Ma Ngân


Mà xem lẫn các tin tức phản diện cuồn cuộn này, cùng có các tin tức lẻ loi mô tả Tiêu Hoằng trước khi trở thành Ma đầu. Khi đó hắn được tổng kết trong tám chữ: Anh Hùng Đế Quốc, Thiết Huyết Tướng quân.
Nếu đổi lại là một thiếu nữ bình thường, thì các việc xấu loang lổ của Tiêu Hoằng, không thể nghi ngờ sẽ làm nữ nhân này tràn ngập cảm giác mâu thuẫn đối với Tiêu Hoằng, nhưng mà Gia Nại Cầm lại không phải là nữ nhân bình thường, có dụng vọng được chinh phục rất mãnh liệt, đối với hành vi của Tiêu Hoằng, không thể nghi ngờ gì, nàng tràn ngập vẻ rung động và sùng bái, đã bị quá khứ của Tiêu Hoằng hấp dẫn thật sâu.
Không kìm được, Gia Nại Cầm lại một lần nữa hơi quay đầu, nhìn Tiêu Hoằng đang bận rộn trong vườn một cái, trong mắt đã tràn ngập các điểm sang nhỏ, còn có ở một bên phòng, bên cạnh lọ tro cốt kia là một bộ chiến bào màu trắng, trong lòng Gia Nại Cầm thì bộ chiến bào kia hẳn là cùng tràn ngập chuyện xưa.
Tiêu Hoằng đang sửa sang lại khu vườn, tự nhiên không chú ý tới bộ dạng của Gia Nại Cầm, ước chừng trải qua một giờ bận rộn, Tiêu Hoằng mới một lần nữa sửa khu vườn thành một bài đất có hình mạng nhện.
Nhưng ngay khi Tiêu Hoằng vừa mới định kết thúc công việc, trở về nấu cơm, thì bỗng nhiên lại phát hiện ra Ma Văn thông tin trong người bông nhiên rung lên, người sọi là Tang Lâm.
- Tới lấy Chiến Văn à?
Vác cây cuốc lên vai, Tiêu Hoằng bình thản hỏi.
- Đúng vậy, nhưng mà trên đường tới, chúng ta còn thấy Điền Tân dang mang theo ba, bốn người, hiện tại đã đuổi kịp rồi.
Tang Lâm hạ giọng nói với Tiêu Hoằng.
Không thể phủ nhận, vào lúc này, bọn họ tự nhiên hiểu được tong bộ Vạn Thảo Viên, thậm chí Triệu Quần và rất nhiều nhiều người thân cận Tần Nhược Bạch, đều nhìn Tiêu Hoằng không vừa mắt.
Nghe vậy, ánh mắt Tiêu Hoằng hơi giật giật, trong lòng Tiêu Hoằng rất rõ ràng, những người này đến chắc chắn không có chuyện gì tốt cả, trong mắt không kìm được hiện lên một chút khó chịu.
Kỳ thật Tiêu Hoằng ở trong này, thật sự không muốn đối địch với bất kỳ kẻ nào, hắn chỉ thầm mong được yên tĩnh nghiên cứu vài thứ, không ngừng trở nên mạnh mẽ, nhưng sự tình thường không như mong muốn của con người.
Đương nhiên, muốn làm cho Tiêu Hoằng tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, hoặc là lấy lòng a dua, đây cũng là chuyện không có khả năng xảy ra.
- Không sao cả, không cần để ý đến bọn hắn, để cho bọn họ đến đây đi.
Tiêu Hoằng nhẹ nhàng đáp, sau đó dùng một chút lực, bổ cây cuốc cắm sâu vào trong lòng đất, rồi nhanh chóng quay về trong căn nhà gỗ.
Thấy Tiêu Hoằng đi đến, Gia Nại Cầm vội vàng đặt tin tức tuần tra Ma Văn xuống bên dưới cặp đùi đẹp, động tác rất nhanh.
- Động tác rất nhanh, một đêm khôi phục cùng không tồi!
Tiêu Hoằng nhìn Gia Nại Cầm một cái rồi nói, trên mặt cùng không có chút khác thường nào.
- Một lát nữa, ngươi ở trong phòng, đừng lên tiếng.
Dùng nước rửa sạch mặt, Tiêu Hoằng liền dặn dò, sau đó kéo tấm màn che căn phòng lại.
Mục đích làm như vậy rất đơn giản, cô nam quả nữ.
Hiện tại Tiêu Hoằng đã bị người ta không ngừng bôi nhọ thanh danh, hắn cũng không muốn để cho người khác bắt lấy nhược điểm gì khác nữa, đúng vậy, Tiêu Hoằng và Gia Nại Cầm không có chút quan hệ nào, nhưng người ta lại là một đại mỹ nữ, nằm trên giường của mình, còn không mặc áo khoác, nói là trong sáng ư, ai tin?
Hơn nữa hiện tại Tiêu Hoằng thật sự không muốn cho thêm phía trên hai chữ “Ma đầu” hai chữ “Sắc ma” nữa.
Đóng kín phòng ngủ lại, Tiêu Hoằng liền mang theo hộp gỗ đựng Chiến Văn, đi ra ngoài sân.
Vài phút sau, Tiêu Hoằng liền nhìn thấy phía con đường nhỏ trên núi có tám người dang đi tới, năm người trong đó là đám người Tang Lâm, ba người còn lại là Điền Tân và hai sà đệ tử Nhân Sự các khác.
Đối với đám người Tang Lâm, Tiêu Hoằng không chút để ý, hắn chậm rãi hướng ánh mắt về phía Điền Tân.
Nhóm dịch Lăng Khách comíais
Ma Ngân vipvanda Đình Vũ
ïĐiền Tân chủ sự đến đây, có chuyện gì vậy?
Đợi Điền Tân đi tới truớc mặt mình, Tiêu Hoằng mặt không đổi sắc, nhẹ nhàng
hỏi.
- Nói ngắn gọn, gần nhất Vạn Thảo Viên gieo trông tài liệu, ít nhiều có chút
vượt chỉ tiêu, bởi vậy, quyết định chấm dứt nhiệm vụ gieo trồng tài liệu của một bộ phận ngọai đồ, phi thường có lỗi, Tiêu Hoằng ngươi nằm trong danh sách giảm biên chế, hiện tại mệnh lệnh ngươi, trong vòng ba ngày giao Vạn Thảo Viên số 7 ra, nhiệm vụ tiếp theo của ngươi là đến Phí Lâm bình nguyên, đi trị liệu linh thú, mà nhiệm vụ đầu tiên của ngươi là trị liệu thương thế cho đại bảo bối Hàn Sương Long của Thương Luân!
Điền Tân dùng sắc mặt thân thiết nhu hòa, tươi cười nói.
Tuy nhiên, sau nét cười này thì lại là câu nói vô cùng âm hiểm.
Đối với địa hình của Phạm Cương Tinh, Tiêu Hoằng đã rất rõ ràng, cái gọi là Phí Lâm bình nguyên kia chính là một khu vực cằn cỗi, vô cùng hoang vắng, không khí rét lạnh, trên cơ bản coi như là chỗ có môi trường tự nhiên kém cỏi nhất trên toàn bộ Phạm Cương Tinh, nằm gần cực nam.
Mà Hàn Sương Long thì Tiêu Hoằng ít nhiều cùng biết một ít, đây là một loại Vũ thú cực kỳ hung tàn và hung mãnh, toàn thân được bao phủ bởi một tầng sương lạnh, mà vào một ngàn năm trước, nói cùng đã là một loại cực kỳ thưa thớt, tới hiện tại, gần như đã chuẩn bị tuyệt chủng rồi.
Bình thường mà nói, không có người nào nguyện ý đi săn bắt loại sinh vật này, nguyên nhân chính là cần mạo hiểm rất lớn, hơn nữa thu hoạch và mạo hiểm hoàn toàn kém xa nhau.
Hơn nữa, nó cùng rất khó bị phục tùng.
Đám người Tang Lâm nghe vậy, vẻ mặt hơi trầm xuống, rõ ràng, đây chắc chắn là Tần Nhược Bạch âm thầm chỉ định, đặc biệt chèn ép Tiêu Hoằng, làm khó xử Tiêu Hoằng.
Nhất là trị liệu cái gì mà Hàn Sương Long, đây căn bản không phải là trị liệu, mà là để Tiêu Hoằng đi liều mạng, mà trọng yếu hơn là, không chữa được khỏi, thì vẫn tiếp tục bị kẹt trong nhiệm vụ này, một năm, hai năm, thậm chí càng lâu hơn nữa.
Dù sao thì quyền quản lý nhân sự nơi này vẫn đang bị nắm chặt trong tay Triệu Quần.
Sắc mặt đám người Tang Lâm không kìm được hơi lạnh xuống, trong lòng thì bắt đầu thay Tiêu Hoằng nghĩ biện pháp, nên biết rằng, nếu thực sự đi tới địa phương hẻo lánh Phí Lâm bình nguyên kia, thì cuộc Sống của Tiêu Hoằng tuyệt đối sẽ không dễ chịu, mà trọng yếu hơn là, xung quanh đó căn bản là không có khe hở không gian nào.
Trái lại vào lúc này, sắc mặt Tiêu Hoằng vẫn rất lạnh nhạt, vô cùng bình thản.
- Muốn ta dọn đi, thì cùng không có vấn đề, trong vòng 3 ngày, cùng không có vấn đề, nhưng mà các ngươi nhìn lại xem, dựa theo quy định, ta nếu dời đi, vài thứ kia, các ngươi hẳn là nên đổi thành điểm thành tựu cho ta chứ, đại khái còn có ba vạn kg nữa!
Tiêu Hoằng vươn tay chỉ về khu vườn Tiên linh thảo cách đó không xa.
Nhìn thấy khu vườn Tiên linh thảo kia, một bộ phận đã được sửa sang lại, một bộ phận khác thì vẫn tràn ngập Tiên linh thảo màu tím sậm.
Đúng vậy Vạn Thảo Viên là có quy định như vậy, nếu bị giảm biên chế, thì tài liệu gieo trồng ra sẽ được đổi thành điểm thành tựu, trừ khi là Tiêu Hoằng mặc kệ không quan tâm.
Hơi nhìn mảnh Tiên linh thảo kia một cái, khóe miệng Điền Tân hơi giật giật, hắn có chút không nghĩ tới, Tiêu Hoằng lại còn có nhiều Tiên linh thảo như vậy, tên này rốt cuộc dùng biện pháp gì vậy nhỉ?
Tuy nhiên, Điền Tân tuyệt đối không có khả năng đổi những Tiên linh thảo này cho Tiêu Hoằng, nếu vậy thì điểm thành tựu của Tiêu Hoằng sẽ đạt tới hơn tám vạn, trên cơ bản đã hoàn toàn có thể tiến vào hàng thứ ba trên bảng xếp hạng rồi, có thể uy hiếp trực tiếp đến Triệu Quần và Đông Lộc.
Mà ở Phạm Cương Tinh có một quy định, hàng năm bình xét một lần, trên bảng thành tựu thì cao nhất sẽ là Tổng quản Phạm Cương Tinh, thứ hai là Phó tổng quản, thứ ba Chủ quản là Nhân Sự Các.
Thử nghĩ một chút, nếu Tiêu Hoằng tiến vào truớc ba, thì hậu quả sẽ cái gì, Triệu Quần sẽ trực tiếp bị đạp ra ngoài, về phần các quy định khác, thì người nhận chức vụ quan trọng đều phải là đệ tử chính quy.
Giả thiết điểm thành tựu của Tiêu Hoằng tiến vào truớc ba, đồng thời còn có quan hệ với Tát Già nữa, chẳng lẽ A Di La lại không thu Tiêu Hoằng làm đệ tử hay
sao?
Nhóm dịch Lãng Khách commis
Ma Ngân
vipvanda
Đình Vũ
- Điều này... bởi vì có quy định mới, điểm thành tựu của ngươi đã được đổi xong trong một năm tại Vạn Thảo Viên, bởi vậy, nhưng Tiên linh thảo này sẽ
không thể đổi cho ngươi, đương nhiên, ngươi có thể chuyển đi, để ình dùng!
Điền Tân gãi gãi gốc mũi, trầm tư một lát rồi nói.
Không hề nghi ngờ, nói vậy quả thật ít nhiều có vẻ dùng thế ép người, nhưng ngoài cách này ra, Điền Tân đã không có lựa chọn nào khác nữa.
Đám người Tang Lâm vẫn đứng một bên không nói gì, lúc này biến sắc, ánh mắt cũng có vẻ hơi chút âm trầm, hành vi của Điền Tân trên cơ bản là ép bức trắng trợn, chính là đuổi Tiêu Hoằng đi, làm cho Tiêu Hoằng càng thêm khó khăn hơn.
Chỉ tiếc, bọn họ chỉ là các ngọai đồ thân cô thế cô, không có đệ tử cấp cao nào chiếu cố, căn bản không thể lên tiếng được, cũng không cách nào chống lại.
Trái lại vào lúc này, Tiêu Hoằng vẫn không chút tức giận hoặc là làm ra các động tác nào khác, mà chỉ hơi gật gật đầu.
- Ngươi đã đồng ý, thì chuẩn bị dọn đi, trong vòng 3 ngày, phải rời đi.
Điền Tân bày ra giọng điệu kẻ bề trên, nói với Tiêu Hoằng, sau đó chuẩn bị xoay người rời đi.
Nói thật ra, Tiêu Hoằng truớc kia đã làm những gì, trong lòng hắn vẫn vô cùng rõ ràng, căn bản không muốn tiếp xúc nhiều với Tiêu Hoằng, nếu không phải không có cách nào khác, thì hắn còn lâu mới muốn tới đây.
- Chờ một chút.
Ngay khi Điền Tân vừa mới xoay ngươi đi, thì bỗng nhiên Tiêu Hoằng lại nói ra một câu.
Không kìm được, bước chân Điền Tân đột nhiên dừng lại, trong lòng lại run lên, không hề nghi ngờ, truớc mắt chỉ nói về sức chiến đấu, thì hắn thật sự không phải đối thủ của Tiêu Hoằng, hắn chỉ hy vọng Tiêu Hoằng có thể lý trí một chút, không nên làm loạn.
- Cho ta mười phút thời gian.
Tiêu Hoằng nhẹ nhàng nói, sau đó xoay người tiến vào trong căn nhà gỗ, đóng cửa phòng lại.
Thấy Tiêu Hoằng làm vậy, Điền Tân ít nhiều cũng có chút buồn bực, tuy nhiên, hắn vẫn dừng chân, trên thực tế, ven đường hắn cùng thấy một số Ma Văn bẩy rập, có thể nói là rất tinh vi, không có Tiêu Hoằng cho phép, hắn thật sự là không đi được.
Quay về trong phòng khách của nhà gỗ, Tiêu Hoằng liền phi thường tùy ý Cầm Ma Văn thông tin, gọi cho Lý Qua.
- Tiêu đại sư, có chuyện gì vậy?
Rất nhanh Lý Qua đã nối liên lạc, giọng nói tràn ngập vẻ cung kính.
- Rất không may phải thông báo cho ngươi, Gia Nại Cầm Tướng quân không thể tiếp tục tĩnh dưỡng ở chỗ ta nữa!
Tiêu Hoằng nói với giọng điệu bình thản.
- Không thể tĩnh dưỡng? Tiêu đại nhân, ngài lời này có ý là... Có phải tại hạ có chỗ nào không chu toàn hay sao?
Lý Qua có chút kinh ngạc, giọng điệu cùng trở nên khẩn truơng.
- Không liên quan tới ngươi, là chuyện của ta, có người tới bắt ta phải rời khỏi chỗ ờ hiện tại, đến một chỗ có môi truờng phi thường khắc nghiệt, nơi đó căn bản không thích hợp để tĩnh dưỡng.
Tiêu Hoằng nói rất rõ ràng.
Lần này, Lý Qua tự nhiên hiểu được ý của Tiêu Hoằng, nhưng hiện tại bọn họ đã toàn bộ kéo đến Tân Cách Công Quốc, di chuyển thì căn bản là không chịu nổi tiêu hao, mà trọng yếu hơn là, khi truớc Tát Già cũng đã nói qua, tĩnh dưỡng là rất trọng yếu.
Chờ một chút, Tát Già? Lý Qua bỗng nhiên nghĩ tới cái gì đó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui