Ma Ngân


Rất nhanh, Sồ Ưng Hào Ma Văn chiến hạm đã chậm rãi cập bến trên một quảng trường, quảng trường này cũng không phải là kim loại mềm tạo thành, mà là do các tảng đá tự nhiên ghép lại.
Bốn phía quảng trường cũng không phải là phồn hoa, phần lớn đều là đá tảng và gỗ dựng thành, chỉ có mấy tòa nhà tạm thời mà thôi, vô cùng giản dị, không mang theo chút phồn hoa nào cả.
Rất khó tưởng tượng, nơi này chính là trung tâm của cả Gia Đô liên hợp thể, đại đa số cao thủ đều từng tu luyện trong này, bao gồm Vương tử của Phục Thản Đế Quốc, ngay cả một vài vị Tướng quân cũng vậy.
Đi xuống Ma Văn chiến hạm, Lạc Tuyết Ninh lập tức cảm nhận được một cỗ khí tức quen thuộc, ấm áp mà không nóng bức, bốn phía ngoài tiếng chim hót ríu rít, và tiếng nước róc rách, đã không còn các tạp âm nào khác.
Dường như vào giờ khắc này, tất cả đều như chậm lại.
Hít một hơi thật sâu, vẻ mặt nghiêm túc của Lạc Tuyết Ninh cũng chậm rãi buông lỏng lại, trong không khí vẫn mang theo hương vị quen thuộc như trước.
Không ngừng lại lâu, Lạc Tuyết Ninh liền cất bước đi về phía Hàm Tâm Đường ở một bên quảng trường, nơi đó chính là một tòa nhà hai tầng được dùng đá tảng để dựng lên, dáng vẻ cực kỳ không bắt mắt.
Ven đường đi, bóng người rất thưa thớt, tuy nhiên, bước chân của mỗi người dường như đều rất thong thả, ánh mắt bình thản.
- Ồ? Tiểu sư muội? Không thể tưởng được ngươi lại tới đây?
Ngay khi Lạc Tuyết Ninh bước chậm trên quảng trường, một giọng nói thanh tú của nam nhân vang lên từ bên cạnh, ngay sau đó, một nam nhân tướng mạo đẹp trai, làn da trắng nõn bỗng nhiên xuất hiện bên cạnh Lạc Tuyết Ninh, hắn tên là Ngạc Lâm, là môn hạ đệ tử bái hạ A Di La cùng lúc với Lạc Tuyết Ninh, chỉ là thiên phú của hắn cũng không cao bằng Lạc Tuyết Ninh, hiện giờ Lạc Tuyết Ninh đã đạt tới Ngự Sư cấp năm, không lâu sau, liền có thể bước vào cảnh giới Đại Ngự Sư, mà hiện giờ Ngạc Lâm chỉ có trình độ Ngự Sư cấp bốn.
- Ngạc Lâm sư ca, không thể tưởng được lại trùng hợp như vậy.
Lạc Tuyết Ninh hơi nhìn Ngạc Lâm đẹp trai này một cái, khẽ cười nói.
- Sư muội, đã hơn một năm không gặp, ngươi lại xinh đẹp hơn a, đã biến thành đại a đầu rồi.
Ngạc Lâm trêu ghẹo, giọng nói tràn ngập vẻ thân cận.
Trái lại Lạc Tuyết Ninh lại chỉ giữ vẻ lễ phép, khách sáo nói:
- Đa tạ sư ca đã khen.
- Thời gian trôi nhanh như nước chảy a, nhớ rõ lúc trước, ngươi còn thường xuyên bởi vì sợ đen da, nên lúc nào cũng khóc nhè, nghĩ lại, cứ như chuyện mới ngày hôm qua vậy!
Ngạc Lâm tiếp tục thân mật nói, đồng thời dán mắt vào Lạc Tuyết Ninh, đi tới phía trước.
Ngạc Lâm này tràn ngập cảm tình đối với Lạc Tuyết Ninh, dường như cũng không phải là chuyện bí mật gì nữa.
Về phần Lạc Tuyết Ninh, thì lại cố ý vô tình, kéo ra một khoảng cách nhất định với Ngạc Lâm, tuy rằng là sư huynh muội, nhưng Lạc Tuyết Ninh lại không có cảm tình quá lớn đối với Ngạc Lâm, nàng lúc nào cũng cảm thấy người kia dường như có chút dây dưa mềm yếu, mà hình bóng lý tưởng trong lòng Lạc Tuyết Ninh thì lại hẳn là một cường giả lạnh như băng, tràn ngập uy nghiêm, tối thiểu thì cũng là người thành thục một chút, đối với loại tiểu sinh mặt búng ra sữa này, phỏng chừng chỉ có mấy cô nàng mê trai mới thích một chút mà thôi.
Nhất là trước mắt, Ngạc Lâm này vừa gặp mặt đã tiến tới dây dưa với Lạc Tuyết Ninh, ít nhiều cũng khiến cho trong lòng Lạc Tuyết Ninh có chút không thoải mái.
Sau khi nói vài câu có lệ với Ngạc Lâm, Lạc Tuyết Ninh liền trực tiếp tìm cớ rời đi, trực tiếp tiến vào trong Hàm Tâm Đường.
Bên trong Hàm Tâm Đường chính là một căn phòng mang phong cách cổ xưa, trung tâm là một lư hương đang cháy, mộc hương tỏa khói mờ, có thể khiến cho lòng người trầm tĩnh lại.
Một bên phòng là một giá sách cổ, trên bề mặt được bày biện vài bộ sách ít ỏi, một bên khác được đặt hai chiếc ghế, ngoài ra, đã không có vật gì khác, dường như mấy ngàn năm trước đã có bộ dáng này rồi, các dụng cụ hiện đại thì nơi này tới một cái cũng không có.
Hàm Tâm Đường thì Lạc Tuyết Ninh cũng đã tới rất nhiều lần, nhưng nếu không có A Di La cho phép, nơi này cũng không được tùy tiện đi vào.
Hơi hơi đánh giá bốn phía một chút, vẫn là bộ dáng như trước khi rời đi, Lạc Tuyết Ninh cũng không câu nệ, trực tiếp ngồi lên trên một chiếc ghế, lẳng lặng chờ.
Đại khái một giờ sau, trung tâm căn phòng bỗng nhiên có vô số Ngự lực kết tinh hiện lên, sau đó bắt đầu chậm rãi tụ tập cùng một chỗ, sau một lát, A Di La thân mặc kim giáp, trên đầu là mái tóc dài rậm rạp màu vàng, tay cầm một chuỗi tràng hạt cổ, bỗng xuất hiện tại trung tâm căn phòng.
Tuy rằng thân thể này được Ngự lực kết tinh ngưng kết ra, nhưng vẫn giống A Di La như đúc, không sai chút nào, thậm chí còn như là thực thể, nhưng đây cũng không phải là bản tôn của A Di La, mà chi là hình chiếu mà A Di La thông qua Ngự lực cường đại mà ngưng kết ra mà thôi, A Di La thông qua tâm niệm để khống chế, mà bản tôn A Di La thì vẫn đang khô tọa trên vẫn thạch.
Nhìn thấy thân ảnh A Di La hình thành trước mắt, thần sắc Lạc Tuyết Ninh hơi đổi, lập tức vội vàng đứng dậy, hai tay chắp thành hình chữ thập, cực kỳ cung kính nói:
- Sư phụ.
- Ninh nhi, ngươi ngàn dặm xa xôi chạy tới đây, có chuyện gì?
A Di La nhẹ nhàng hỏi, thanh âm trong suốt như tiếng nước chảy róc rách, dường như không có bất kỳ tạp chất nào.
- Ách... ta định học tập một ít tri thức về chế văn, muốn mời sư phụ chỉ điểm một chút, đồng thời... còn muốn mượn sư phụ mấy bộ sách về Để Văn đọc một cái.
Lạc Tuyết Ninh hoàn toàn dựa theo lời nói dối mà Tiêu Hoằng biên soạn cho nàng, bắt đầu nói.
A Di La không đáp lại, chỉ hơi xoay người, hướng ánh mắt hiền lành, an tường vào Lạc Tuyết Ninh, cứ nhìn như vậy, dường như lập tức có thể nhìn thấu toàn bộ nội tâm của Lạc Tuyết Ninh vậy.
Nhìn thấy biểu tình của A Di La, trong lòng Lạc Tuyết Ninh khẽ run lên, loại nói dối này dường như đã bị A Di La với vẻ hiền lành nhưng sâu không lường được này nhẹ nhàng vạch trần.
- Kỳ thật là Tiêu Hoằng muốn xem. Ngài còn nhớ Tiêu Hoằng không? Ta đã nói với ngài, hắn thật sự rất giỏi, thân mang bệnh nan y, lại cường nhanh mà sống tiếp, hơn nữa hắn cũng rất không may, một người thân cũng không có, vẫn là câu nói kia, hy vọng sư phụ có thể thu hắn làm đồ đệ. Ta cam đoan hắn sẽ không làm cho ngài thất vọng đâu, tuyệt đối sẽ không.
Lạc Tuyết Ninh rốt cục cũng lộ ra chân tướng, sau đó bất đầu thao thao bất tuyệt quảng cáo cho Tiêu Hoằng trước mặt A Di La.
- Tiêu Hoằng...
A Di La nhẹ giọng tự nói một tiếng, lại hơi nhìn ánh mắt khẩn cầu của Lạc Tuyết Ninh một cái, thần sắc A Di La cũng không có biến hóa quá lớn, chỉ là hơi có một chút khác thường xẹt qua.
Lúc trước, sau khi Lạc Tuyết Ninh báo cáo nhiệm vụ, thì nàng quả thật đã báo cáo kỹ càng tư liệu cho A Di La một lần rồi.
- Còn nữa a sư phụ, Tiêu Hoằng là người phi thường chăm chỉ, tài hoa cũng rất xuất chúng. Chỉ hy vọng sư phụ cho hắn một cơ hội, còn nhớ ta đã nói với ngài không? Ngạc Lâm dùng năm năm thì mới nắm giữ Để Văn bậc thấp. Nhưng mà Tiêu Hoằng lại toàn bộ bằng tự học, thậm chí không có bí tịch của ngài, chỉ có một vật để tham khảo, vậy mà đã tự học thành đó!
Lạc Tuyết Ninh nói tiếp.
- Chuyện này, ta nhớ kỹ, sau này không cần nhắc lại nữa.
A Di La nhẹ giọng đáp. Sau đó hắn chậm rãi đi tới trước một giá sách, nhẹ nhàng cầm lấy ba quyển từ trên đó, đặt vào trong tay Lạc Tuyết Ninh, một quyển trong đó chính là bí tịch về Để Văn.
Khi ba quyển sách này được đặt trong tay Lạc Tuyết Ninh, thì thân ảnh A Di La đã trực tiếp tiêu tán.
Thấy Ngự lực kết tinh trước mắt bay múa vài cái, chậm rãi tiêu tán. Lạc Tuyết Ninh hơi cúi đầu, nhìn ba quyển sách trong tay, trong mắt hiện lên một chút vui mừng, tuy rằng A Di La nói rằng không nên nhắc lại, nhưng mà hiển nhiên A Di La đã giao sách cho nàng, thì đã chứng minh, A Di La đã có ý thu Tiêu Hoằng làm đồ đệ rồi.
Tưởng tượng đến lúc có thể có một tiểu sư đệ lạnh như băng là Tiêu Hoằng, trong lòng Lạc Tuyết Ninh vẫn tràn ngập mong chờ, chỉ hy vọng Tiêu Hoằng có thể biết phấn đấu, biểu hiện tốt hơn một chút.
Cùng lúc đó, Tiêu Hoằng ở trên Hải Lam Tinh, căn bản là không biết chuyện giữa Lạc Tuyết Ninh cùng A Di La, lúc này nơi dừng chân số 139 đã tiến vào lúc chạng vạng.
Đi ra phòng bệnh số 2, sắc mặt Tiêu Hoằng đã hiện lên một chút ủ rũ, nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán, hắn liền chạy tới nhà ăn, tùy tiện cầm hai cái bánh mì kẹp thịt bò và một lọ sữa trâu, đi ra ngoài, sau đó tựa vào gốc cây, gặm bánh mì kẹp thịt bò, lẳng lặng nhìn trời biển, lúc này mặt trời đỏ rực đã dần chìm xuống biển, trên bãi biển chỉ có các binh sĩ Bối La đang cười đùa lẫn nhau.
Ăn hết hai cái bánh mì kẹp thịt bò, uống một hơi cạn sạch bình sữa trâu, lau khóe miệng, Tiêu Hoằng liền yên lặng quay về trong văn phòng tạm thời.
Hiện giờ Mạc Hi đã chế tạo được 20 bộ Ma Văn chi giả, đều được đặt rất quy củ bên trong hộp kim loại.
Chính là hơi nhìn thoáng qua những hộp kim loại mỏng này, Tiêu Hoằng đã vô thanh vô tức, lấy ra “Lân Kim” bắt đầu tạo hình Khí Văn trên Ma Văn chi giả.
Mà ý tưởng về Ma Văn châm kiểu mới trên cơ bản đã xác định, bên trong rỗng, mấu chốt là dược vật, phải đạt được 100% không có tác dụng phụ, đồng thời không có cặn bẩn, mà điều này ít nhiều cũng có chút khó khăn, đây cũng là một vấn đề cần phải cân nhắc lại.
Cho đến tám giờ đêm, Tiêu Hoằng mới chế tác xong 5 bộ Khí Văn chi giả, hắn chậm rãi buông Điêu văn đao xuống, sau đó khoanh chân ngồi trên trường kỷ, sử dụng Ngự lực còn lại để tiến hành tu luyện.
Hiện giờ, trải qua một tuần liên tục tu luyện, Ngự lực trong cơ thể Tiêu Hoằng đã đạt tới 6405 cổ, dưới điều kiện phải chiến đấu bận rộn thế này, đạt được tiến bộ như vậy kỳ thật đã xem như khá lớn rồi.
Đồng thời Tiêu Hoằng cũng đại khái có thể phỏng đoán ra, hiện tại nếu toàn tâm toàn ý tiến hành tu luyện, đại khái chỉ cần một tháng, hắn liền có thể tăng lên tới Ngự Sư cấp hai.
Không thể phủ nhận, trong lòng Tiêu Hoằng vẫn luôn mong muốn mạnh mẽ hơn, dường như là phương hướng duy nhất mà cuộc đời hắn hướng tới, tất cả thế giới màu sắc rực rỡ bên ngoài thì dường như đều không sót lại chút gì trong lòng Tiêu Hoằng nữa sau khi hắn rời khỏi Thái Ngô Thành.
Về phần tên mập trắng, lúc này có thể nói là hoàn toàn bỏ thời gian nghỉ ngơi, mang theo bảy tám gã binh sĩ Bối La, bắt đầu đi khắp các trú địa, gần như mỗi nơi đều đi vào, khiến cho những nới đó chó gà không yên, khắp nơi tràn ngập các loại biển quảng cáo.
Quảng cáo cũng phi thường đơn giản và rõ ràng: ngươi có muốn lái Ma Văn khung máy móc, hoặc là kề vai chiến đấu với Ma Văn khung máy móc không? Ngươi có muốn trở thành một thành viên của cấp A vương bài quân trong tương lai hay không? Hoan nghênh gia nhập doanh thứ 6 của Bối La quân đoàn.
Trên phần quảng cáo là Ma Văn thông tin của tên mập trắng.
Những nơi mà tên mập trắng đi qua thì quả thực là không đành lòng nhìn, nhà cửa, mặt đất, nơi nơi có thể nhìn thấy quảng cáo do tên mập trắng lưu lại, tràn ngập khắp nơi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui