gã quản lý này vốn trước tràn ngập nghi ngờ với Tiêu Hoang. Chỉ là một thằng nhãi học sinh của Phân viện, có gì giỏi chứ.
Càng nghĩ lại càng cảm thấy không biết đầu óc của Mai Kiệt có bị chập mạch hay không, lại để Tiêu Hoằng đảm nhiệm chức vụ phụ trách, còn để những quản lý như họ trợ giúp Tiêu Hoằng, quả đúng là buồn cười.
về phần nhóm trợ lý vốn đã nghe mấy người quản lý nói qua về thân phân Tiêu Hoằng, đúng là không thể tưởng tượng nổi. Hơn nữa bọn họ hiểu rất rõ trước mắt nên nghe ai. Ba gã quản lý này mới là người lãnh đạo trực tiếp của bọn họ, còn về Tiêu Hoằng thì đã tính là gì?
Cho dù có thực học, xong vụ này phỏng chừng cũng chỉ vỗ mông chạy mất. Bởi vậy lấy lòng Tiêu Hoằng mà đắc tội với mấy quản lý đứng là không có lợi gì.
Tiêu Hoằng tất nhiên cũng chú ý tới biến hóa trên nét mặt của mấy người này. Tuy nhiên hắn cũng không để ý tới, thần sấc bỉnh thản như trước, hai tay chống lan can, nhìn xuống toàn bộ sân thể dục.
Tất cả chỗ ngồi, thậm chí là những nơi khác đều vô cùng sạch sẽ, hiển nhiên đã được người vệ sinh. Thứ không tương xứng duy nhất là đám công nhân hỗn độn tản mạn trên sân.
Hai cảnh tượng này hình thành cảm giác đối lập vô cùng.
Điều này khiến thần sắc Tiêu Hoằng hơi biển đổi, dường như có ý tưởng mới.
- Ngươi, đi mang giúp ta một phần hình ảnh tư liệu những buổi biểu diễn trước của Mộ Khê Nhi tới đây.
Tiêu Hoằng quay đầu, thần sắc bình thản, chỉ một người quản lý trong kia.
- Hừ, ngươi là cái quái gì mà dám khoa chân múa tay với ta? Chỉ là một học sinh rác rưởi của phân viện, tưởng mình là nhân vật nào. Nói cho ngươi biết, ông mày...
Không đợi người này nói xong, những lời sau không thể thốt ra nổi nữa. Tiêu Hoang nhanh như chớp xuất hiện trước người hắn, sau đó giơ chân đá cho hắn một cú.
Ầm một tiếng vang lên. Người quản lý này còn chưa kịp phản ứng thì chỉ cảm thấy bụng như bị một chiếc xe Ma Văn trọng tải lớn tông phải, bụng dạ quay cuồng, thân thể bay lên, bản thân không có chút lực đấu tranh nào.
Mãi tới khi va chạm vào vòng bảo hộ, thân thể hắn mới dừng lại được, sau đó cuộn người trên mặt đất, vẻ mặt vặn vẹo, trong bụng cảm thấy cơ thịt không ngừng đảo lộn.
Người bốn phía thấy thể, sắc mặt tái nhợt, miệng mở ra, thần sắc khó tin, ánh mắt giật mình, không khỏi nhìn về phía Tiêu Hoang.
Bọn họ tuyệt đối không ngờ được tên tướng mạo xấu xí, có vẻ trầm tĩnh này lại ra tay độc ác như vậy.
Đám công nhân ngồi ở giữa sân nói chuyện trên trời dưới đất tất nhiên cũng chú ý tới cảnh trên khán đài, tiếng nói chuyện lập tức im bặt. Tất cả ánh mắt đều tập trung về đây.
- Chết tiết! Dám đánh. Tốt lắm. Hôm nay chứng ta nhìn thử xem bản lãnh của ai cao hơn.
Một quản lý khác dáng người to cao bỗng nhiên lộ vẻ hung ác với Tiêu Hoang, sau đó rất nhanh nhẹn đưa mắt nhìn đám công nhân.
- Xử lý thằng nhãi này cho ta, tiền công ta sẽ tăng gấp đôi.
Có thể nói những người quản lý này ở Công ty Mỹ Nhân là người định đoạt tất cả, trừ Mai Kiệt. Bọn họ sống an nhàn sung sướng đã quen, ở Thái Ngô Thànhcũng coi là nhân vật có uy tín. Bị một học sinh rác rưởi của Phân viện bắt nạt, bọn họ làm sao nén giận nổi?
Đám công nhân ở sân nghe nói thể đều đứng dậy. Có mấy người không sợ chết 'g còn thực sự vác gậy đi lên khán đài.
Tuy nhìn mới đi được một nửa thì bước chân của bọn họ đột nhiên ngừng lại, vẻ mặt đại biến, thân thể không kìm được mà lui lại phía sau, giống như thấy một con mãnh thú vậy.
Người quản lý vừa rống to tất nhiên thấy công nhân dưới đài lui lại, thần sấc hơi không vui:
- Tiến lên, ta tăng tiền lương lên gấp ba. Nhanh lên...
Câu nói kế tiếp của người quản lý đột nhiên ngưng bặt. Bởi vì khóe mắt hắn thấy chuyện không thích họp, đột nhiên quay đầu. Chỉ thấy Tiêu Hoằng ở cách hắn mấy thước không biết từ lúc nào đã cầm một súng lục Ma Văn chĩa về phía hắn.
Nhìn thấy cảnh này, người quản lý nọ cả kinh, tuy nhiên sau đó liền cười lạnh.
- Lấy một thanh súng Ma Văn rách ra là giỏi sao? Có gan nổ súng không? Hậu quả khi nổ súng ...
Ầm.
Không đợi người này uy hiếp xong, Tiêu Hoằng không chút do dự, giống như một sát thủ lạnh băng, bắn ra một viên đạn, trực tiếp xuyên thấu đùi của người này, tạo thành một lỗ máu, khiến máu tươi phun ra.
Ngay sau đó người quản lý này ngã phịch ra đất, ôm bắp đùi đầy máu, vẻ mặt thống khổ, sơ hãi. Nét kiêu ngạo vừa rồi của hắn không còn chút nào.
Tiếng tru chói tai vang lên không dứt.
Người bốn phía lúc này mặt mày trắng bệch. Tiếng kêu của hai gã quản lý không ngừng rơi vào tai bọn họ.
Bầu không khí sợ hãi giờ khắc này đang lan tràn không ngừng. Một số nữ trợ lý lấy tay bịt miệng, cố gắng không kêu thành tiếng. Tiêu Hoằng vừa rồi còn bị bọn họ khinh miệt lúc này đã khiển bọn họ sợ rơi nước mắt.
Người này rốt cục là ia? Học sinh? Có thể sao? Sát thủ lạnh như băng mới đúng.
Mọi người đều phát ra mỗi tiếng kêu ngạc nhiên, sau đó không còn dám phát âm thanh gì nữa, không muốn để Tiêu Hoằng chú ý.
về phần công nhân dưới đài, theo tiếng súng vừa rồi vang lên, trái tim cũng đồng loạt gia tốc. Bọn họ có thể khẳng định người thanh niên trước mặt bọn họ này tuyệt đối không phải kẻ lương thiện.
Mà vừa rồi mấy công nhân vì tiền công mà nguyện làm tay đấm thuê lúc này bị ánh mắt của Tiêu Hoằng đảo qua, một số vội vứt côn xuống đất, đưa hai tay đầu hàng.
Ngay cả quản lý của bọn họ mà cũng bị đánh, những công nhân này đã coi là gì.
Còn một gã quản lý cuối cùng, dáng người mập mạp lúc này đầu đầy mồ hôi, hai chân không kìm được run rẩy. Hai đồng sự của hắn đã thế, hắn thật sự không tưởng tượng được mình sẽ có kết cục gì.
Nhưng dù vậy hắn cũng run run cầm Ma Văn thông tin, chuẩn bị gọi tới bệnh viện Ma Văn gần nhất, muốn đưa người đi cấp cứu.
Tuy nhiên ngay khi hắn vừa lôi Ma Văn thông tin ra thì lại đột nhiên thấy huyệt Thái Dương lạnh ngắt, nghiêng đầu nhìn lại thấy Tiêu Hoằng đã cầm súng Ma Văn, đang dí vào Thái Dương của hắn.