Chỉ riêng Dược văn trung tâm này, Tiêu Hoàng chế tạo hơn 3 tiếng mới xong, giữa chừng còn sử dụng Ma Văn Châu xanh đen một lần.
Nhìn văn lộ màu xanh lục trên Tái thạch Áo đinh mặt lỏm, có lúc tản ra ánh huỳnh quang, sắc mặt Tiêu Hoằng không có nhiều biên đổi, tiện tav bỏ vào túi Ma Văn, lại lấy ra một khối Tái thạch Áo đinh bình thường, bắt đầu tiếp tục chế tạo Dược văn.
Chỉ là lần này không sử dụng kỹ thuật văn trong văn, tốc độ chế tạo tự nhiên nhanh hơn nhiều.
Lại qua 2 tiếng, đã đến đêm, mặt trời tắt ngấm, bầu trời tối tăm.
Lúc này Tiêu Hoằng mặt không đổi sắc dùng Điêu văn đao lẳng lặng tạo hình Tái thạch, ở bên cạnh Tiêu Hoàng đã có 7-8 cái Dược văn hình thức khác nhau, tác dụng khác nhau.
Trước đó có nói, bởi vì cấp bậc Ngự lực của Tiêu Hoàng không cao, tiếp xúc chữa trị ngự lực cũng chỉ ở giai đoạn khởi đầu, bởi vậy chỉ có thể dùng loại phương thức rườm rà này. Nhưng mà, chỉ cần có hiệu quả là được.
Dựa theo cách nghĩ của Tiêu Hoằng, chữa trị ngự lực cho Gia Nại cầm tối thiểu cần 24 Dược văn, chữa trị vết sẹo lại cần 3 cái Dược văn thẩm mỹ, tổng cộng 27 cái, dự tính giữa trưa mai mới hoàn thành.
Ở chỗ khác, Tát Già lại nhàn rỗi hơn, gần như không có chuyện làm. Đương nhiên, dù thế hắn vẫn không có ý quav về Ngộ Giác Tinh, nguvên nhân là bởi Tát Già vẫn không nhìn thấu được thực lực của Tiêu Hoằng, nếu Tiêu Hoằng không làm được, phải do hắn tự đứng ra.
Dùng chút bửa tối, Tát Già đi trên hành lang về chỗ ở, chuẩn bị xem Tiêu Hoằng làm thế nào rồi.
Vừa mới đẩy cửa ra, mùi hương thuốc xộc vào mũi, tiếp theo Tát Già nhìn thấy tài liệu đầv đất cùng những bao hộp chứa tài liệu.
Căn phòng vốn sạch sẽ đã trở nên cực kỳ lộn xộn, lúc này Tiêu Hoằng đang ngồi trên ghế, sắc mặt tập trung yên lặng tạo hình văn lộ Tái thạch, hết sức im lặng.
Thật khó tưởng tượng, một người như thế làm sao lại khiến Tần Nhược Bạch tức giận đến vậy.
Đương nhiên, Tát Già cũng không quan tâm chuyện này, mà vòng qua những hộp gói cùng tài liệu bỏ đi, bước tới cạnh Tiêu Hoằng.
Nhưng Tát Già vừa nhìn những Dược văn mà Tiêu Hoằng chế tạo xong, sắc mặt cực kỳ bình thản chợt biến đổi, tiếp theo tràn ra kinh ngạc không thôi.
Trong lòng Tát Già không khỏi hô lên, nhìn trước mặt Tiêu Hoằng, tất cả Dược văn có chứa Đế văn nhàn nhạt, nhìn kỹ một chút, toàn bộ đều là Để văn năm chiều.
Phát hiện điều này, không khỏi làm Tát Già kinh hãi không thôi, vốn là khi Tiêu Hoằng chưa đến Thánh Đàn, hắn đã cho rằng chỉ riêng kỹ thuật Để văn đã đủ làm khó chết Tiêu Hoằng.
Theo Tiêu Hoằng không ngừng hỏi hắn về kỹ thuật Để văn, Tát Già tự nhận hẳn là Tiêu Hoằng mới nhập môn, về phần yêu cầu kỹ thuật Để văn sáu chiều, Tát Già luôn cảm thấy Tiêu Hoằng ngó cao quá, muốn một hơi nuốt trọn toàn bộ kỹ thuật Để văn.
Nhưng vào lúc này, kỹ thuật Để văn năm chiều bày ra sờ sờ trước mặt, làm cho Tát Già không thể không nhận thức lại cái tên quái thai Tiêu Hoằng này.
Trước đó có người dạy hắn sao? Không có, không thể nào có!
Nhóm dịch Lãng Khách Người dich taneoka
■ọ
0
Cái này...
Ma Ngân vipvanda Đình Vũ
Bởi vì chỉ có mấy người biết kỹ thuật Để văn. nhất là nắm giữ kỹ thuật Để văn năm chiều trở lên. lại không quá 10 người.
Tát Già có thể xác định, trong 10 người này, ngoài A Di La và mình, không ai
quen biết Tiêu Hoằng.
c
'Chẳng lẽ cái tên này hoàn toàn dựa vào các tự học, nắm giữ kỹ thuật Để văn mà những người khác phải mất mấy chục năm mới nắm giữ? Lại còn là năm chiều.
Sắc mặt Tát Già liên tục thay đổi, tay run run cầm một cái Dược văn, quan sát tỉ mi. Đúng rồi, là kỹ thuật Để văn, còn là kỹ thuật Để văn hết sức tiêu chuẩn.
Hả? Đây là cái gì?
Bỗng nhiên Tát Già chú ý tới, trên chủ văn mơ hồ hiện lên huỳnh quang nhiều màu, Tát Già chưa từng thấy chủ văn lộ có hào quang như thế. Nhưng mơ hồ, Tát Già lại cảm giác như rất quen thuộc.
Khó hiểu vài giây, Tát Già lập tức cứng đờ tại chỗ, trên mặt tràn ngập khiếp sợ. Nhìn bên kia chỗ Tiêu Hoằng, trên 3 bình Ma Văn dịch, chính là Ma Văn thẩm thấu năng lượng.
Tát Già làm sao không biết Ma Văn thẩm thấu năng lượng, đây chính là kỹ thuật do hắn tự tay phát minh ra.
Nhưng mà tuyệt đối không ngờ được, Tiêu Hoằng lại tách rời kỹ thuật Ôn nhuận, ứng dụng vào trong chế tạo Ma Văn.
Một loạt phát hiện như thế, Tát Già cảm thấy da đầu tê dại, vào lúc này hắn cuối cùng cảm nhận được lời của sư phụ A Di La đã nói, Tiêu Hoằng giống như con quỷ hút máu tri thức, có thể dùng biện pháp mặt dày hút lấy kỹ thuật của người xung quanh ình, sau đó cải tiến thành kỹ thuật càng thực dụng hơn.
Hơn nữa làm Tát Già càng giật mình hơn, đó là hắn phát hiện một lọ giống như Ôn nhuận dịch ở bên cạnh Tiêu Hoằng, chẳng qua không phải màu vàng nhạt, mà là màu đỏ nhạt, đương nhiên trải qua cải tiến.
Tiêu Hoằng không đế ý tới Tát Già đang khiếp sợ, chỉ nhấc đầu liếc Tát Già, liền tiếp tục cúi đầu tiến hành tạo hình.
Lúc này Tát Già dứt khoát không làm gì hết, cứ lẳng lặng ngồi cạnh Tiêu Hoằng, im lặng quan sát.
4 tiếng sau, Tiêu Hoằng vẫn ngồi trên ghế tập trung chế tạo Ma Văn, trái lại Tát Già lại có chút ngồi không yên.
Lúc này Tát Già dường như cảm nhận được vì cái gì mỗi khi ra tay, Tiêu Hoằng luôn khiến người ta cảm giác hơn người, đó là vì có thể nhẫn nại khôn cùng và tịch mịch cô độc, trả giá chăm chỉ gấp nhiều lần người thường.
Đúng như một câu đã nói, thiên tài không đáng sợ, đáng sợ là thiên tài biết chăm chỉ.
Đêm khuya, Tát Già có thói quen ngủ sớm dậy sớm, cuối cùng không chịu được, nhất là Tát Già cảm thấy nhìn chằm chằm Tiêu Hoằng như thế thật là ngốc, vì vậy nằm xuống giường bình thản ngủ say.
Nhưng Tát Già vừa mới định ngủ, bỗng nhiên phát hiện có người đụng nhẹ vào tay mình, mở mắt ra, lại thấy Tiêu Hoằng đang khó xử nhìn hắn.
- Có vấn đề muốn hỏi sao? Sao vừa rồi không hỏi?
Tát Già mở miệng trước, nói như thế, Tát Già cảm thấy mình chủ động thì tốt hơn.
- Không phải, hôm nay ta đang bận, trước tiên không hỏi. nghe nói Điêu văn đao của Tát Già đại nhân là của A Di La từng, có thể cho ta mượn dùng được không, dù sao bây giờ ngài phải ngủ, cũng không cần dùng.
Tiêu Hoằng nhỏ tiếng hỏi.
Thật ra, Tiêu Hoằng ngắm nghía Điêu văn đao bên hông Tát Già đã lâu.
Nhóm dịch Lãng Khách Người dich taneoka
Ma Ngân
vipvanda
Đình Vũ
Nghe Tiêu Hoằng nói thế, Tát Già lập tức có chần chờ không muốn. Điêu văn đao của hắn tên là Đà Chỉ, là được A Di La từng sử dụng, cũng là đích thân A Di La truyền thừa cho Tát Già, Tát Già yêu quý nó có thừa, tuyệt đối là bảo vật quý giá.
-Yên tâm, ta chỉ sử dụng, cảm nhận một chút, cam đoan tuyệt đối không mang ra khỏi phòng này, ngài tỉnh lại là ta sẽ trả ngay.
Tiêu Hoằng nói tiếp, sắc mặt bình thản không có vẻ gì.
Thấy thế, Tát Già cùng thật không từ chối được, nhưng vẫn rất luyến tiếc gỡ Đà Chí bên mình đưa cho Tiêu Hoằng.
- Nhớ kỹ, phải sử dụng cẩn thận.
Tát Già dặn dò Tiêu Hoằng.
- Được.
Nhận Điêu văn đao của Tát Già, Tiêu Hoằng đáp một tiếng, tiếp theo quav trở lại ghế ngồi.
Cẩn thận rút dao mùi nhọn Đà Chi ra, Tiêu Hoằng nhìn rõ thân đao đơn giản tự nhiên, màu xám nhạt, không rõ chất liệu gì, cảm xúc xuất sắc.
Điều khiển lưỡi dao năng lượng, Tiêu Hoằng cảm nhận rõ Điêu văn đao không chút cản trở ngự lực, đồng thời cùng cảm nhận được một cỗ khí tức bình ổn, không hề xao động.
Giống như vừa cầm lấy Đà Chỉ, tâm tình cũng bình ổn, đây là điều mà Lân Kim của Tiêu Hoằng không có.
Tạo hình Tái thạch cũng vô cùng lưu loát, không hề có cảm giác cản trở, hơn nữa mỗi lần xuống đạo như cảm nhận được tính chất cùng độ cứng của Tái thạch, giống như đang dùng ngón tay của mình điêu khắc, như có được cảm giác chạm, loại cảm giác này thật là kỳ diệu.
Cũng làm Tiêu Hoằng cảm nhận được một cỗ cảm giác mới lạ, trong lòng đầy hướng tới.
Ồ?
Bỗng nhiên Tiêu Hoằng chợt chú ý tớ một cái túi nhỏ phình lên trong bao Điêu văn đao, lấy ra xem, là một cái Sức văn hình dẹp, dùng kỹ thuật Để văn tám chiều chung cực, kỹ thuật đao không khoa trương, nhưng xa hoa, cấu tạo tinh diệu.
Nghiên cứu một chút, Tiêu Hoằng phát hiện tác dụng của Sức văn này là chống ăn mòn, dùng để bảo dưỡng Điêu văn đao, chắc là từ tay của Tát Già, bởi vì Tát Già không cần tìm người khác làm thay.
- Sức văn do tự tay Tát Già chế tạo...
Tiêu Hoằng âm thầm nhủ, tiếp theo dứt khoát bỏ qua Điêu văn đao, quay lại toàn tâm toàn ý nghiên cứu kỹ thuật đao của Tát Già, cùng với ý nghĩ kết cấu Sức văn, nhìn xem có kỹ thuật nào có ích ình không.
Nghiên cứu như thế tốn mất 2 tiếng, trong đó cơ bản là cầm Sức văn chống ăn mòn nghiên cứu thấu đáo, thậm chí còn chụp ảnh lại, định sau này nắm giữ ưu điểm trong kỹ thuật dùng đao của Tát Già ình dùng.
Thẳng đến 3 giờ sáng, Tiêu Hoằng mới ngừng nghiên cứu cùng chế văn, thu hồi Đà Chỉ, đặt lại bên cạnh Tát Già, Tiêu Hoằng mới nằm ngủ say trên dây thừng.
Đến giữa trưa hôm sau, buổi sáng lại chế tạo mấy tiếng nữa, Tiêu Hoằng đã chế tạo xong tất cả Dược văn, nước thuốc cùng với văn đan, xếp đầy một bàn. Sau đó bắt đầu bỏ mấy thứ này vào trong thùng gỗ.
Tát Già đứng ở một bên, nhìn nhiều thứ như thế, tự nhiên hiểu được phương án trị liệu của Tiêu Hoằng rườm rà cỡ nào, chẳng qua vẫn hỏi:
- Đối với việc chữa khỏi cho Gia Nại Cầm, ngươi nắm chắc bao nhiêu?