Ma Ngân


Nhìn thấy hành động này, một ít tiểu gia tộc bất nhập lưu, châu đầu ghé tai lẫn nhau, cũng không dám tùy ý loạn động, Chu Vũ chỉ là ngồi một bên mặt vẫn không đổi sắc, đồng dạng lấy ra hai kim tệ đặt trên kỷ trà, sau đó lên tiếng:
- Hôm nay, ta không quản chư vị rốt cuộc có thái độ như thế nào, nói vậy Tang đại sư ngài hẳn cũng biết lão thái thái bị bệnh, nếu cắt bỏ chân lão thái thái, vậy còn không bằng giết chết bà ta. Bởi vậy, Dược Văn chữa trị tế bào của Quyền Tàng, hôm nay ta lấy chắc rồi. Tuy rằng Thị trưởng ngày thường có lễ ngộ gì với các vị, nhưng cũng là người con hiếu thảo. Nói vậy hẳn các vị cũng không muốn bởi vì chút chuyện hôm nay mà đắc tội với Thị trưởng chứ!
- Một khi đã như vậy, Dược Văn chữa trị tế bào thuộc về Thị trưởng đại nhân tốt lắm, ta lấy cái kia!
Tang Hoành Vân đáp lại, cũng không có quá mức cố chấp, địa vị của Thị trưởng ở Thái Ngô Thành tuy rằng cũng không phải là cao cao tại thượng, nhưng có ai dám tùy tiện trêu chọc?
Lôi Vinh Hiên quen với việc nhìn sắc mặt nghe lời nói, đúng lúc này, tự nhiên có thể hiểu rõ mọi chuyện. Tình trạng trước mắt, trước đó hắn cũng nghe nói Tang Hoành Vân định bệnh ẫu thân của Thị trưởng, chính là cắt bỏ chân, nếu Ma Văn của Quyền Tàng có thể trị lành, vậy không khác gì một lần nữa đả kích Tang Hoành Vân.
Có ý nghĩ như vậy, Lôi Vinh Hiên chậm rãi từ trong túi áo lấy ra một kim tệ, đặt lên trên kỷ trà, tiếp theo lấy lại một kim tệ đưa lại trước mặt Chu Vũ.
- Ta có chút giao tình với lão thái thái, lão thái thái bệnh nặng, theo lý ta cũng nên tỏ chút lòng thành. Ma văn dược này ta phụ một nửa giá với Chu Vũ tiên sinh vậy.
Lôi Vinh Hiên lên tiếng nói.
Đối với hành động này, với người bên ngoài chỉ là phụ xuất một nửa giá, trên thực tế mọi người đều có thể nhìn ra, trước mắt Lôi Vinh Hiên là đang biến thành ủng hộ Chu Vũ thu mua Ma Văn của Quyền Tàng, ai còn tiếp tục thò đầu ra không thể nghi ngờ là đắc tội với cả hai nhà.
Thật lâu sau, thấy không có người nào ra mặt, lão bản Hạng Phổ Phương cung kính đứng ở một bên liền xoay người, thật cẩn thận đem ra hai cái Ma Văn của Quyền Tàng, phân biệt đặt ở trước mặt Chu Vũ và Tang Hoành Vân.
Tang Hoành Vân cùng Chu Vũ gần như đồng thời đưa tay mở ra hộp gỗ tinh xảo, khi nhìn thấy Ma Văn bên trong, ánh mắt hai người lại nhất tề sáng lên.
- Văn mặt lõm?
Tang Hoành Vân không khỏi kêu lên thành tiếng, trên mặt hơi giật giật, sau đó liền cố sức làm cho nét mặt trở lại bình thản, không hề lên tiếng nữa.
Sắc mặt của Chu Vũ cũng thế, văn mặt lõm ở niên đại hiện nay gần như là tuyệt tích, gần như bị đào thải, bị xem là một loại kỹ thuật không thực dụng.
Chính là không nghĩ tới Quyền Tàng trong truyền thuyết này, lại chọn dùng kỹ thuật như thế.
- Ha ha!
Bỗng nhiên, Tang Hoành Vân bất ngờ cười lên, nhìn qua thật quỷ dị mà thần bí, tiếp theo cầm lấy Ma Văn, mang theo Triệu Thanh xoay người rời đi.
Lưu lại ọi người là vẻ mặt không thể hiểu nổi.
Đi lên Ma Văn Xa, Triệu Thanh mới lên tiếng hỏi:
- Sư phụ! Ngài vừa rồi là cười cái gì?
- Ta biết thân phận của Quyền Tàng rồi!
Tang Hoành Vân lại một lần nữa toát ra vẻ tươi cười tự tin nói.
- Ai?
Hiển nhiên, không chỉ có Triệu Thanh, mà gần như mọi người đều phi thường cảm thấy hứng thú về vấn đề này.
- Đồ đệ của Đức Kiệt! Ta gần như dám khẳng định!
Tang Hoành Vân đáp lời.
- Đức Kiệt?
Vừa nghe được tên này, thần sắc Triệu Thanh vừa động, hắn đương nhiên biết về Đức Kiệt: 400 năm trước, ở Thái Ngô Thành gần giống như Sài Tang hiện giờ, là Chế Văn đại sư chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Hơn nữa thân phận ít nhiều làm cho người ta có cảm giác phi thường thần bí, bởi vì không có người nào biết hắn đến tột cùng từ đâu đến, thực lực cao đến bao nhiêu. Thậm chí không người nào biết, cuối cùng hắn chết như thế nào.
- Sư phụ vì sao khẳng định như thế?
Triệu Thanh lại hỏi tiếp, trên vẻ mặt tràn ngập hiếu kỳ. Một người đột ngột biến mất từ 400 năm trước, không ngờ sau 400 năm lại xuất hiện đồ đệ, điều này rất không thực tế.
- Ngươi xem Ma Văn này.
Tang Hoành Vân chậm rãi mở hộp gỗ, lộ ra Ma Văn của Tiêu Hoằng chế tác:
- Đây là văn mặt lõm! Ta từng sưu tầm một ít tư liệu về Đức Kiệt, người này có thể nói là người bảo thủ trong giới Ma Văn, vẫn kiên trì giữ ý niệm văn mặt lõm. Mặc dù lúc ấy mọi người đều vứt bỏ không sử dụng văn mặt lõm, hắn vẫn khai phá nghiên cứu chế tạo, mãi đến lúc tinh thần sa sút, đến khi chết tại nhà. Nghe nói, trước khi chết ngay cả một bộ quan tài cũng không có, có thể nói rất thê thảm. Về phần hậu nhân của hắn, nghe nói còn thê thảm hơn so với hắn, khốn cùng thất vọng cho đến sau này không biết tung tích. Thế nhưng người này thực lực mạnh như thế nào, không ai biết!
- Sư phụ vì sao lại khẳng định như thế? Dù sao chế tạo văn mặt lõm cũng không phải là độc quyền của Đức Kiệt!
Triệu Thanh tiếp tục hỏi tới.
- Chẳng bao lâu sau, ta rất hiếu kỳ muốn biết về bản thân Đức Kiệt này, cũng từng tra cứu liên quan tư liệu về hắn, cùng với hình ảnh Ma Văn thành phẩm lúc ấy. Đối chiếu một chút giữa hai cái, ta phát hiện, trong Ma Văn này, có rất nhiều đao pháp rõ ràng có bóng dáng của Đức Kiệt, nào hạ đao, nào cấu tứ cơ sở, phân bộ điểm nút đều giống như thế.
Tang Hoành Vân trả lời, hiển nhiên có thể từ bên trong một cái Ma Văn, có thể tìm được nhiều tin tức như vậy, đủ để thấy sự thông thái của Tang Hoành Vân.
- Ồ? Sư phụ! Trong Ma Văn này như thế nào còn giống như có bắt chước bóng dáng của ngài!
Triệu Thanh cũng phát hiện một chút manh mối.
- Điều này có gì kỳ quái, toàn bộ Thái Ngô Thành, người bắt chước văn của ta chỗ nào cũng có, điều này chỉ có thể chứng minh một tin tức, chính là Quyền Tàng này thực có thể chính là người dân ở Thái Ngô Thành, hoặc là người ở thôn xóm lân cận Thái Ngô Thành. Nếu không không có khả năng biết ta, thậm chí còn bắt chước ta.
Tang Hoành Vân đáp lại.
Tiếp theo, Tang Hoành Vân liền cẩn thận lấy ra Ma Văn giữa bắp đùi, lập tức khu động. Tuy rằng văn mặt lõm cần độ chính xác Ngự lực nhất định, nhưng Tang hoành Vân thân là Ngự Sư cấp ba, khu động một cái Dược Văn của Ngự Đồ cấp ba, chút độ chính xác Ngự lực như vậy hắn vẫn phải có.
Theo Tang Hoành Vân khu động Ma Văn, chỉ cảm thấy một cổ lực lượng thần bí, tràn ngập ở bên trong Ma Văn, hàm súc mà quỷ dị. Mà loại lực lượng này, dường như cũng không có phản ứng ở bên trong văn lộ của Ma Văn mà hắn nhìn thấy.
Chỉ là vài giây, Tang Hoành Vân liền ngưng khu động Ma Văn, thu cất. Trên vẻ mặt toát ra một chút nghi hoặc, hiện tại, rốt cục hắn có thể hiểu được vì sao Quyền Tàng có thể trị lành bệnh cho Lôi Tiểu Đình; vì sao Sài Tang lại nhận thua.
Có một số thời điểm chính là như thế, đối với Dược sư mà nói, trị bệnh cho người bệnh, cấp bậc Ngự lực của bản thân là mấu chốt, nhưng có đôi lúc, thường thường cũng phải đúng bệnh hốt thuốc, mà phần lớn thuốc này chính là Dược Văn.
- Quyền Tàng, người này không đơn giản đây! Không thể tưởng được Đức Kiệt lúc trước, sau khi chết rốt cục bắt đầu có người kế thừa y bát của hắn.
Tang Hoành Vân thì thào tự nói.
Cùng lúc đó, trong nhà Tiêu Hoằng, Tiêu Hoằng vừa tỉnh lại, căn bản cũng không biết tình huống ở cửa hàng Hành Giả Ma Văn, không biết cả việc Tang Hoành Vân làm ra đánh giá thân thế cho hắn.
Tuy nhiên, Tiêu Hoằng cũng không thèm để ý, hắn không quan tâm chính mình là đồ đệ của ai, chỉ cần có thể tiến bộ, tìm được phương pháp trị liệu chứng bệnh của mình, mới là điều hắn quan tâm nhất.
Từ trên giường ngồi lên, hơi vặn thân mình một cái, dựa theo Thể Thái Huấn Luyện Pháp trong Đức Thức Ao Diện Văn, hoạt động gân cốt một chút, huấn luyện một chút độ tinh tế của Ngự lực. Tiếp theo đó Tiêu Hoằng liền bắt đầu mở ra Đức Thức Ao Diện Văn tiếp tục nghiên đọc.
Hiện giờ, trải qua mấy ngày điên cuồng tu luyện suốt ngày đêm, Ngự lực trong cơ thể Tiêu Hoằng đã đạt tới 577 cổ, lập tức có thể đạt tới Ngự Đồ cấp sáu. Mà trước mắt, Tiêu Hoằng cảm thấy hứng thú nhất chính là phần giới thiệu trong Đức Thức Ao Diện Văn, một loại Ma Văn cần phải có Ngự Đồ cấp sáu mới có thể chế tác, chỉ giới thiệu về phương pháp, tài liệu, sử dụng, công năng, chính là nói tuyệt đối phi thường hữu dụng.
Đương nhiên, thông qua nghiên cứu Tiêu Hoằng cũng có thể nhìn ra được, loại Ma Văn này cũng không phải là ý nghĩa Chiến Văn thuần chủng, mà là Ma Văn phụ trợ, chính là trợ giúp đồng bạn, cả đến bản thân, biến thành gia tăng sức chiến đấu, xem như một loại Ma Văn phát động bị động.
Đối với loại Ma Văn bị động này, có thể nói là không được Ngự Văn Giả ưa thích lắm, bởi vì sự phụ trợ này chỉ là ở sau lưng yên lặng phục vụ mọi người, không có cơ hội tạo ra náo động gì, lại càng không có khoái cảm khi Chiến Văn uống máu địch nhân.
Ma Văn cùng loại, cũng chỉ có một số Dược sư trên chiến trường mới có thể thân kiêm, chuyên môn là làm phụ trợ cho quân đội trên chiến trường. Loại phụ trợ này tuy rằng không có người nào nguyện ý làm, nhưng sự tồn tại của hắn không thể nghi ngờ sẽ mang đến trợ lực thật lớn cho toàn bộ đoàn đội.
Người thích làm náo động thường chê bỏ Ma Văn phụ trợ, cho rằng không có phát triển gì lớn lắm, nhưng Tiêu Hoằng là hạng người ưa thích điệu thấp, thật ra không có cảm giác như vậy, ngược lại hơi có chút hiếu kỳ.
Tỉ mỉ tính toán tài liệu một chút, tổng cộng tiêu phí cao tới mười hai kim tệ, điều này làm cho Tiêu Hoằng không khỏi trợn trắng mắt, nhiều tiền như vậy tuyệt đối là muốn lấy cái mạng của ta mà.
Tuy nhiên, quay đầu lại nhìn mấy chữ kia: “Tuyệt đối sẽ không thất vọng.”
Tiêu Hoằng động tâm, bởi vì bản Đức Thức Ao Diện Văn này, tuy rằng từ ngữ rất cao ngạo, tự phụ, nhưng khẳng định không có khoác lác.
Nhưng mười hai kim tệ đối với một Ma Văn của Ngự Đồ cấp sáu mà nói, là tiêu phí bình thường nhất, nhưng đối với thu nhập của Tiêu Hoằng hiện tại thật sự là một khoản chi tiêu rất lớn.
Tiêu Hoằng tự nhận trong cuộc sống vô cùng tiết kiệm, tự khống chế rất mạnh, nhưng một khối Ma Văn này, hắn luôn chống đỡ không được hấp dẫn của nó, có lẽ đây là căn bệnh chung của tất cả Chế Văn Sư chăng!
Nhưng một khi đã quyết định, Tiêu Hoằng cũng chỉ có nước cắn răng giậm chân một cái, rồi cứ như vậy mà làm.
Sau khi bấm bụng hạ quyết tâm, Tiêu Hoằng bắt đầu buồn đầu nhìn Ma Văn phụ trợ có tên là “Mặc Nại” trước mắt, tiến hành cẩn thận nghiên cứu, chủ yếu là nghiên cứu mục đích. Với Ma Văn trước mắt này là ý nghĩ chỉnh thể, nghĩ biện pháp tiến hành cải tiến tốt hơn, đồng thời cộng thêm kỹ thuật văn trong văn.
Ở bên kia, Chu Vũ thu mua được Dược Văn chữa trị tế bào, cũng không có dừng lại lâu, liền ngựa không dừng vó chạy về tư dinh của Thị trưởng. Hắn biết rõ, chân của lão thái thái là không thể kéo dài thời gian được nữa.
- Thị trưởng! Đã thành công lấy Dược văn về rồi! Trạch Lôi gia tộc giúp một phần!
Đi vào bên cạnh Thị trưởng, Chu Vũ lên tiếng nói.
Hà Ngân Đông nhìn vào Ma Văn trong tay Chu Vũ, coi như tinh xảo, chỉ là cấp bậc hơi thấp một chút, là Ngự Đồ cấp ba. Tuy nhiên, trước mắt trừ thứ này, dường như cũng không có biện pháp gì khác. Vì thế, hắn khẽ gật gật đầu, ý bảo mau một chút dùng trị liệu cho lão thái thái.
- Lão phu nhân! Đây là Dược Văn của Quyền Tàng đại sư ở Thái Ngô Thành, có giữ được chân của ngài hay không, hoàn toàn trông vào nó. Nếu không có hiệu quả thì thật sự không còn cách nào!
Chu Vũ đi vào bên cạnh Khuất Linh Phương, nhẹ giọng nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui