Ma Ngân


- Nhìn ngài nói kia, 2500 điểm thành tựu có thể mua được Chiến văn xuất sắc như thế, tuyệt đối là phá giá, ta không cảm ơn ngài thì còn cảm ơn ai chứ.
Bác Sơn liền nói.
Tiêu Hoàng không đáp, chỉ liếc Bác Sơn, liền cầm lấy ly nước bên cạnh, chuẩn bị đi rót đầy.
- Để ta.
Tiêu Hoàng vừa mới đứng dậy, Bác Sơn mau tay nhanh mắt đã vọt đi cầm ấm nước ở góc tường, cười cười cúi người rót đầy nước cho Tiêu Hoàng.
- Cảm ơn.
Tiêu Hoàng thoải mái uống một ngụm nước, đáp lời.
- Cảm ơn gì chứ, ngài xem, ngài họ Tiêu, ta họ Bác, ngài xem phát âm xấp xỉ cỡ nào chứ. Nói không chừng 500 năm trước chúng ta còn là một nhà thì sao, có phải không Tiêu ca.
Bác Sơn cười nói bậy bạ, luôn muốn kéo gần khoảng cách, (chuvển ngữ: ta lặc cái hành, đê tiện như thế, mặt dàv vô đối mà, nổi hết da gà da vịt rồi (O.o)
Tiêu Hoàng nghe thế, không khỏi vuốt cằm, sắc mặt có phần quái dị, phương thức tiếp cận của Bác Sơn thật là quá gượng ép.
Thực ra Bác Sơn cũng hết cách, ỏ trong này hắn chỉ là một tên đệ tử bình thường đến cực điểm, không ai lôi kéo hắn, muốn chen vào bẻ cánh các đệ tử cũng là chuvện không dễ, phần lớn đều là hạng nổi bật, mặt dàv màv dạn tới gần những đệ tử Di Đà Tinh.
Còn bây giờ, dù Tiêu Hoàng ở chỗ này không có địa vị nổi bậc gì, nhưng có được kỹ thuật Để văn năm chỉều, tương lai tuyệt đối sẽ có tiền đồ bao la, dựa vào Tiêu Hoàng cũng không tệ.
Tiêu Hoàng cực độ lão luyện, tự nhiên nhìn thấu suy nghĩ của Bác Sơn, nhưng cùng không tỏ vẻ gì, dù sao có mấy thứ không thể nói rõ, trong lòng mọi người biết là được rồi.
- Chỉ là có điều lão đệ khó hiểu, dựa vào bản lãnh giỏi như Tiêu ca, tại sao lại ở Phạm Cương Tinh, còn là thân phận ngoại đồ. Dù sao dựa vào kỹ thuật Để văn năm chỉều của ngài, đủ là Di Đà Tinh cùng sẽ có một chỗ nhỏ.
Bác Sơn tò mò hỏi.
- Ta cũng không biết, nhưng điều này rát quan trọng hay sao?
Tiêu Hoằng đáp lại.
Nghe thế, Bác Sơn khựng một chút, nhưng nhanh chóng bình thường lại:
- Đúng thế, dựa vào kỹ thuật của Tiêu ca, thắng cấp đệ tử chỉ là vấn đề thời gian thôi.
Tiêu Hoằng cũng không nói, kỹ thật theo Tiêu Hoằng thấy, hắn thiếu nhất là thời gian.
- Ồ, đúng rồi, bây giờ ta có chút điểm thành tựu, ta muốn đi Tàng thư các thuê mấy quvển sách về.
Tiêu Hoằng lẩm bẩm nói.
- Trời ơi, Tiêu ca ngài nói gì vậy, không cần khách khí. Thuê cái gì chứ, Tàng thư các là địa bàn của ta, ngài muốn đọc sách gì thì cứ nói một tiếng, ngày mai, không, lập tức đưa một giá sách sang cho ngài, tùy tiện đọc, miễn phí.
Bác Sơn sảng khoái nói.
- Như vậy, không tốt lắm?
Tiêu Hoằng có phần chần chờ.
- Cái này có là gì, chỉ cần không làm mất, chuyện đâu có đó. Hơn nữa ngài đọc xong một giá sách, ta sẽ đổi cho ngài giá sách khác, thật sự không được, vậy ngài cứ ở chung với ta. Từ nay trở đi, ngài là lão đại Tàng thư các, ta là lão nhị.
Bác Sơn liền sảng khoái nói tiếp.
Nhóm dịch Lãng Khách
Người dich taneoka
Ma Ngân
vipvanda
Đình Vũ
Lời này làm cho Tiêu Hoằng; sáng mắt lên, đi vào Thánh Đàn, một trong những
mục đích của Tiêu Hoằng chính là Tàng thư các, không ngờ vô tình lại biến tướng
hoàn thành mục đích này.
- Nếu vậy, ta cung kính không bằng tuân mệnh.
Tiêu Hoằng ngừng một chút, mới nói.
- Cái gì cung kính, tuân mệnh, sau này có gì cần ta hỗ trợ, ngài cứ việc nói ra.
Bác Sơn vỗ ngựa sảng khoái nói với Tiêu Hoằng.
Cứ thế câu qua câu lại, Tiêu Hoằng cùng Bác Sơn nói chuvện hơn 2 tiếng, đồng thời cùng để cho Tiêu Hoằng có nhận thức rõ ràng hơn về Thánh Đàn, vẫn tồn tại người khinh thường người, A Di La rất ít quản lý.
Muốn sống yên ổn tuyệt đối, không bị xa lánh, phải có đủ vốn liếng. Dù là muốn gia nhập bè cánh nào đó, điều kiện tối thiểu là phải lọt vào mắt người ta, có giá trị để lợi dụng, trừ khi chỉ muốn làm con chó vẫy đuôi theo sau.
Nhìn Bác Sơn ra về, Tiêu Hoằng lại trầm tư, Bác Sơn đào tim móc ruột nói hết cho hắn, vẫn rất có đạo lý.
Đồng thời sau lưng Tiêu Hoằng lại có thêm một cái giá sách mới tinh, là do Bác Sơn ra lệnh tiểu đệ ngoại đồ dọn tới.
- Xem ra trước mắt phải điên cuồng tích góp từng chút vốn mới được.
Tiêu Hoằng thì thào, vốn liếng này không ngoài 2 thứ: thứ nhất là điểm thành tựu, thứ hai chính là tiền.
Còn bản thân Tiêu Hoằng, cùng không để ý lại sáng lập ra một cái tập đoàn Thiên Xà ở Vinh Ngạn Tinh, Gia Đô đế quốc.
Nhưng đối với Tiêu Hoằng, đây còn là ý tưởng, trước mắt Tiêu Hoằng phải làm là trở nên mạnh hơn.
Ném bỏ toàn bộ tạp niệm, Tiêu Hoằng tới giá sách, cầm một quvển bắt đầu tập trung đọc, tiếp theo là quvển thứ hai, quvển thứ ba...
Muốn hỏi Tiêu Hoằng có tật xấu gì, có lẽ chính là thế này. Một khi đọc sách, sẽ không quan tâm gì hết. Cái này không thể coi là sở thích, mà là si mê.
Ở bên kia, Bác Sơn dẫn 3 tên ngoại đồ rời thung lũng, mặt đầy màu hồng, thường hay lấy ra chỉến văn Lưu Tinh vuốt ve nhẹ nhàng, cố gắng lau sạch sẽ bụi bặm trên đó.
- Nhớ kỹ, về sau chúng ta lăn lộn cùng Tiêu ca. Nếu lão nhân gia ngài... ấy, không, nếu ngài ấy tâm tình tốt, nói không chừng cùng sẽ chế tạo cho các ngươi.
Bác Sơn chà lau Ma Văn, vừa nói với 3 tên tiểu đệ bên cạnh.
Còn 3 tên ngoại đồ này nhìn chỉến văn Lưu Tinh trong tay Bác Sơn, đã sớm mẳt tóe sao, chỉến văn sử dụng kỹ thuật Để văn năm chỉều đó, bọn họ nằm mơ cũng không dám nghĩ tới thứ này.
Nhưng lúc này, bọn họ cảm thấy sở hữu một cái chỉến văn có kỹ thuật Để văn năm chỉều đã không phải là chuvện xa xôi nữa.
Nghĩ thế, 3 tên ngoài đồ không khỏi nhìn ra sau, hướng về Vạn thảo viên số 7.
Lúc này, Ma Văn thông tin trong túi Ma Văn Bác Sơn rung lên, người gọi là Triệu Quần. Nhìn hai chữ Triệu Quần, sắc mặt Bác Sơn mơ hồ hiện ra khinh thường cùng hận ý.
Tiêu Hoằng chế tạo chỉến văn Lưu Tinh, có được kỹ thuật Để văn năm chỉều mà mới 2500 điểm thành tựu, còn trước đó thì sao? Triệu Quần chỉ có kỹ thuật Để văn hai chỉều, vậy mà đòi tới 2000 điểm thành tựu, đúng là không biết trời cao đất rộng. Nhưng Bác Sơn vẫn nhận liên lạc.
- Sao rồi hả, Bác Sơn lão đệ, suy nghĩ thế nào? Đừng trách lão ca không thông báo cho ngươi, qua hôm nay sẽ không còn chỗ nữa, ngươi cùng biết ta bận rộn
Nhóm dịch Lãng Khách
Người dich taneoka
Ma Ngân vipvanda Đình Vũ
nhiều chuyện.
Vừa liên lạc được, Ma Văn thông tin liền truyền ra tiếng nói chậm rề rề của
Triệu Quần.
- Ngươi cút đi!
Triệu Quần vừa nói xong, Bác Sơn liền thét vào Ma Văn thông tin một tiếng, tiếp theo tắt máy, liền cảm giác cục nghẹn trong lòng đã xả bớt một nửa.
Trở về Tàng thư các, Bác Sơn bắt đầu cảm thấy hiếu kỳ, luôn cảm thấy Tiêu Hoằng này bề ngoài bình thản, nhưng mơ hồ tản mát ra khí thế không bình thường. Nhất là ngoại đồ lại có thể nắm giữ kỹ thuật Để văn năm chỉều, cái này càng làm Bác Sơn kỳ quái.
Ngẫm nghĩ một lúc, Bác Sơn mở Ma Văn tìm tòi tin tức, kết nối đài tìm tòi tin tức thể liên hợp Gia Đô, đưa vào cái tên "Tiêu Hoằng".
Nhưng không tìm thì không biết, vừa tìm, kết quả trực tiếp chấn trụ Bác Sơn tại chỗ. Nhìn màn hình xuất hiện đầy rẫy tin tức về Tiêu Hoằng, như đã nói, tuy rằng Phục Thản Đế Quốc cực lực áp chế tin tức về Tiêu Hoằng, dù sao tin tức này quả thật là sỉ nhục quốc gia đối với Phục Thản Đế Quốc, nhưng dù thế, vẫn có rất nhiều tin tức bị tiết lộ ra.
Gần như mỗi một cái tin tức về Tiêu Hoằng đều là giết chóc, tàn sát, diệt tộc, trực tiếp lật ngược 2 cái quận lớn của Phục Thản Đế Quốc.
- Trời của ta ơi!
Bác Sơn gào thét, ánh mắt tràn ngập khó tin. Hắn đã sớm cảm thấy Tiêu Hoằng có chút không đúng, nhưng không thể ngờ rằng thái quá đến thế. Càng làm Bác Sơn cảm thấy trái ngược quá lớn, là từ lúc tiếp xúc với Tiêu Hoằng khi này, Tiêu Hoằng rất bình thản, thậm chí còn có chút mọt sách, hoàn toàn khác với đại ma đầu dữ tợn như hắn tưởng tượng.
Nếu không phải tất cả tin tức đều đánh dấu rõ ràng cái tên Tiêu Hoằng, cùng mái tóc bạc cực kỳ bắt mắt, Bác Sơn quả thật không thể tin vào những tin tức này.
- Sao lại thế này? Tiêu đại sư là đại ma đầu, không giống mà.
- Đúng thế, quá không giống.
2 tên ngoại đồ đi theo Bác Sơn thấy tin tức trên màn hỉnh, không khỏi hô lên, ánh mắt tràn ngập khiếp sợ khó tin.
- Đúng thỉ sao chứ? Tiêu ca tàn sát Phục Thản Đế Quốc, có quan hệ gì với chúng ta? Chúng ta cùng không phải Tần Nhược Bạch, theo ta thấy, Tiêu ca có bản làãnh lớn như thế, theo ngài ấy lăn lộn, tuyệt đối không sai.
Bác Sơn quay sang mắng 2 tên ngoại đồ.
Cứ thế, 2 tuần vội vàng trôi qua, Tiêu Hoằng đã hoàn toàn thấu hiểu Ôn nhuận,căn bản còn hiểu rõ hơn cả Tát Già, đương nhiên trong đó cũng không thiếu được Tát Già "hỗ trợ".
Mặc kệ trong lòng Tiêu Hoằng nghĩ thế nào, bây giờ trong lòng Tát Già quả thật là gào thét hận Tiêu Hoằng, thậm chí Tiêu Hoằng biến thái làm cho Tát Già sống hơn 1000 năm cũng bị một cái ám ảnh. Chỉ cần Ma Văn thông tin rung lên, sẽ không kìm được đau đầu tim đập nhanh, thẳng đến khi nhìn người gọi không phải là Tiêu Hoằng, mới trở nên khỏe hơn.
Về phần Tiêu Hoằng lúc này đang nhìn phương thuốc trong tay, vẻ mặt vui mừng. Phương thuốc này là do Tiêu Hoằng nghiên cứu ra nước thuốc có thể tăng lên Ngự lực, tên là Ngự Sa, cái tên không tệ.
Hiệu quả khái quát theo Tiêu Hoằng phỏng đoán, tốc độ tăng lên khoảng gấp 5 lần trước kia, biên độ tăng lên tuyệt đối biến thái. Đương nhiên, giá thành cùng khá cao, duy trì tu luyện 1 tiếng sẽ tiêu hao 1000 kim tệ, người thường tuyệt đối khó mà thừa nhận nổi. Nhưng Tiêu Hoằng không lo lắng, cứ ngẩng đầu nhìn vào ruộng đất, Tiên linh thảo đã cao tới thắt lưng là biết rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui