Ma Ngân


Hướng tây là ba dải phòng tuyến của chiến tuyến Tây Cương, bị Duy Lâm Công Quốc mành công, phía nam là Ba Nhĩ Cộng Hòa Quốc, rộng bằng một nửa Duy Lâm Công Quốc, trình độ quân đội cũng bình thường, chưa bao giờ biểu lộ nghiêng về bên nào, nhưng Phục Thản Đế Quốc cũng rất đề phòng nơi này.
Hướng đông chủ yếu giáp với cầu Tư Công Quốc, vẫn khá là trung lập, thực lực hơi yếu, trên cơ bản không muốn là địch nhân với bất kỳ kẻ nào.
- Dựa theo phân tích trước mắt mà xem, Ba Nhĩ Cộng Hòa Quốc và cầu Tư Công Quốc, hẳn là một nước trong đó phải không?
Bì Nặc nhìn thấy màn hình trước mắt, liền nói.
- Khả năng là không lớn, hai quốc gia kia đều rất rõ ràng rồi, hơn nữa lại có quan hệ mậu dịch với Phục Thản Đế Quốc, đồng thời bị Phục Thản Đế Quốc nắm mạch máu kinh tế, đắc tội với Phục Thản Đế Quốc, quả thực chính là tự tìm đường chết!
Tiêu Hoàng bình tĩnh phân tích:
- Hơn nữa, khi nãy Lặc Mô cũng có nhắc nhở rồi, chủy thủ hẳn là thứ dê dàng che dấu, đồng thời cũng thường bị người khác bỏ qua.
- Chẳng lẽ đoàn trưởng thật sự tin tưởng lời của Lặc Mỗ ư?
Bì Nặc hỏi.
- Ta chỉ tin tưởng bảy phần, ba phần khác thì do phán đoán chủ quan của ta!
Tiêu Hoàng đáp, bắt đầu tỉ mỉ quan sát bản đồ này.
Sau một lát, sắc mặt Tiêu Hoàng hơi đổi, hắn chú ý tới hai địa phương, đầu tiên là An Ni Á Vương Quốc, có thể nói là một quốc nhỏ nhỏ tới mức có thể bỏ túi, nằm giữa cầu Tư Công Quốc và Phục Thản Đế Quốc, bị cầu Tư Công Quốc vây quanh một nữa, rất dễ dàng bị xem nhẹ.
Cái khác là Phí Đô Quốc, một quốc gia không lớn, nằm giữa Ba Nhĩ Cộng Hòa Quốc và Cầu Tư Công Quốc, ẩn giữa Ba Nhĩ và cầu Tư, cách Phục Thản Đế Quốc, hoặc là nói là Vũ Nhuận Tinh cũng không xa.
Rất hiển nhiên, trong mắt Tiêu Hoàng, hai quốc gia này càng giống nơi có thể phát động tiến công, toàn bộ hoàn toàn phù hợp với tính chất đặc biệt của “chủy thủ”.
Không hấp dẫn sự chú ý của người khác, hơn nữa vị trí đều là chỗ rất hiểm.
- Nhìn hai địa phương này xem thế nào?
Tiêu Hoàng nói xong, dùng tay chỉ vào An Ni Á Vương Quốc và Phí Đô Quốc trên bản đồ, nói với Bì Nặc.
Nhìn thấy hai chỗ này, sắc mặt Bì Nặc khẽ nhúc nhích, hỏi tiếp:
- An Ni Á và Phí Đô Quốc, chính là hai quốc gia nhỏ yếu, chẳng lẽ chúng có lá gan làm vậy sao?
- Lá gan lớn bao nhiêu, thỉ còn phụ thuộc vào lợi ích lớn bao nhiêu, ta cảm giác, hai địa phương này là có khả năng nhất, chỉ là không biết, cụ thể là chỗ nào thôi!
Tiêu Hoàng nhẹ nhàng đáp.
- Nếu nếu muốn xác định thì sẽ khá là khó khăn, trừ khi có thể tìm được một cái sĩ quan cấp bậc Tướng quân, nhưng sao có thể làm được cơ chứ?
Bì Nặc hơi gãi gãi đầu, tỏ vẻ có chút khó làm, chỉ cảm thấy phi thường khó giải quyết, hơn nữa đây cũng không giống đánh bạc, không có khả năng dùng vận khí mà đoán.
Mà trọng yếu hơn một chút là, việc này có liên hệ mật thiết với Vũ Nhuận Tinh, quan hệ đến căn cứ quân sự Bối La thậm chí cả sinh tử an nguy của Vũ Nhuận Tinh.
Nếu mà để cho Long Kỳ quân đoàn lên trên Vũ Nhuận Tinh, có trời mới biết sẽ tạo thành tổn thất lớn tới mức nào, hơn nữa căn cứ quân sự Bối La đang nằm trong thời gian gấp rút kiến thiết, hệ thống phòng vệ vẫn chưa hình thành, huống chi, ai muốn đánh giặc ngay tại cửa nhà mình đây?
Tiêu Hoàng không nói gì, thân thể tựa vào vách tường kim loại, khép hờ hai mắt, dường như đang suy nghĩ rất sâu, hắn biết rõ, hiện tại thời gian cấp bách, phỏng chừng Long Kỳ quân đoàn đã di chuyển rồi, hiện tại mà không nghĩ ra biện pháp, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, bắt được một gã Tướng quân ư? Quả thực chính là nói đùa.
Ước chừng trôi qua nửa tiếng, Tiêu Hoàng bỗng nhiên ngừng lại, hướng ánh mắt về phía Bì Nặc.
- Nếu không biết, chúng ta có thể thử một chút a.
Tiêu Hoàng bỗng nhiên nhẹ nhàng nói.
- Thử như thế nào?
Bì Nặc nghe Tiêu Hoàng nói như vậy, có chút kinh ngạc.
- Gửi cho Hải Long Tinh một tin tức không mã hóa, nói ràng năm nay Vũ Nhuận Tinh có thu hoạch lương thực lớn, đại lượng hàng ế, cố ý bán cho An Ni Á Vương Quốc, hy vọng được Kiệt Thân phái quân tới hộ tống. Một tin khác thì gửi cho A Minh Tả Tướng quân, nói ràng Quả Thương Tinh của Phục Thản Đe Quốc có ý muốn buôn bán hoa quả với Phí Đô Quốc, hy vọng có thể dùng Vũ Nhuận Tinh làm trạm trung chuyển, Vũ Nhuận Tinh chúng ta muốn xin ý kiến của A Minh Tả Tướng quân!
Tiêu Hoàng trầm tư một lát, lên tiếng.
- Ý của đoàn trưởng là muốn...
Sắc mặt nghi hoặc của Bì Nặc đột nhiên nhạt đi, dường như hiểu được dụng ý của Tiêu Hoàng.
- Cái đầu tiên thì cần phiền toái Hải Long căn cứ quân sự, nhưng chút việc nhỏ thế này, ta nghĩ Hải Long căn cứ quân sự là sẽ không cự tuyệt.
Tiêu Hoàng nhẹ nhàng đáp, khóe miệng hơi cong lên, sau đó bước vào trong Ma Văn Xa quân dụng, cùng Bì Nặc chạy tới tòa nhà Ban tinh báo của khu 4.
Hắn cũng nói đại khái kế hoạch cho Vương Phác, cũng mệnh lệnh Vương Phác, sau khi tuyên bố tin tức, lúc nào cũng phải chú ý tới tất cả tin tức do “Mắt nhìn ừộm” thu thập được.
Đối với điều này thì Vương Phác tự nhiên phải nghe theo, bởi vì Hải Long quân đoàn đã nhấm nháp được chỗ tốt của Ma Văn khung máy móc, chút việc nhỏ như vậy, tất nhiên là sẽ đáp ứng, hơn nữa còn vô cùng thống khoái mà đồng ý.
Lập tức liền dựa theo mệnh lệnh nghiêm khắc của Tiêu Hoàng, phát ra một tin tức tới chiến tuyến Tây Cương, đồng thời Vũ Nhuận Tinh cũng phát ra một tin tức không đầu không đuôi cho A Minh Tả.
Hai giờ lúc sau, “Mắt nhìn ừộm” đã âm thầm thu được một tin tức:
- Dưa hấu có ý bán lương thực cho “chủy thủ”!
Nhìn thấy tin tức này xuất hiện, trên mặt Tiêu Hoàng dần hiện ra vẻ hưng phấn hiếm thấy, dùng sức nắm chặt bàn tay.
Toàn bộ phòng tình báo cũng hoan hô. Đúng vậy, khi trước bọn họ chưa bao giờ thử dùng thủ đoạn này để phá giải các tin tức gần như bế tắc cả.
“Chủy thủ” chính là An Ni Á Vương Quốc!
Như vậy tin tức thu được chính là: Long Kỳ quân đoàn có ý đồ thông qua một viên Nghi Cư Tinh duy nhất của An Ni Á Tinh thuộc An Ni Á Vương Quốc, chuẩn bị đánh lén Vũ Nhuận Tinh!
- Thông tri La Kiệt, cùng toàn thể thành viên trung tâm của Bối La quân đoàn, toàn bộ tức khắc tiến vào phòng họp trung tâm tại Khu cảnh giới số 1.
Tiêu Hoàng tuyên bố mệnh lệnh, mệnh lệnh vẫn vô cùng cẩn thận, ra sức tránh sử dụng từ ngữ “khẩn cấp” dê đả thảo kinh xà.
Mà trong lòng Tiêu Hoàng cũng bắt đầu nổi lên một kế hoạch cực kỳ lớn mật!
về phần A Minh Tả, nghe bí thư quân cơ nói, Tiêu Hoàng phát tới một tin tình báo, lập tức thấy đau đầu, không hề nghi ngờ, chỉ riêng sức chiến đấu, thì Tiêu Hoàng không thể chê vào đâu được, hơn nữa còn mang tới biến hóa cực lớn cho Sư đoàn 19 đế quốc, nhưng mà tên này lại là kẻ khiến cho người khác chưa bao giờ bớt lo.
Tuy nhiên, A Minh Tả vẫn lật xem một chút tin tức mà Tiêu Hoàng không mã hóa gửi tới: Quả Thương Tinh cố ý thành lập quan hệ mua bán hoa quả với Phí Đô Quốc, hy vọng có thể dùng Vũ Nhuận Tinh làm trạm trung chuyển, Vũ Nhuận Tinh cần xin ý kiến của A Minh Tả Tướng quân.
Nhìn thấy tin tức này, A Minh Tả lập tức lâm vào sửng sốt, Tiêu Hoàng này khi nào thỉ biển thành ngoan ngoãn vậy, chút việc nhỏ như vậy mà còn xin chỉ thị của hắn ư? Đây không phải là tính cách của Tiêu Hoàng a.
Tuy nhiên, dù vậy, A Minh Tả vẫn gọi cho Tiêu Hoàng.
- Tiêu Hoàng, ngươi phát tin tức tới đây, rốt cuộc muốn làm gì?
A Minh Tả thông qua Ma Văn thông tin mã hóa để hỏi.
- Tin tức gì?
Tiêu Hoàng có chút kinh ngạc, hắn đã trực tiếp quên luôn việc mình gửi tin tức cho A Minh Tả.
Nghe vậy, A Minh Tả hơi sửng sốt, hắn không nghĩ tới, Tiêu Hoàng lại đưa ra
- Chẳng lẽ ngươi quên sao? Ngay vừa rồi, ngươi gửi cho ta tin tức về Quả Thương Tinh.
- Ồ, có chút nhầm lẫn, thật có lỗi, Tướng quân, hiện tại đã không có việc gì nữa rồi.
Tiêu Hoàng chợt nhớ ra, liền có vẻ xin lỗi đáp lại, sau đó phi thường vô lễ mà ngắt liên lạc.
- Tên này có bệnh sao?
A Minh Tả nhìn Ma Văn thông tin trong tay vừa bị ngắt liên lạc, bật thốt ra câu này, tuy ràng Tiêu Hoàng đã xin lỗi một cách hiếm có, nhưng hắn vẫn có cảm giác như bị đùa giỡn vậy, trong lòng thì lại tin chắc ràng, Tiêu Hoàng đang chơi trò gì đó, chỉ là không biết, Tiêu Hoàng rốt cuộc muốn làm gì mà thôi.
Cùng lúc đó, Tiêu Hoàng đã đi xuống Ma Văn Xa, lập tức đi vào trong phòng họp trung tâm, nơi đây đã trải qua cải tạo đặc biệt, trang bị rất hệ thống chống nghe trộm.
Vài phút sau, các sĩ quan chưa hiểu rõ chuyện gì đều đến, sắc mặt vẫn có vẻ rất thoải mái, trong đó bao gồm ba đầu sỏ của Bối La, cùng với sáu tên Doanh trưởng, tuy ràng doanh thứ 7 đã thành lập, nhưng vẫn chưa tuyển ra Doanh trưởng, mặt khác, còn có đám người Mạc Hi, Vương Phác nữa.
Đợi mọi người ngồi xuống, Vương Phàm liền chậm rãi đóng cửa căn phòng cách âm này lại.
- Hôm nay tìm các vị đến, là bởi vì Ban tỉnh báo vừa mới chặn được một tin tức trọng yếu, Long Kỳ quân đoàn ý đồ thông qua An Ni Á Vương Quốc, tới tập kích căn cứ quân sự Bối La.
Tiêu Hoàng nói.
Ngay khi Tiêu Hoàng vừa nói ra, các âm thanh bàn luận vốn đang không dứt bên tai, bỗng lập tức trở nên lặng ngắt như tờ, không hề nghi ngờ, đây tuyệt đối là một tin tình báo liên quan đến chuyện sinh tử, may mà chặn được, nếu không hậu quả sẽ không thể chịu nổi.
- Vậy chúng ta cần làm thế nào? Tăng tốc độ xây dựng công sự phòng ngự hay sao?
Tân Du hỏi, nét mặt vốn thoải mái cũng đã trở nên vô cùng nghiêm túc.
- Không, kế hoạch bước đầu của ta chính là tương kế tựu kế, đường dài bôn tập, đối đầu với Long Kỳ quân đoàn ở trên An Ni Á Tinh, quyết một trận thắng bại, nói cách khác là đánh lén Long Kỳ quân đoàn, giết chết chúng trên An Ni Á Tinh.
Tiêu Hoàng dùng nết mặt nghiêm túc, gàn từng câu một.
- A...!
Nghe thấy câu này của Tiêu Hoàng, toàn bộ phòng họp gần như trăm miệng một lời thốt ra câu này, không hề nghi ngờ, ý tưởng của Tiêu Hoàng đã không thể dùng hai từ “lớn mật” đến để hình dung nữa, đây hoàn toàn chính là một loại liều mạng.
Tuy nhiên, những người ở đây cũng không ai phản đối cả, hay nói cách khác, là không dám, hoặc là nói, cự tuyệt cũng chỉ là vô dụng, tích cách kiên quyết của Tiêu Hoàng thì đã rõ rành rành trước mắt mọi người rồi.
- Tiêu Hoàng, làm như vậy có phải rất mạo hiểm hay không? Có cần thương lượng một chút cùng bộ chỉ huy, thỉnh cầu bọn họ trợ giúp một chút chứ?
La Kiệt cẩn thận nói.
- Cùng A Minh Tả thương lượng ư? Hắn chắc chắn sẽ cự tuyệt, cũng sẽ tới ngăn trở, tìm người hỗ trợ, thì đã không phải là tìm giúp đỡ nữa, mà là tìm người phân chia tài sản, về phần mạo hiểm, thân là quân nhân, đây cũng đã là một loại mạo hiểm rồi!
Tiêu Hoàng nói tiếp:
- Đây là cái gọi là người to gan thì ăn no, còn nhát gan thì chết đói.
- Như vậy, Trưởng quan, kể hoạch cụ thể là gì?
Lôi Tát mở miệng hỏi, có thể nói, hắn cảm thấy vô cùng hứng thú đối với kế hoạch của Tiêu Hoàng, là quân nhân, lại không lấy ra được chút quyết đoán nào, thì còn gọi là quân nhân hay sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui