Ma Ngân


Tuy rằng Tiêu Hoằng thầm nghĩ ở trên mặt vẽ ra một bút, hình thành một văn lộ đơn giản, nhưng nếu muốn vẽ ra giữa một đường văn lộ nhỏ hẹp, thì cũng không phải là chuyện dễ dàng, huống chi hình dáng văn lộ của Tiêu Hoằng lại có hình chữ “V” nằm ngang trên mặt, điều này lại càng gia tăng thêm rất nhiều độ khó khi điêu khắc văn lộ.
Hơn nữa mặc dù tạo hình ra, còn có chuyện càng khó hơn đang chờ đợi Tiêu Hoằng, đó chính là trong văn lộ rất nhỏ này, phải rót Ma Văn dịch vào, điều này cần sự khống chế Ngự lực của bản thân phải cực kỳ chính xác, chỉ cần hơi chút sai lầm thì Ma Văn dịch đang chuẩn bị rót vào sẽ thoát khỏi trói buộc, tràn ra ngoài, khi đó thì toàn bộ Ma Văn cũng coi như hoàn toàn thất bại.
Tuy rằng đã ra sức khống chế, nhưng kỹ thuật đao của Tiêu Hoằng thật sự có hạn, kim tiêm đao trong tay rốt cục lệch ra khỏi quỹ tích mà Tiêu Hoằng dự định, trở nên thất bại.
Đối với thất bại như vậy, trên mặt Tiêu Hoằng cũng không có bất kỳ biểu tình gì, trước đây khi trải qua vô số lần thất bại, thì đã khiến cho Tiêu Hoằng có thể đối mặt với thất bại, duy trì một tâm tính tốt đẹp, rất tự nhiên ném Ma Văn thất bại sang một bên, Tiêu Hoằng lại lần nữa mang tới một khối Tái thạch, bắt đầu dựa theo phương thức vừa rồi mà lặp lại động tác.
Hắn cũng tiện tay khởi động ảnh âm Ma Văn của Mộ Khê Nhi.
Mãi cho đến đêm khuya, bên cạnh cái bàn của Tiêu Hoằng đã nhiều thêm bảy, tám miếng Tái thạch bị hỏng, trên trán hắn cũng đã chảy ra một tầng mồ hôi, một bên ngón giữa đã bị cán đao mài cho có chút đỏ sẫm lên.
- Hư...!
Tiêu Hoằng thở phào nhẹ nhõm một tiếng dài, tiếp theo liền tựa lưng lên trên ghế dựa, cùng lúc buông lỏng, trong đầu vẫn luôn suy nghĩ về bí quyết trong đó, làm thế nào để hạ đao thì mới có thể cam đoan xác xuất thành công là lớn nhất.
- Tiếp tục!
Nghỉ ngơi một lát, Tiêu Hoằng lại một lần nữa lấy ra một khối Tái thạch, tiếp tục các quy trình khi nãy.
Bởi vì đã có kinh nghiệm thất bại mà ngay cả bản thân Tiêu Hoằng cũng không đếm được, mỗi một lần thất bại nữa, Tiêu Hoằng đều có tổng kết, rốt cục, mãi cho tới gần sáng, thì hắn cũng chế tạo ra một khối Tái thạch đơn giản có chứa “văn trong văn”, có thể nói, sản phẩm này hoàn toàn là sứt sẹo khắp nơi.
Tuy nhiên, bước kế tiếp thì Tiêu Hoằng cũng rất rõ ràng, bước này còn càng thêm khó khăn nữa, đó chính là rót vào Ma Văn dịch.
Đối với việc rót vào loại Ma Văn dịch nào trong các văn lộ cực nhỏ thì mới thích hợp nhất, Tiêu Hoằng cũng không có một khái niệm minh xác nào, chỉ có thể dựa vào sở học trước đây của mình, phối trí ra một chút Ma Văn dịch, loại Ma Văn dịch này có tác dụng ưu hoá, là một loại Ma Văn dịch phụ trợ.
Bằng vào tự thân sở học trước đây, trải qua một loạt cân nhắc, Tiêu Hoằng cơ bản có thể xác định, loại Ma Văn dịch này rất khả thi.
Thay bằng thanh đao hình chữ “V”, Tiêu Hoằng chấm một chút xíu Ma Văn dịch bán trong suốt, bắt đầu điều động Ngự lực trong cơ thể, cùng lúc với việc rót Ngự lực vào trong Ma Văn dịch, hắn còn cần phải thông qua Ngự lực để dẫn dắt Ma Văn dịch rót vào bên trong văn lộ thật nhỏ này.
Điều này đối với việc khống chế Ngự lực, tuyệt đối phải đạt tới sự tinh chuẩn nhất định, hơi chút lệch lạc, nhẹ thì không đạt được hiệu quả như dự đoán, nặng thì trực tiếp báo hỏng.
Nhìn Ma Văn dịch giống như sợi tóc, từ từ tản ra ánh sáng, dung nhập vào bên trong văn lộ, lông mày của Tiêu Hoằng đã nhăn tít lại, thần kinh toàn thân căng lên thật chặt.
Mỗi một lần Ngự lực lệch lạc, đều bị Tiêu Hoằng mạnh mẽ xoay trở về, làm cho người ta có cảm giác giống như một kẻ uống say mèm, mở ra Ma Văn Xa, đâm loạn trên đường.
Tuy nhiên, lần này thì may mắn đứng ở bên Tiêu Hoằng, tuy rằng trong quá trình cũng có rất nhiều lần phải mạo hiểm, nhiều lần bước cạnh thất bại, nhưng cuối cùng vẫn thất tha thất thểu mà hoàn thành, nhưng Tiêu Hoằng cũng rất rõ ràng, lần này thì vận khí chiếm cứ tỉ trọng rất lớn.
Thật cẩn thận kích hoạt “văn trong văn” thật nhỏ kia, Tiêu Hoằng liền cầm lấy “V” hình đao tiêu chuẩn, bắt đầu rót giảm nhiệt Ma Văn dịch vào trong, cứ như vậy thì có vẻ thoải mái hơn rất nhiều.
Sau khi rót giảm nhiệt Ma Văn dịch vào xong, Tiêu Hoằng liền bắt đầu dựa theo quy trình cũ, hai tay đặt vào Ma Văn, chuẩn bị sử dụng Ngự lực của mình để kích hoạt.
Nhưng đúng lúc này, thần sắc Tiêu Hoằng lại đột nhiên vừa động, Tiêu Hoằng chỉ cảm thấy Ngự lực của mình, đang điên cuồng tiêu hao, hơn nữa loại tiêu hao này cũng không phải giống như bình thường là từng cỗ một tiêu hao, mà là dựa theo tỉ lệ phần trăm mà tiêu hao.
Tỷ như Tiêu Hoằng bản thân có hơn 300 điểm Ngự lực, như vậy tốc độ tiêu hao chính là mỗi giây 30 điểm, làm cho người ta có cảm giác, giống như cái Ma Văn trước mặt này đã biến thành một cái động không đáy, hoặc là quái thú chuyên cắn nuốt Ngự lực!
- Tại sao lại có thể như vậy được?
Trong lòng Tiêu Hoằng than thở.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủn, Ngự lực trong cơ thể Tiêu Hoằng đã còn lại không đến 30 điểm, nhưng mà muốn hoàn thành Ma Văn trước mắt này, tối thiểu còn cần thời gian 11 giây đồng hồ nữa.
Nếu hiện tại mà bị gián đoạn, như vậy thì chắc chắn sẽ là kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Dưới tình thế cấp bách, Tiêu Hoằng như một tia chớp, vươn tay móc ra Ma Văn Châu màu xanh đen, trực tiếp ném vào trong miệng, Ngự lực trong cơ thể nháy mắt đã được bổ sung đầy.
Mười lăm giây ngắn ngủn qua đi, Tiêu Hoằng ước chừng tiêu hao hơn 450 điểm Ngự lực, cũng chính là 150% Ngự lực bản thân, thì mới chế tác xong Ma Văn dược này.
Nhìn giảm nhiệt Ma Văn dược trước mặt, các văn lộ trong suốt, Tiêu Hoằng trước tiên ý thức được, nếu không có viên Ma Văn Châu màu xanh đen này, thì kỹ thuật văn trong văn căn bản là không thể thực hiện được, bởi vì nó cần trong nháy mắt tiêu hao 150% Ngự lực trong cơ thể, mà trong quá trình kích hoạt lại không thể tạm dừng, cũng không thể thay đổi người, nếu như không có Ma Văn châu thì làm thế nào được?
Hiển nhiên, kỹ thuật văn trong văn thì chỉ sử dụng cùng với Ma Văn Châu màu xanh đen thì mới có thể hoàn thành.
- Một lần kích hoạt đã hao phí hơn 450 điểm Ngự lực, thật là xa xỉ!
Tiêu Hoằng thì thào tự nói, tiếp theo hắn thật cẩn thận nhặt lên giảm nhiệt Ma Văn dược trước mặt, lập tức khởi động.
Trong nháy mắt, chỉ thấy trên cánh tay Tiêu Hoằng đột nhiên xuất hiện một Ma Văn to bằng bàn tay, nếu so với Ma Văn ngang cấp thì nó có vẻ sáng và chói mắt hơn rất nhiều, không ngừng biến ảo ra đủ loại màu sắc.
Mà lúc này Tiêu Hoằng, cũng có thể cảm nhận được rất kỹ càng, trong tấm giảm nhiệt Ma Văn dược trước mắt này có một luồng lực lượng đang rục rịch, đây là thứ mà những Ma Văn khác không có.
Có phát hiện như vậy, trong lòng Tiêu Hoằng tràn ngập mừng rỡ, không hề nghi ngờ gì nữa, những vất vả khi nãy của mình cũng không uổng phí, bản thân mình dường như đã có được một loại Ma Văn mà người khác không có.
Quay đầu lại nhìn một cánh tay khác, tại đó có một vết thương dài bằng đốt ngón tay, thứ này là do mấy ngày hôm trước đi vào núi hái thuốc thì bị thương, tuy nhiên cũng không nghiêm trọng lắm, bởi vậy Tiêu Hoằng cũng lười đi quản nó.
Hiện giờ miệng vết thương đã có chút sưng đỏ, là do nhiễm trùng, vừa lúc mượn cơ hội này để thí nghiệm một chút siêu cường tiêu viêm Ma Văn dược do chính mình chế tạo ra xem thế nào.
Đưa năm ngón tay chụm về phía miệng vết thương, một luồng sáng màu lục lập tức bao phủ khuỷu tay Tiêu Hoằng, tiếp theo nó chậm rãi rót vào trong miệng vết thương.
Đột nhiên...!
Tiêu Hoằng đột nhiên cảm thấy từ miệng vết thương truyền đến một trận đau đớn kịch liệt, không đợi Tiêu Hoằng có phản ứng, đã thấy vết thương vốn đã bắt đầu khép lại miệng, lúc này lại giống như suối phun, đột nhiên phun ra một luồng máu màu đỏ sậm, thủ đoạn giảm nhiệt bạo lực như thế thì vẫn là lần đầu tiên mà Tiêu Hoằng nhìn thấy.
Tuy nhiên, chuyện tiếp theo khiến cho thần sắc Tiêu Hoằng hơi đổi, bởi vì hắn đột nhiên cảm thấy lực lượng của siêu cường giảm nhiệt Ma Văn ở tay phải lại chậm rãi tiết ra ngoài, giống như một cái lốp xe rất căng nhưng lại bị chọc một lỗ thủng nhỏ vậy.
Tình huống như vậy thì tuy rằng Tiêu Hoằng chưa từng gặp quá, nhưng trong bộ sách về khống chế Ma Văn cũng có nhắc tới, hắn không dám có chút chậm trễ này, dùng tốc độ nhanh nhất thu hồi siêu cường tiêu viêm Ma Văn này lại.
Khi Ma Văn lại một lần nữa biến trở về bản thể, lúc này Tiêu Hoằng liền nhìn thấy, bên cạnh Tái thạch đã xuất hiện hai vết rách thật nhỏ, tuy rằng không lớn, nhưng thứ này quả thật là một dấu hiệu báo trước không hay, đó chính là Tái thạch không khả năng chịu đựng áp lực của năng lượng, không thể hoàn toàn chống đỡ được siêu cường Ma Văn dược này.
Dựa theo tiến độ này, Ma Văn mà Tiêu Hoằng vốn cho rằng có thể sử dụng năm lần, thì cũng chỉ có thể miễn cưỡng sử dụng tiếp một lần nữa thôi.
Không thể nghi ngờ, Tiêu Hoằng lại đối mặt một nan đề, đó chính là nên như thế nào để cho Tái thạch hoàn toàn chịu tải được “văn trong văn”, làm được điều này thì nhất định phải tăng mạnh cường độ của Tái thạch lên.
Nhưng là trong Ma Văn cấp Ngự Đồ thì những Tái thạch có thể lựa chọn chỉ là Bạch ngọc thạch thông thường nhất mà thôi, bởi vậy, biện pháp duy nhất là tìm điểm đột phá từ hình dáng của Tái thạch.
Theo ý nghĩ này, Tiêu Hoằng đột nhiên ý thức được, lúc trước Ma Văn châu có chứa văn trong văn tại sao lại có hình cầu, đó là bởi vì nơi yếu ớt nhất của Tái thạch chính là mặt cạnh, nhưng mà Ma Văn châu có hình cầu, vốn không có cái mặt cạnh này.
- Thật là xảo diệu a!
Tiêu Hoằng âm thầm cảm thán một tiếng, tuy nhiên, đây cũng chỉ có thể dừng lại ở cảm thán, hiện tại hắn chỉ miễn cưỡng nắm Ma Văn trên bề mặt phẳng, nếu muốn muốn chế tác ra Ma Văn mặt cầu, thì gần như là không có khả năng, bởi vì điều này cần có kiên thức rất sâu đối với tính lập thể của Ma Văn, cho dù là Tang Hoành Vân thì cũng không chắc có thể dễ dàng làm ra được, vậy thì cũng càng không nói tới Tiêu Hoằng.
Hiện tại đại bộ phận Ma Văn còn đang dừng lại trên bề mặt bằng phẳng.
Bởi vì hôm nay suy nghĩ quá nhiều, hiện tại Tiêu Hoằng cảm thấy trong đầu cứ ong ong, thật sự không cách nào nghĩ nhiều hơn nữa, hắn thật cẩn thận đặt Ma Văn đã chế tác ra lên trên bàn viết, còn mình thì trực tiếp ngã xuống giường, đi luôn vào giấc ngủ. Hiện giờ mặc dù là đang ngủ, trong đầu Tiêu Hoằng vẫn tràn ngập thông tin về Ma Văn.
Đảo mắt thì thời gian đã tới sáng hôm sau, ánh nắng sớm xua tan bóng tối, một lần nữa đưa ánh sáng về tới mặt đất này.
Vừa tỉnh lại, Tiêu Hoằng đã cảm giác khuỷu tay của mình đã được siêu cường giảm nhiệt Ma Văn làm cho đã hoàn mỹ khép lại, thậm chí ngay cả một vết sẹo nho nhỏ mà cũng không có, hiệu quả rất thần kỳ, chỉ tiếc là hiện tại Tiêu Hoằng còn không thể hoàn toàn nắm giữ kỹ thuật “văn trong văn” này.
Tuy rằng trong đầu còn có chút choáng váng, nhưng ý nghĩ của Tiêu Hoằng đã bắt đầu trở nên thanh tỉnh hơn rất nhiều, hắn giụi giụi mắt, bò ra khỏi giường, Tiêu Hoằng liền theo thói quen định đi rửa mặt, nhấc tấm rèm cửa lên.
Theo một chút ánh nắng chiếu vào nhà, đôi mắt vốn đang ngái ngủ của Tiêu Hoằng chợt trợn trừng lên, chỉ thấy ngoài cửa sổ có bảy, tám người ăn mặc như thôn dân, đang không ngừng đi tới đi lui cạnh nhà Tiêu Hoằng, nét mặt có chút lo lắng bất an.
Từ khi Tiêu Hoằng đến ở căn nhà gỗ rách nát này, ngoài Lý Nhạc thì có rất ít người tới nơi này, bỗng nhiên vô có lại xuất hiện bảy, tám hơn, hơn nữa có cả nam cả nữ, điều này không thể không khiến cho Tiêu Hoằng có chút khó hiểu, trong lòng cũng theo bản năng mà sinh ra một chút cảnh giác.
Hắn khẽ cầm lấy thanh tiểu đao trên bàn viết, bỏ vào túi áo, Tiêu Hoằng chậm rãi mở cửa ra một chút, hơi nhìn ra ngoài, sau đó nhẹ nhàng nói với những người bên ngoài:
- Các ngươi có chuyện gì?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui