- Đại sư huynh chớ trách, sư đệ cũng quá tức giận, không biết là tên chó chết nào giao Sức văn quyền hạn cao nhất sở điều trị cho Tiêu Hoằng, lại còn diễu võ
dương oai trước mặt đệ.
Tần Nhược Bạch áp chế cơn tức trong lòng nói.
'Chỉ là lời này truyền vào trong tai Tát Già, liền khiến hắn trở nên khó nhìn, mi mắt nhảy lên.
- Cái tên chó chết mà ngươi nói, chính là ta.
Tát Già mặt lạnh nói cho Tần Nhược Bạch. Thực ra, trước kia Tát Già cùng Tần Nhược Bạch tuy là sư huynh đệ đồng môn, nhưng hai người lui tới không quá chặt chẽ, bình thường có thể hình dung là nước giếng không phạm nước sông, nhưng mà hôm nay...
Tát Già vừa nói thế, sắc mặt xanh mét của Tần Nhược Bạch liền biến thành tái nhợt, Tần Nhược Bạch thật không ngờ lời của mình nói trực tiếp đập trúng ngay Tát Già, cũng khó trách Tát Già vừa đi ra liền khó coi như thế.
Rõ ràng những lời này dù không đẩy quan hệ của hắn và Tát Già đến mặt đối lập, nhưng chắc chắn để lại ấn tượng không tốt với Tát Già.
- Áy.... Đại sư h h muôn phần thứ lỗi, ta thật không biết là ngài, mong đại sư h h thứ lỗi.
Tần Nhược Bạch vội vàng nói xin lỗi, tất yếu phải nể mặt Tát Già.
- Cho dù không phải ta, ngươi cũng không nên nói người khác như thế, chẳng lẽ đã quên lời sư phụ dạy bảo hay sao? Khiêm tốn, bình thản cùng an lành, không nên chỉ biết học tập tài nghệ của sư phụ, mà quên đi đạo tu tâm của lão gia.
Hiển nhiên Tát Già cũng không để mình bị xoay vòng vòng, tuy rằng không hung dữ, nhưng trong lời nói tràn đầy trách mắng.
- Sư đệ đã biết sai rồi.
Tần Nhược Bạch hơi cúi đầu, cố gắng làm mình bình tĩnh lại, chỉ là hai nắm tay đã xiết thật chặt.
- Còn nữa, Phạm Cương Tinh này vốn là nơi đào tạo người mới, đệ đường đường là đệ tử cao cấp, không cần thiết xen vào Phạm Cương Tinh. Nếu không có chuyện quan trọng, bớt đến nơi này, rõ rồi chứ?
Tát Già tiếp tục đổ ập lời trách mắng, trong lòng tự nhiên tức giận vì những lời của Tần Nhược Bạch nói vừa rồi, không nói nhiều thêm vài câu, Tát Già không nuốt trôi cục tức này được.
- Vâng, đại sư huynh.
Tần Nhược Bạch đành phải thành thật đáp.
Trách mắng lâu đến 5 phút, Tát Già mới buông tha Tần Nhược Bạch, quay trở về phòng nghỉ ngơi.
Tần Nhược Bạch rời sở điều trị, sắc mặt cực kỳ khó coi, hôm nay nhất định là ngày xúi quẩy của hắn, uống nước cũng kẹt răng mà.
- Thập sư huynh, sao ta cảm thấy như Tát Già có quan hệ không bình thường với Tiêu Hoằng? Giống như cố ý che chở hắn.
Đi vào sân, Triệu Quần nhỏ giọng nói.
- Tạm thời còn không phải, ta hiểu Tát Già, ngoài sư phụ ra, hắn làm người không thích quá gần gũi với ai khác. Theo ta thấy, bây giờ hẳn là hắn đang quan sát Tiêu Hoằng, nhìn xem Tiêu Hoằng có phải tài năng có thể đào tạo hav không.
Tuy rằng Tần Nhược Bạch đang điên tiết, nhưng cùng không hoàn toàn mất lý trí.
- Bây giờ chúng ta nên làm gì đây?
Triệu Quần nhỏ giọng hỏi tiếp.
- Còn cần hỏi hay sao, tự nhiên là không từ thủ đoạn chèn ép Tiêu Hoằng, tuyệt đối không thể để cho hắn ngóc đầu lên ở Phạm Cương Tinh, nếu không sẽ khó khăn lắm.
Nhóm dịch Lăng Khách Người dỉch taneoka
Xoát!
Ma Ngân vipvcmda Đình Vũ
Tần Nhược Bạch trả lời ngay.
•
Trải qua một loạt chuyện ngày hôm nay, giữa Tần Nhược Bạch cùng Tiêu
Hoằng đúng là thù cũ chưa xong, đã chồng thêm hận mới.
Về phần Tiêu Hoằng, rời phòng Lý Qua, liền mở cửa vào phòng bệnh của Gia Nại Cầm. Hiện giờ Gia Nại cầm đang lẳng lặng nằm trên giường bệnh, tuy rằng giữ được cái mạng nhỏ, nhưng bản thân Gia Nại Cầm dạo một vòng qua Cổng địa ngục vẫn đang cực kỳ suv yếu, cùng Ngự lực bị thương chưa khôi phục hoàn toàn.
Nhìn Tiêu Hoằng sắc mặt thản nhiên bước vào, trong ánh mắt Gia Nại Cầm không khỏi hiện lên một chút tôn kính. Nàng biết một chút thân phận của Tiêu Hoằng, đại ẩn sĩ, hơn nữa cũng tận mắt thấy rõ thủ đoạn của Tiêu Hoằng cao siêu cỡ nào.
Bây giờ cánh tay đứt của nàng ngoại trừ không có sức ra, đã cảm nhận được một chút cảm giác lạ.
- Cảm thấy thế nào?
Tiêu Hoằng đi tới bên cạnh giường Gia Nại Cầm, lạnh nhạt hỏi.
- Khá tốt, cảm tạ đại sư quan tâm.
Gia Nại Cầm suy yếu nói, trong ánh mắt đầy tôn kính, đồng thời ở sâu trong nội tâm có một loại bản năng ỷ lại vào Tiêu Hoằng, cái này cùng là bình thường, dù sao hiện giờ Tiêu Hoằng chính là cọng cỏ cứu mạng của Gia Nại Cầm.
Trái lại Tiêu Hoằng vẫn lạnh nhạt như trước, không có chút thay đổi, thực tế trong lòng Tiêu Hoằng suv nghĩ rất đơn thuần, hắn là thợ máy, Gia Nại Cầm là một bộ máy móc.
Dưới cách nghĩ này điều khiển, Tiêu Hoằng gần như không chút cố kỵ, gỡ kính bảo vệ mắt, trực tiếp ngồi bên cạnh Gia Nại Cầm, bàn tay thô ráp nhẹ nhàng nâng cằm Gia Nại cầm lên, quan sát vết sẹo lớn trên mặt nàng.
Rất sâu, giống như một vết rạch từ trán xô xuyên qua khóe miệng, ánh mắt cùng khóe miệng cùng bị thay đổi. Đúng vậy, Tát Già y thuật cao thâm, nhưng lại chỉ biết một chút thẩm mỹ, trị sẹo, nhưng Tiêu Hoằng thì khác.
Lúc này, Gia Nại Cầm đang bị Tiêu Hoằng nâng mặt lên, sắc mặt đỏ hồng, lẳng lặng nhìn ánh mắt kiên nghị ẩn chứa tang thương, cùng mái tóc dài bạc trắng, thật có hương vị.
Trái lại Tiêu Hoằng không có chút phát hiện, quan sát vết sẹo trên mặt, hơn nữa dùng Ma Văn chụp ảnh chụp lại một tấm, sau đó trực tiếp xốc chăn phủ trên người Gia Nại Cầm.
Lúc này Gia Nại Cầm mặc rất ít, chỉ có một bộ nội y đơn giản, dáng người lồi lỏm rung động, làn da sáng bóng, triển lãm rõ ràng.
Theo Tiêu Hoằng thô lỗ xốc chăn lên, sắc mặt đỏ hồng của Gia Nại Cầm đã biến thành đỏ rực, Gia Nại Cầm chưa từng trải qua chuyện thế này.
Nhưng Tiêu Hoằng căn bản không có nhiều SUV nghĩ lung tung như thế, bàn tay thô ráp nhẹ nhàng chạm vào vết sẹo lớn ở xương sườn, sau đó kéo xuống đến hai chân.
Ngay lúc này, sắc mặt lạnh nhạt của Tiêu Hoằng, ánh mắt lại hơi biến đổi.
Thật đôi chân hoàn mỹ mà.
Ngay cả Tiêu Hoằng hiống như khúc gỗ cùng không khỏi cảm thán, thon dài, thẳng tắp, mượt mà, khuvết điểm duv nhất chính là vết sẹo lớn trên đùi.
Nhưng Tiêu Hoằng chỉ kinh ngạc trong chóp mắt, tiếp theo chạm vào vết sẹo, chụp ảnh lần nữa.
- Ngoại trừ mấy vết sẹo này ra, trên người cô còn có vết sẹo khác hay không?
Tiêu Hoằng hỏi.
Gia Nại Cầm không đáp lại, mặt đỏ rực, khẽ lắc đầu.
Nhóm dịch Lãng Khách
Người dich taneoka
Ma Ngân vipvanda Đình Vũ
- Vậy là tổng cộng 4 chỗ.
Tiêu Hoằng khẽ lẩm bẩm, tiện tay phủ chăn lại cho Gia Nại Cầm.
Sau đó lấy ra quvển sổ nhỏ, vừa ghi lại bệnh tình vừa ra khỏi phòng bệnh, tiện tay đóng cửa lại, lập tức đi lên đầu đến chỗ ở của hắn và Tát Già.
Khoảng 1 tiếng sau, Lý Qua mệt mỏi vác một cái bao lớn quay về sở điều trị, dè dặt vào phòng Tiêu Hoằng.
Lúc này Tiêu Hoằng đang tỉ mi chỉnh sửa phương án điều trị lần cuối, xác định mọi giai đoạn đều không sai lầm.
- Tiêu đại sư, tất cả tài liệu đã mua đủ.
Thận trọng vào phòng Tiêu Hoằng, Lý Qua nhỏ giọng nói, tràn đầy tôn kính.
- Xác định tất cả tài liệu đều được các ngươi kiểm nghiệm qua?
Tiêu Hoằng bỏ bút, sắc mặt thản nhiên hỏi Lý Qua.
- Đúng vậy, toàn bộ dựa theo ngài dặn dò, tất cả tài liệu đều được Dược sư theo đội kiểm nghiệm nghiêm khác, hơn nữa bảo quản cách ly.
Lý Qua đáp rõ ràng, không dám có sơ sẩy với những gì mà Tiêu Hoằng căn dặn.
- Lần này đến đây, ngươi dẫn theo bao nhiêu binh lực.
Tiêu Hoằng nhìn thẳng vào Lý Qua, hỏi tiếp.
- Vốn đi theo một đoàn không gian, có 3 chiếc chiến hạm Ma Văn, 2 chiếc chiến hạm vận chuyển, nhưng phần lớn quân đội không được phép vào Thánh Đàn, đi đến đây chỉ có 100 người.
Lý Qua báo cáo chi tiết.
- Từ giờ trở đi, bảo binh lính của ngươi chú ý một chút, chú ý cảnh giới xung quanh sở điều trị, nhất là phòng bệnh của Gia Nại Cầm, không cho phép người nào khả nghi đi vào. Nếu thật sự không giải quyết được, cứ báo cáo với Tát Già.
Tiêu Hoằng dặn dò tiếp.
- Nghe lời của Tiêu đại sư, là sợ có người sẽ làm hại Tướng quân Gia Nại Cầm?
Thân là nhân vật cấp Chủ soái, tự nhiên Lý Qua không ngốc, lập tức đoán được dụng ý của Tiêu Hoằng.
Tiêu Hoằng chỉ cười lành lạnh, nói bọn họ để lại tài liệu, sau đó khoát tay ra hiệu có thể đi.
Đoàn người Lý Qua lui ra, đóng cửa lại, Tiêu Hoằng mới ngồi xuống mở hai cái túi ra, bên trong tràn đầy tài liệu mà Tiêu Hoằng cần, toàn được đóng gói thượng phẩm.
Dựa theo Tiêu Hoằng định giá, những loại tiều này này tối thiểu không dưới 20.000 kim tệ, bởi vậy từ góc độ này có thể phân tích tầm quan trọng của Gia Nại Cầm đối với Thượng Tri Tự Do Quốc. Những thứ này chỉ là thứ yếu đối với Thượng Tri Tự Do Quốc, mấu chốt ở chỗ Gia Nại Cầm có năng lực, hơn nữa nắm giữ quân chủ bài của Thượng Tri Tự Do Quốc.
Nhưng Tiêu Hoằng không để ý quá mức chuyện này, bắt đầu lấy ra từng loại tài liệu, tiến hành xử lý tương ứng, sau đó đặt một bên, tới lui khe nứt không gian trong phòng một lần, tạm thời dọn dụng cụ chế tạo khí văn cần thiết sang đây.
20 phút sau, dọn xong phần lớn tài liệu, Tiêu Hoằng đặt Tái thạch đã cắt xong ở trước mặt, chế tạo đầu tiên là Dược văn trung tâm chữa trị Ngự lực, đồng thời lần nàv Tiêu Hoằng phải toàn lực đối phó, chuẩn bị vận dụng toàn bộ kỹ thuật của mình, bao gồm văn trong văn, Để văn cùng với kỹ thuật thẩm thấu năng lượng mới nghiên cứu ra.
Ngẫm lại toàn bộ ý tường một lượt, lại xem quvển sổ ghi chép nhỏ, Tiêu Hoằng mới cầm lên Điêu văn đao Lân Kim, bắt đầu tỉ mi tạo hình. Tốn chừng 1 tiếng, Tiêu Hoằng mới tạo hình xong văn lộ, sau đó dùng Ma Vãn thẩm thấu năng lượng được đặc chế riêng phối hợp cùng dịch Ma Văn.