Ma Ngân


Không cần tiểu thư hướng dẫn, một hàng bốn người Tiêu Hoằng liền trực tiếp đi tới lầu hai, nơi đây là một thị trường giao dịch tài liệu khổng lồ, bên trong có vô số người đang đi lại, vô cùng rộn ràng nhốn nháo, giống như một cái chợ to lớn vậy.
Điều duy nhất không giống chính là, mỗi người đều chỉ có hàng mẫu, bốn phía còn có một căn phòng cách âm nhỏ.
Đương nhiên, bất kể là một cái phòng nào, thì đều cần trả tiền thuê, phòng nhỏ rất rẻ, nhưng các căn phòng xa hoa thì lại có giá trên trời.
Đi vào bên trong thị trường giao dịch tự do, Tiêu Hoằng nhìn quanh một lát, sau đó liền nhập toàn bộ phẩm chất, trọng lượng từng gốc, thậm chí còn có cả hình ảnh của Tiên linh thảo vào trong Ma Văn tồn trữ tư liệu của thị trường tài liệu, dãy số Ma Văn thông tin được lưu lại chính là của Bác Sơn.
Sau đó, Tiêu Hoằng liền mang theo đám người Gia Nại Cầm tiến vào trong một căn phòng cách âm nhỏ, đối với loại ầm ỹ này, Tiêu Hoằng thật sự rất không thích.
Toàn bộ căn phòng nhỏ có diện tích đại khái chỉ có mười thước vuông, một bàn trà, một trường kỷ, đã không có thứ gì khác nữa.
Ở một bên còn có một Ma Văn gọi tiếp viên, có thể gọi cửa hàng Ma Văn Hán Nặc cung cấp đồ ăn và đồ uống, đương nhiên giá cả cũng gấp ba lần so với bên ngoài.
Một vài tiểu thương nhân thì phần lớn đều mang đồ ăn từ bên ngoài vào trong này.
- Muốn ăn cái gì thì tùy tiện gọi, ta mời khách.
Tiêu Hoằng nhẹ nhàng nói, sau đó liền ngồi vào một chỗ, lấy từ trong túi hành trang ra một quyển sách, bắt đầu tự mình yên lặng đọc.
Tuy rằng thân là Tướng quân, nhưng trong lòng Gia Nại Cầm vẫn có đặc tính của một thiếu nữ, nhất là lúc này, thói ăn vặt bắt đầu nổi lên.
Bởi vậy, nghe Tiêu Hoằng nói thế, Gia Nại Cầm cũng không chút khách khí, trực tiếp thông qua Ma Văn gọi tiếp viên, gọi một đống lớn đồ ăn.
Tuy rằng giá cả gấp ba lần bên ngoài, nhưng trên thực tế, gọi một đống lớn đồ ăn vặt thì cũng thật sự không tốn bao nhiêu tiền, một kim tệ là đã đủ rồi.
Một chút tiền như vậy, Tiêu Hoằng vẫn hoàn toàn có thể chịu được.
Về phần Bác Sơn ngồi ở cửa thì bắt đầu nối Ma Văn thông tin, hầu hết đều là các cuộc gọi ép giá, đối với những người này, Bác Sơn chỉ có thể uyển chuyển từ chối, còn có một số người chỉ mua một, hai gốc, Bác Sơn cũng lười quan tâm tới.
Nếu phần lớn đều chỉ thu mua một, hai gốc, vậy thì Tiêu Hoằng bán ra một vạn gốc, còn phải chờ tới khi nào mới xong?
Trên thực tế, chân chính có tài chính lập tức nuốt được một vạn gốc, cho dù chỉ là 100 gốc trở lên, thì phỏng chừng cũng rất ít, trừ khi là những đại thương nhân chuyên môn buôn bán dược liệu giữa các hành tinh thì mới được.
Nhưng mà điều này còn cần có vận khí mới được.
Ước chừng trôi qua một giờ, trên cơ bản một cuộc giao dịch cũng không thành, nhưng mà cổ họng Bác Sơn đã sắp sưng lên rồi.
Hầu hết đều là tò mò, hỏi một, hai câu, hoặc là thử thu mua môt, hai gốc, đối với những người này, Bác Sơn chỉ có thể cự tuyệt, sau đó uống một ngụm đồ uống, tiếp tục nhẫn nại nối Ma Văn thông tin.
Trái lại thì Tiêu Hoằng có vẻ rất nhàn nhã, ngồi trong góc phòng, ánh mắt bình thản, lật xem cuốn sách trong tay, Gia Nại Cầm thường thường còn có thể đưa một vài thứ đồ ăn vặt gì đó, nhét vào trong miệng Tiêu Hoằng.
Tang Lâm nhìn thấy, có thể nói là vô cùng thèm thuồng, nhưng mà chỉ đành bất đắc dĩ vuốt qua vuốt lại hòm đựng Tiên linh thảo.
Cạch... cạch... cạch...
Đúng lúc này, liên tiếp có tiếng đập cửa mang hương vị có chút kiêu ngạo đột nhiên vang lên.
Tiêu Hoằng vẫn chưa nhúc nhích, mà Tang Lâm đứng trước cửa thì nhìn thoáng qua Tiêu Hoằng, sau đó mới chậm rãi mở cửa ra, chỉ nhìn thấy bên ngoài cửa xuất hiện bảy tám người, một số mặc trang phục vô cùng hoa lệ, dẫn đầu là một nam nhân hơi béo, làn da trắng nõn, mái tóc ngắn ngủn màu đen, trên mười ngón tay thì đều là các chiếc nhẫn bằng bảo thạch quý báu, trên cổ thì còn đeo một vòng vàng lớn bằng ngón tay, một thân trang phục rất hoa lệ.
- Vừa rồi trợ thủ của ta liên lạc cùng các ngươi một chút, định thu mua hai gốc, kết quả là các ngươi lại cảm thấy số lượng ít, nên cự tuyệt, khẩu khí thật là lớn a!
Tên béo đầu lĩnh nói, giọng điệu thâm trầm, lại hiện ra vẻ dị thường ngạo mạn.
- Xin hỏi ngài là...!
Tang Lâm ôm hộp Tiên linh thảo, hỏi thử, hắn cũng không muốn bại lộ thân phận Thánh Đàn, đây cũng là do Tiêu Hoằng khi trước đã dặn, để tránh gặp phải phiền toái không cần thiết.
- Thiếu chủ của Đông Doanh gia tộc, Đông Doanh Tương Nam.
Tên béo đầu lĩnh đáp, ánh mắt đảo qua căn phòng, ngắm vài lượt trên đôi chân dài đẹp của Gia Nại Cầm bên cạnh Tiêu Hoằng, dưới lớp vải che khuất, như ẩn như hiện, có một loại phong vị khác thường, cực kỳ mê người.
Nghe vậy, Tiêu Hoằng không có chút khác thường nào, Đông Doanh gia tộc? Tiêu Hoằng mới tới một tháng, cũng không biết.
Tuy nhiên, sắc mặt Tang Lâm thì lại có chút khẽ biến, Đông Doanh gia tộc thì Tang Lâm cũng đã nghe nói qua, ở Vĩnh Ngạn Tinh thì có một chút danh khí, thu nhập chủ yếu là từ chế tạo Dược Văn, cộng thêm vài thứ châu báu gì đó.
Trên cơ bản được cho là đại gia tộc trên Vĩnh Ngạn Tinh, thì đương nhiên vẫn không có cách nào bằng được những đại gia tộc trên các tinh cầu khác.
- Thì ra là Đông Doanh gia tộc thiếu chủ, hạnh ngộ, hạnh ngộ.
Tang Lâm vội vàng lên tiếng, thần sắc mặc dù không cung kính, nhưng vẫn cực kỳ khách khí, hắn biết rõ, thiếu chủ này ngày thường cuồng vọng, không nên đắc tội.
- Hạnh ngộ thì miễn đi, các ngươi đã nói rằng không bán giá nhỏ lẻ, ta hôm nay thật sự muốn xem một chút, các ngươi có bao nhiêu?
Đông Doanh Tương Nam nói xong, liền trực tiếp ngồi trên trường kỷ, trực tiếp hướng ánh mắt về phía Tiêu Hoằng đang đọc sách trong góc.
Thân là thiếu chủ, hắn tự nhiên kiến thức uyên bác, bên cạnh có siêu cấp đại mỹ nữ hầu hạ, biểu tình thản nhiên, vừa thấy đã biết chính là lão đại chân chính phía sau màn.
Thấy Đông Doanh Tương Nam hướng ánh mắt về phía mình, Tiêu Hoằng thần sắc bình thản, hơi buông bộ sách xuống, ngồi thẳng lại, sau đó mới hướng ánh mắt về phía Đông Doanh Tương Nam, nhẹ nhàng nói:
- Xem ra vị thiếu chủ này, là tính toán thu mua số lượng lớn ư? Nói một câu đi, ngươi định thu mua bao nhiêu?
- Ngươi có bao nhiêu, hôm nay ta sẽ mua bấy nhiêu!
Đông Doanh Tương Nam hơi nhìn cái mũ cỏ nhỏ bên cạnh Tiêu Hoằng, nhẹ nhàng nói, một thân ăn mặc này của Tiêu Hoằng, nói thật ra thì rất không xuất chúng, mặc dù quần áo thì giống kiểu của Thánh Đàn, nhưng bởi vì nguyên nhân địa lý, nên ăn mặc như vậy tại Vĩnh Ngạn Tinh vẫn vô cùng phổ biến, xem như là một loại trào lưu.
Nói đúng ra, mặc dù thế nào, thì bộ quần áo này của Tiêu Hoằng cũng chỉ thể hiện thân phận ngoại đồ mà thôi.
- Không phải chỉ là 2000 kim một gốc thôi sao? Ngươi có bao nhiêu, ta muốn bấy nhiêu!
Đông Doanh Tương Nam hơi có chút khinh thường, một lần nữa nhắc lại.
Nghe vậy, Tiêu Hoằng không nói thêm gì nữa, biểu tình lạnh nhạt, sau đó chậm rãi vươn một ngón tay, giơ ra trước mặt Đông Doanh Tương Nam, trên mặt không có chút dao động nào.
Nhìn thấy Tiêu Hoằng chỉ vươn ra một ngón tay, sắc mặt Đông Doanh Tương Nam thoáng có một ít nghi hoặc, sau đó hỏi thử:
- Ngươi có mười gốc Tiên linh thảo loại này ư?
Tiêu Hoằng không trả lời, hơi lắc lắc đầu, một ngón tay vẫn giơ ra trước mặt thiếu chủ Đông Doanh Tương Nam, thần sắc bình thản.
Chỉ là khi Tiêu Hoằng lắc đầu, sắc mặt Đông Doanh Tương Nam đã có chút không bình tĩnh, không phải một gốc, không phải mười gốc, mà một ngón tay này có có nghĩa là gì?
- Đừng bảo rằng tiểu tử này lại có 100 gốc Tiên linh thảo loại này đó!
Đông Doanh Tương Nam hỏi thử, trong lòng ít nhiều có chút kinh ngạc, hắn có chút không nghĩ tới, tiểu tử tóc bạc trắng, thoạt nhìn vô cùng bình thường trước mắt này lại có nhiều Tiên linh thảo như vậy.
Trái lại, Tiêu Hoằng vẫn tươi cười, sau đó nhẹ nhàng lắc lắc đầu, cũng quơ quơ ngón tay kia.
Lần này, Đông Doanh Tương Nam coi như hoàn toàn kinh sợ rồi, không phải 100 gốc? Chẳng lẽ là...
- Ngươi có 1000 gốc? Định đùa ta hay sao!
Đông Doanh Tương Nam hỏi thử, trong lòng ít nhiều có chút chột dạ, 1000 gốc có tổng giá trị 200 vạn kim, mặc dù Đông Doanh Tương Nam rất hùng hổ, nhưng mà đối với thiếu chủ của đại gia tộc, con số này cũng tuyệt đối không phải là nhỏ, tuy rằng có thể bán qua tay, nhưng cũng cần phải có đủ tiền để mua đã mới được a!
200 vạn kim, đúng vậy, Đông Doanh Tương Nam vẫn có thể kiếm ra được, nhưng đây là tổng số tiền mà hắn có để mua trong ngày hôm nay, nếu lấy ra toàn bộ, thì sẽ không mua được gì khác nữa, hơn nữa hiện tại Đông Doanh gia tộc cũng không phải có quá nhiều tài chính lưu động để mua như vậy.
Mà trọng yếu hơn là, Đông Doanh Tương Nam này cực kỳ thích phô trương giàu sang, lại còn rất coi trọng mặt mũi, vừa rồi còn cuồng ngôn, đã nói ra rồi, hiện giờ làm sao có thể một lần nữa nuốt trở về được.
Đám thuộc hạ của Đông Doanh Tương Nam lúc này cũng cảm thấy có chút khó giải quyết, trong lúc nhất thời hai mặt nhìn nhau.
Chỉ là điều khiến cho Đông Doanh Tương Nam nằm mơ cũng không nghĩ là, khi hắn nói ra con số 1000 gốc đã khó có thể tưởng tượng được này, thì Tiêu Hoằng vẫn nhẹ nhàng lắc lắc đầu.
- Không phải một ngàn gốc, mà là một vạn gốc, nếu ngươi còn muốn, ta có thể cung cấp cho ngươi một vạn năm ngàn gốc!
Tiêu Hoằng vẫn dùng giọng điệu bình thản để nói, thần sắc dị thường bình thản, không có chút khoa trương nào, phi thường lạnh nhạt.
Chỉ là, khi câu nói nhàn nhạt này của Tiêu Hoằng rơi vào trong tai của Đông Doanh Tương Nam, thì lại không khác gì một bàn tay khổng lồ trực tiếp nắm lấy trái tim ngạo mạn của Đông Doanh Tương Nam.
Trong nháy mắt, sắc mặt Đông Doanh Tương Nam trở nên một mảnh tái nhợt, trái tim dường như tạm dừng một chút, giọng điệu vốn cuồng vọng lập tức đã bị vẻ kinh ngạc bao phủ kín.
Một vạn gốc, đó chính là 2000 vạn kim, không chút nào khoa trương mà nói, Đông Doanh gia tộc mà muốn thu mua toàn bộ được, thì trên cơ bản sẽ cần bán các của cải để tập hợp tiền mặt, thì mới mang ra được, còn vốn lưu động của họ thì căn bản không có nhiều như vậy.
Huống chi, còn có một câu sau cùng của Tiêu Hoằng, nếu nhu cầu nhiều hơn, thì còn có thể cung cấp một vạn năm ngàn gốc nữa.
Đông Doanh Tương Nam không kìm được toàn thân hóa đá ngay tại chỗ, trên trán đã chảy ra một lớp mồ hôi mỏng, không biết nên nói như thế nào, gật đầu đáp ứng cũng không được, cự tuyệt cũng không được.
Về phần thuộc hạ của Đông Doanh Tương Nam, lúc này cũng có chút ngẩn người, trước đây khi tới mua sắm, bằng vào tài chính khổng lồ, cùng với thế lực của gia tộc, thường thường đều có thể đi ngang, nhưng mà trước mắt, dường như đã đụng phải một cái đinh rồi.
- Một... một vạn gốc? Ngươi thực sự có nhiều như vậy? Không phải là phùng má giả làm người mập, định chơi ta đây chứ?
Qua một hồi lâu, Đông Doanh Tương Nam mạnh mẽ trấn định lại, nghi ngờ hỏi.
Đối mặt với nghi ngờ của Đông Doanh Tương Nam, Tiêu Hoằng không có phản ứng quá lớn, cũng không lên tiếng giải thích, chỉ hơi vươn tay về phía Gia Nại Cầm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui