Ma Ngân


- Woa...!
Đám người không khỏi truyền đến tiếng cảm thán.
- A di, đã xong rồi!
Tiêu Hoằng nhẹ giọng nói, tiếp theo liền mang tới một tấm gương, đưa cho Thái Phân.
Vừa rồi mọi người “woa” một tiếng, Thái Phân tự nhiên nghe được, thanh âm như vậy có chút khó hiểu, không biết vì sao những người này lại phản ứng như thế, có chút hồi hộp mà nhìn về Tiêu Hoằng một cái, Thái Phân cầm lấy cái gương, nhìn lại.
- Trời ơi! Đây là ta hay sao?
Khi mà nhìn thấy mình trong gương, Thái Phân không kìm được, phát ra âm thanh này, trong giọng nói đã tràn ngập vẻ khiếp sợ.
Chỉ thấy khuôn mặt vốn đã già nua, hiện không còn sót lại chút gì nữa, có màu trắng hồng, nếp uốn trên mặt đã không thấy đâu nữa, làm cho người ta có cảm giác giống như một sa mạc tràn ngập vết thương, bỗng một lần nữa toả ra sức sống.
Trong lúc nhất thời, Thái Phân chỉ cảm thấy, chính mình lập tức đã quay về tới hơn hai mươi năm trước.
- Không phải ta đang nằm mơ chứ?
Thái Phân khẽ sờ lên mặt mình, mịn màng vô cùng, không khỏi phát ra cảm thán, trên mặt tràn ngập vẻ vui sướng vô tận.
Tiêu Hoằng cũng không đáp lại, chỉ khẽ cười, trong lòng cũng coi như thầm thở ra một hơi, may mà mình đã nghiên cứu ra thẩm mỹ Dược Văn, hiệu quả không tồi.
- Con ngoan, không thể tưởng được trong số những tên bạn xấu của ngươi, vậy mà lại có một người lợi hại đến như vậy.
Thái Phân hơi đứng lên, ôm lấy tóc vàng, vui sướng nói, tiếp theo liền trước mặt mọi người mà hôn lên mặt thằng con quý tử một cái.
Tóc vàng lập tức có chút quẫn bách, xoa mặt mình, nói:
- Mẹ, nói chuyện với người ta phải khách khí một chút, cái gì mà bạn xấu, người ta là Tiêu đại sư, là học sinh xuất sắc của Ỷ Lệ Mỹ học Nghiên cứu viện, môn sinh đắc ý của Tang Hoành Vân đại sư, còn nữa, đừng có mà quên trả thù lao đó.
Cái gì mà Ỷ Lệ Mỹ học Nghiên cứu viện, địa phương này căn bản là không tồn tại, hoàn toàn là do tên tóc vàng này bịa ra, ý nghĩa chính là dán thiếp vàng lên mặt Tiêu Hoằng.
Tuy nhiên, đám người đang vây xem thì làm gì biết chuyện này, mới nghe thì chỉ cảm thấy rất trâu bò, bất kể đây là thật hay là giả, thủ đoạn thẩm mỹ của người ta mà đặt ở đâu thì cũng khiến cho từ lão bà tới tiểu nữ sinh đều phải sáng mắt lên, ai cũng có cảm giác nóng lòng muốn thử một phen.
Sau khi bình tĩnh lại, Thái Phân cũng cảm thấy mình có chút thất thố, hơi quay đầu, thân mật nói:
- Tiêu đại sư đừng trách, tiểu tử này bình thường sẽ không nhận thức được người tốt nào, đã hiểu lầm đại sư rồi.
Nhâm Tường đang đứng bên cạnh nghe nói như vậy, trên trán không khỏi sinh ra mấy đường hắc tuyến, bình thường sẽ không nhận thức được người nào tốt cả, đây chẳng phải đang nói về mình hay sao? Thật là không thể tưởng được, đang nằm mà cũng trúng đạn, tuy nhiên Nhâm Tường cũng không để bụng chuyện này.
- Tiêu đại sư, phí tổn là bao nhiêu tiền vậy?
Thái Phân hơi có chút cung kính, hỏi.
- Đại tỷ là khách nhân đầu tiên của ta, vậy thì sẽ được miễn phí!
Tiêu Hoằng trả lời, hiện giờ Thái Phân đã trở thành một biển quảng cáo sống, giá trị này đã lớn hơn phí chữa trị rất nhiều.
- Thế này thì sao được? Đầu tiên thì đầu tiên chứ, hơn nữa, lần sau ta còn muốn đến đây nữa, ngươi không cần tiền, ta cũng không thể không biết xấu hổ mà đến tiếp a!
Thái Phân nói, tuy rằng không giàu có như nhà của Nhâm Tường, nhưng hiển nhiên cũng không phải là một người thiếu tiền.
- Vậy được rồi, lần đầu tiên giảm giá 50%, 50 ngân tệ.
Tiêu Hoằng trả lời.
Ngay khi lời này của Tiêu Hoằng mới vừa ra khỏi miệng, Thái Phân liền đưa ra một cái trữ kim Ma Văn không ký danh tới trước mặt Tiêu Hoằng:
- Bên trong có 2 kim tệ, còn lại 1 kim 50 ngân thì không cần trả lại, coi như ta cất ở trong này, lần sau ta sẽ tiếp tục tới đây.
- Được rồi!
Tiêu Hoằng cũng không nhiều lời, gật gật đầu, cầm lấy trữ kim Ma Văn vào tay.
- Người tiếp theo!
Sau khi Tiêu Hoằng thu hồi trữ kim Ma Văn, Lý Nhạc vô cùng đúng lúc, đề cao âm lượng, hô lên một tiếng.
Lại nhìn về phía các nữ nhân ngoài cửa, tất cả đều bắt đầu lao vào trong đại sảnh, đồng thời kêu lớn:
- Ta, ta, ta...!
Tuy nhiên, đúng lúc này, một thân thể to mọng đã đứng chắn ở cửa, đây chính là mẫu thân của Nhâm Tường, điển hình cho hình tượng hãn nữ đi kèm với phu nhân.
- Cái gì mà ta, ta, ta... Dẹp hết, ta là người thứ hai!
Nói xong, mẫu thân Nhâm Tường liền mang theo thân thể to lớn của mình đi tới trước mặt Tiêu Hoằng, thân thể to béo chỉ trong nháy mắt đã khiến cho chiéc giường gỗ phát ra âm thanh rung động “Kẽo kẹt, kẽo kẹt”, dường như không chịu nổi gánh nặng mà phải gào lên.
Mang tới khăn mặt đã dùng nước thảo dược ngâm qua, nhẹ nhàng ở lau vài cái trên mặt Nhâm mẫu, kết quả lại phát hiện ra, trên mặt được bao phủ một tầng phấn thật dày, khi lau toàn bộ đi, có thể thấy được các nốt đen hiện ra, đây là do sử dụng đồ trang điểm quá nhiều, làn da đã có có các nếp nhăn, dưới mắt cũng bị xệ xuống, khá là nghiêm trọng.
- Các ngươi nói xem, con heo nái kia còn có giá trị thẩm mỹ nữa hay sao? Bà ta mà đi tiến hành thẩm mỹ, quả thực chính là lãng phí thời gian.
- Chính là như vậy đó!
Các nữ nhân bên ngoài đại sảnh đều đang bàn luận, hiển nhiên, bọn họ đã mất hết cảm tình với hành vi bá đạo khi nãy của Nhâm mẫu.
Tiêu Hoằng ngồi trên ghế, vẫn không nhiều lời, sắc mặt thần sắc bình thản, sử dụng trừ độc dược văn, loại bỏ hết độc tố đọng trên mặt, sau đó lại lần nữa lặp lại biện pháp vừa rồi.
Mười mấy phút qua đi, sắc mặt Nhâm mẫu đã không khác gì Thái Phân, chỉ là thân thể mập mạp kia vẫn khó có thể khiến cho nàng mang lại cảm giác “lột xác” cho người khác.
- Nhâm a di, ta đề nghị ngươi lại làm một lần giảm béo toàn diện!
Tiêu Hoằng nhìn một cái, nói với Nhâm mẫu đang không ngừng soi gương, dù sao hiện tại Tiêu Hoằng đã xem như một thẩm mỹ Dược sư, tất nhiên sẽ phụ trách đến cùng đối với người bệnh.
- Giảm béo?
Nghe hai chữ này, Nhâm mẫu rõ ràng sinh ra tâm lý mâu thuẫn:
- Ăn uống điều độ, tập thể hình, mấy thứ này thì ngươi không cần phải nói nữa, ta không kiên trì được.
- Không cần ăn uống điều độ, cũng không cần vận động gì cả, chỉ cần một giờ, lập tức sẽ thấy hiệu quả, chỉ là về phần giá cả, hơi đắt một ít, cần 1. 5 kim tệ.
Tiêu Hoằng bình thản nói.
- Thật sự sao?
Nhâm mẫu không khỏi bừng sáng hai mắt, mở miệng hỏi.
- Phải!
Tiêu Hoằng gật gật đầu.
- Tốt lắm, vậy thì làm luôn đi!
Nhâm mẫu không chút do dự, sau đó nhanh chóng đi tới cái giường kia.
- Không, không thể làm ở trong này, cần đi vào trong phòng kia!
Tiêu Hoằng hơi đứng lên, đi tới một gian phòng bên sườn tại hậu viện.
Nhìn thấy một màn này, Nhâm mẫu có chút nghi hoặc, nhưng vẫn đi theo Tiêu Hoằng vào trong phòng tại hậu viện.
- Cởi áo khoác ra, nằm trên đó!
Tiêu Hoằng chỉ vào một bên phòng, tại đó có một cái giường võng xuống.
Đối với yêu cầu của Tiêu Hoằng, Nhâm mẫu hơi sửng sốt, tuy nhiên, vẫn nghe theo, bỏ đi áo khoác, nằm trên giường.
Tiêu Hoằng đứng ở một bên, lập tức lấy ra Dung chi Dược Văn, cùng với Dược Văn làm cho làn da tăng tốc độ co rút.
Trong đó Dung chi Dược Văn thì được dùng kỹ thuật văn trong văn chế tạo, khi Tiêu Hoằng khu động hai Dược Văn này, chỉ thấy hai luồng sáng màu hồng và lục đan vào nhau, chậm rãi chiếu vào thân thể của Nhâm mẫu.
Trong nháy mắt này, Nhâm mẫu chỉ cảm thấy toàn bộ thân thể giống như bị lửa đốt, một loại nóng bức từ dưới làn da truyền đến, khiến cho ba ta cảm thấy có chút khó chịu, sau một lát, mồ hôi trên người Nhâm mẫu đã chảy xuống như suối, từ trong làn da mà chảy ra, tụ tập cùng một chỗ, chảy vào cái bồn sắt phía dưới.
Tiêu Hoằng đứng ở một bên, vẫn giơ hay tay, chiếu vào thân thể Nhâm mẫu, hai luồng sáng như tấm lụa mỏng từ từ rơi xuống, bởi vì Tiêu Hoằng có được Ngự lực chính xác độ không tầm thường, bởi vậy, hắn đã giảm đi một chút công đoạn, khống chế khá là chính xác.
Ước chừng sau một giờ, những người tại sảnh trước đã có chút không kiên nhẫn, Nhâm Tường thì có chút bất an, lão nương của mình đừng nên xảy ra chuyện gì không hay a.
Thậm chí còn có một số kẻ mang trong lòng ý nghĩ tà ác, miên man bất định.
Tuy nhiên, đúng lúc này, cửa sau đại sảnh lại chậm rãi mở ra, Tiêu Hoằng cầm khăn tay, lau mồ hôi trên trán, chậm rãi đi ra, sắc mặt vẫn rất bình thản.
- Tiêu Hoằng, mẫu thân của ta đâu rồi?
Nhâm Tường có chút bất an mà hỏi.
Tiêu Hoằng không đáp lại, vươn ngón tay chỉ về phía sau, sau đó chậm rãi né người ra, phía sau là một nữ nhân dáng người thon dài, tướng mạo xinh đẹp tuyệt trần, đang chậm rãi đi ra, mắt hạnh, mặt trái xoan, làn da phấn nộn, nhìn qua cũng chỉ có bộ dáng khoảng ba mươi tuổi, giống như một tiểu thư đài các vậy, chỉ là bộ quần áo trên người, hiển nhiên là quá rộng và dài, rất không thích hợp.
Gần như ngay khi nữ tử này xuất hiện, các âm thanh bàn luận vốn không dứt bên tai trong đại sảnh, lập tức trở nên yên tĩnh, những ngời đứng ngoài cửa đại sảnh thì cùng lúc há hốc mồm, trợn lên hai mắt, khẽ lấy tay che miệng, dùng ánh mắt khó tin nhìn về nữ nhân phía sau Tiêu Hoằng.
Bản thân Nhâm Tường thì lại lập tức hóa đá tại chỗ, một ngón tay chỉ về phía nữ nhân sắc, sắc mặt tràn ngập vẻ không tin, chỉ trong một giờ, vậy mà đã thay đổi lớn như vậy, hắn đã quen với hình dáng mẫu thân to lớn, hơi dã mãn, nhưng hiện tại thấy thế này, hắn thật sự có chút khó có thể thích ứng được.
Thật ra Nhâm mẫu lúc trẻ tuổi cũng là một đại mỹ nhân, nếu không thì Nhâm phụ cũng sẽ không vừa mắt, chỉ là sau khi sinh ra Nhâm Tường, dáng người bắt đầu không thể cứu vãn được nữa.
Ngắn ngủi yên tĩnh qua đi, toàn bộ đại sảnh liền trong nháy mắt trở nên nổ tung, các lời bàn luận vang lên không dứt, một số thanh niên đưa bạn gái tới đây thì rất khó tưởng tượng được, vừa rồi còn là một “con lợn sề” đi vào, khi đi ra lại là một đại mỹ nữ, điều này quả thực rất thần kỳ.
Vào giờ khắc này, bất kể là lão bà hay là tiểu nữ nhân, đều đã hai mắt tỏa ánh sáng, nóng bỏng nhìn chằm chằm vào Tiêu Hoằng.
- Ngươi... Ngươi thật sự mẹ ta sao?
Nhâm Tường rốt cục không kìm nổi, hỏi thử một câu.
- Tiểu tử thối kia, ngay cả mẫu thân mà ngươi cũng không nhận ra hay sao?
Nhâm mẫu nói xong, liền gõ nhẹ vào đầu Nhâm Tường một chút, nếu nói vừa rồi, hành động như vậy sẽ bị người ta cho là một mụ đàn bà chanh chua, nhưng mà lúc này, lại có một hương vị riêng.
Nhâm mẫu vừa thốt lên, mọi người mới xác định được đây đúng là nữ nhân béo vừa rồi mới đi vào kia.
Trong lúc nhất thời, gần như tất cả mọi người đều dùng ánh mắt kinh ngạc mà nhìn về phía Tiêu Hoằng, không hề nghi ngờ gì nữa, hiện tại ở trong mắt bọn họ, Tiêu Hoằng đã không phải là người, mà là một vị thần thẩm mỹ.
- Bao nhiêu tiền vậy?
Sau khi soi gương cả nửa ngày, Nhâm mẫu mới nhớ tới điều này, cất tiếng hỏi.
- Hôm nay khai trương ngày đầu tiên, giảm giá 50%, tổng cộng là 1. 5 kim tệ!
Tiêu Hoằng vẫn bình thản nói, hiện giờ giá cả đã có thể nói là ngang bằng với các thẩm mỹ viện khác, nhưng hiệu quả lại có thể nhìn thấy tận mắt, gần như không có người nào cho rằng, đây là một cái giá quá đắt cả, cảm giác duy nhất chính thứ này xứng với giá tiền đó.
Sau khi Nhâm mẫu trả xong tiền, Tiêu Hoằng nhẹ nhàng nói:
- Người tiếp theo!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui