Ma Ngân


Nghe Tiêu Hoằng hỏi như vậy, Bội Gia lập tức gật gật đầu, mặt đỏ như quả táo chín, hắn biết, cầu xin Tiêu Hoằng như vậy thật sự có chút đường đột, đồng thời trong lòng Bội Gia cũng không có bao nhiêu chắc chắn cả, xét đến cùng, chỉ có một lý do, đó là trong túi tiền của hắn thật sự đã không có nhiều lắm, sợ Tiêu Hoằng dùng công phu sư tử ngoạm một phen.
- Nếu Bội Gia lão huynh thích, vậy thì ta quay về, sẽ chế tạo cho ngươi một cái.
Tiêu Hoằng thoải mái nói.
- Vậy... vậy cần phải bao nhiêu tiền a?
Bội Gia nơm nớp lo sợ hỏi.
- Đâu cần nói tới thứ đó, với giao tình giữa chúng ta, cần gì phải nói tới tiền a, chỉ là chút chuyện dễ như giơ chân nhấc tay mà thôi, đương nhiên, nếu Bội Gia lão huynh cảm thấy băn khoăn, vậy ngươi lúc bình thường hãy chiếu cố những hạm viên của Tập đoàn Thợ Săn kia một chút, nếu không có việc gì thì kéo bọn họ ra ngoài hỗ trợ các ngươi làm vài chuyện đủ khả năng, để cho bọn họ rèn luyện một chút!
Tiêu Hoằng cực kỳ khẳng khái nói, dụng tâm của hắn cũng rất rõ ràng, đó chính là dùng một cái Chiến Văn, làm cho Bội Gia trở thành giáo quan cho Hạm đội Thợ Săn.
- Đây là điều tất nhiên, chỉ là tiền phí tổn thì ta vẫn nên đưa a, nếu không sẽ không phù hợp với quy củ.
Bội Gia nghe vậy, hai mắt đột nhiên sáng lên, sau đó cực độ cung kính nói với Tiêu Hoằng, mở miệng đáp ứng luôn.
- Phí tổn 5000 kim tệ, chút tiền này có lẽ Bội Gia lão huynh vẫn lấy ra được chứ!
Tiêu Hoằng nói xong, vỗ nhẹ vào vai Bội Gia, sau đó liền chào tạm biệt, cũng cho biết một tuần sau sẽ để Công ty Thợ Săn đưa Chiến Văn tới cho Bội Gia, đến lúc đó giao tiền phí tổn cho hạm viên là được.
Đối với điều này Bội Gia tự nhiên là không có ý kiến gì, đồng thời điều này cũng có nghĩa là Bội Gia đã thiếu Tiêu Hoằng một ân tình lớn.
Mà Tiêu Hoằng quay về Vạn Tôn Cốc, lúc này đã hoàn toàn chuyển dời lực chú ý từ Tập đoàn Thợ Săn đến Phạm Cương Tinh, bắt đầu tích cực tiến hành chuẩn bị trên mọi phương diện.
Cứ như vậy, một ngày thời gian vội vàng trôi qua.
Trên Phạm Cương Tinh, bởi vì không có lương thực, hầu hết người trên Phạm Cương Tinh, cho dù là chính quy đệ tử hay là ngoại đồ cùng tạp dịch, một số đã đói tới mức tái cả mặt rồi.
Khi trước cũng đã nói qua, Phạm Cương Tinh khác với các Nghi Cư Tinh bình thường, tại đây không có đồ ăn hoang dã để chống đói, không có lương thực thì chỉ có thể nhịn đói mà thôi, nhiều nhất cũng chỉ có thể đi gặm rễ cỏ mà sống lay lắt.
Vốn còn đang nhiệt tình lên án công khai Tiêu Hoằng, nhưng giờ phút này Phạm Cương Tinh đã hoàn toàn im lặng lại, ngược lại bên phía Đông Lộc đã bị mọi người vây kín, mạnh mẽ kháng nghị.
Nên biết rằng cho dù là lần tuyển tổng quản kia thì cũng chưa từng phát sinh chuyện ác liệt như thế này, nơi đây là Thánh Đàn, nơi đây là một nơi cao cao tại thượng, vậy mà lại xuất hiện nạn đói, nói ra thật khó làm cho người khác tin được.
Càng làm ọi người thêm bất mãn đó là, một vài người tinh mắt đã phát hiện ra Đông Lộc có lương thực, điều này không thể nghi ngờ đã làm cho người trên Phạm Cương Tinh trở nên phẫn nộ mãnh liệt.
Tuy nhiên, kháng nghị như vậy quả thực không giải quyết được gì cả, bởi vì mọi người gần như đều đã không có khí lực gì nữa rồi.
Lúc này thì Đông Lộc đang ở trong văn phòng, không ngừng đi tới đi lui, vẻ mặt nghiêm trọng, ánh mắt lo lắng, Đông Lộc cũng hiểu rất rõ, nếu sự việc cứ tiếp tục thế này, không nói tới việc Phạm Cương Tinh có thể có người bị chết đói hay không, mà kế hoạch chèn ép Tiêu Hoằng của Hắc Trạch Sâm sẽ biến thành người trên Phạm Cương Tinh tiến thành chèn ép hắn.
Đúng vậy, người Phạm Cương Tinh hầu hết đều nghe theo Hắc Trạch Sâm. Nhưng đó là dưới điều kiện tiên quyết là có cơm ăn no, nếu không ngay cả mạng nhỏ cũng không giữ được, làm gì còn có ai nghe theo Hắc Trạch Sâm nữa?
- Vận tải hạm từ Phục Thản Đế Quốc rốt cuộc khi nào thì sẽ tới?
Ánh mắt Đông Lộc lạnh như băng, quay đầu hỏi trợ thủ.
- Đại khái là muộn một lúc lâu!
Trợ thủ cũng mang vẻ mặt nghiêm trọng, hắn tự nhiên hiểu được chuyện này có nghĩa gì, một chiêu này của Tiêu Hoằng quả thực quá độc ác.
- Lại một lần nữa thông báo cho vận tải hạm, để cho vận tải hạm dùng tốc độ cao nhất, mau chóng đi tới.
Đông Lộc thúc dục.
- Đã rõ!
Trợ thủ đáp lại một tiếng, sau đó liền gọi cho hạm đội vận tải của Phục Thản Đế Quốc.
Nhưng ngay lập tức, khi liên lạc được nối, trợ thủ lại kinh ngạc phát hiện ra, trong màn hình đã không phải là hạm trưởng của hạm đội vận tải nữa, mà là một đại hán râu ria rậm rạp, đeo cặp kính râm nhỏ, tóc rối bù, làn da vô cùng thô ráp.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, ánh mắt trợ thủ khẽ biến, sau đó vội vàng hỏi:
- Ngươi là ai?
- Hắc hắc, là người xấu.
Ni Lạc tươi cười đáp:
- Ngươi hẳn là chính là cố chủ của chuyến hàng mà Ma Văn hạm đội này vận chuyển phải không, cũng không có gì đáng để nói cả, muốn ta thả vận tải hạm, vậy thì dùng 5000 vạn kim tới chuộc đi!
- Hả?
Ngay khi Ni Lạc nói ra câu này, sắc mặt Đông Lộc trực tiếp trở nên tái nhợt, hắn tự nhiên hiểu được một màn trước mắt rốt cuộc có nghĩa là gì, hi vọng cuối cùng của Đông Lộc, hạm đội vận tải kia, đã bị hải tặc vũ trụ bắt được.
- Hỗn trướng! Ngươi có biết hay không, có biết số lương thực kia rốt cuộc được chuyển tới đâu không, ta nói cho ngươi biết, đó là Thánh Đàn, ngươi có biết Thánh Đàn rốt cuộc có ý nghĩa gì hay không, ta khuyên ngươi thức thời một chút, mau chóng thả vận tải hạm đi, nếu không ngươi sẽ gặp phải tai ương ngập đầu.
Đông Lộc đoạt lấy Ma Văn thông tin của trợ thủ, ánh mắt lăng lệ, nói với Ni Lạc, chỉ là trong lòng Đông Lộc thì đã hoàn toàn luống cuống rồi.
Nếu như số lương thực này gặp bất trắc, phỏng chừng khi nó tới được đây thì Phạm Cương Tinh đã thây chất đầy đường rồi.
- Ngươi cũng đừng dùng cái giọng này để nói với ta, gia gia ta không thèm quan tâm ngươi là Thánh Đàn hay là “niệu đàn” (nước tiểu), gia gia ta không cần biết, mặc kệ ngươi muốn thế nào, hoặc là đưa tiền, hoặc là chờ nhặt xác của người trong hạm đội vận tải đi!
Ni Lạc hùng hùng hổ hổ đáp lại một câu, sau đó trực tiếp cắt liên lạc, ngay sau đó không quên gửi cho Đông Lộc một dãy số.
Lúc này thì Đông Lộc sắp tức đến mức nổ tung rồi, tình huống trước mắt có nghĩa là gì, đã không cần nói cũng biết, nếu là trước kia thì còn dễ làm, nhưng trước mắt, Phạm Cương Tinh trông cậy vào số lương thực này để cứu mạng, có thể nói phải nhanh chóng tranh thủ thời gian, đâu có thể kỳ kèo mặc cả với Ni Lạc được nữa.
- Nhanh, từ trong tài vụ các của Phạm Cương Tinh, lấy ra 5000 vạn kim, đưa cho tên chết tiệt kia đi!
Tuy rằng Đông Lộc vạn phần không tình nguyện, trong lòng lại vô cùng phẫn hận, nhưng ngoài phương pháp này thì còn có biện pháp nào khác nữa hay sao?
Đại khái chỉ sau năm phút đồng hồ, ước chừng 5000 vạn kim đã trực tiếp chuyển vào trong tài khoản mà Ni Lạc chỉ định, 5000 vạn kim đối với Phạm Cương Tinh mà nói cũng tuyệt đối không phải là một con số nhỏ.
Sau khi chuyển tiền được hơn mười phút, Đông Lộc hơi có chút bối rối, lại một lần nữa gọi cho Ni Lạc, chỉ là lúc này người xuất hiện trong màn hình lại không phải là Ni Lạc, mà là một nam nhân mặc đồng phục của Tập đoàn Thợ Săn, hắn chính là chủ quản Lạp Mạc Tư trên Áo Tát Tinh của Tập đoàn Thợ Săn.
Nhìn thấy hình ảnh Lạp Mạc Tư, cùng với dấu hiệu Thợ Săn trên ngực Lạp Mạc Tư, Đông Lộc trở nên choáng váng, hắn dường như cảm nhận được một điều gì đó.
- Ngươi... ngươi là ai, tại sao ngươi lại xuất hiện ở nơi này?
Đông Lộc hỏi Lạp Mạc Tư.
- Thì ra là Đông Lộc tổng quản a, hạnh ngộ. Hạm đội hộ tống của Tập đoàn Thợ Săn vừa mới đi ngang qua đây, liền phát hiện ra hạm đội vận tải của Phục Thản Đế Quốc gặp phiền toái, vì thế đã cưỡng chế hải tặc đoàn rời đi, một lần nữa đoạt lại quyền khống chế của hạm đội vận tải, như thế nào, Đông Lộc tổng quản có vấn đề gì hay sao?
Lạp Mạc Tư lên tiếng hỏi.
Nghe vậy, thân hình Đông Lộc không kềm được chao đảo, hắn chỉ cảm thấy trước mắt biến thành màu đen, hắn không khó đoán được, đây rất có thể chính là hải tặc vũ trụ đã hợp tác với Tập đoàn Thợ Săn, diễn trò trước mặt Đông Lộc hắn, dụng ý phi thường rõ ràng, đó chính là chặn lại số lương thực cứu mạng này.
- Một khi đã như vậy, cảm tạ Tập đoàn Thợ Săn đã xuất thủ tương trợ, hiện tại đành phiền toái các ngươi để cho hạm đội vận tải đi thôi!
Mặc dù trong lòng dự cảm được điều gì đó, nhưng Đông Lộc vẫn chưa từ bỏ ý định. Hắn cố gắng ép nỗi tức giận trong lòng xuống, mở miệng khách khí nói.
- Điều này dường như không được đâu, căn cứ vào pháp luật của Phục Thản Đế Quốc, những vật tư này là được đoạt lại từ trong tay hải tặc, cần phải đưa tới Áo Tát Tinh để chính phủ xác minh, mãi cho tới khi xác định số vật tư này là của Phạm Cương Tinh, thì mới có thể trả lại được, dựa theo hiệu suất làm việc của chính phủ Phục Thản Đế Quốc, ước chừng một tuần chắc là cũng xong rồi!
Lạp Mạc Tư nói xong, lập tức cắt liên lạc.
Phốc!
Gần như ngay khi Lạp Mạc Tư vừa mới cắt liên lạc, Đông Lộc trọng thương mới khỏi, đã nóng giận quá mức, trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi, ngay sau đó ngất đi.
Lúc này Đông Lộc tự nhiên đã nhìn ra, hạm đội vận tải đến cứu vớt Phạm Cương Tinh đã bị Tập đoàn Thợ Săn dùng phương thức đê tiện, vô sỉ, hạ lưu ăn mất rồi, không nói tới trong một tuần có thể thả ra hay không, cho dù một tuần sau thuận lợi tới đây, thì phỏng chừng toàn bộ người trên Phạm Cương Tinh đã đói chết gần hết rồi.
Huống chi sự tình này còn chưa giải quyết được gì, thì Phạm Cương Tinh đã bị lừa mất 5000 vạn kim tệ rồi.
Khi tới chính ngọ, trong Vạn Tôn Cốc, tạp dịch từ Ngộ Giác Tinh tới đã tạm thời nghỉ ngơi, dưới sự chỉ huy của Tiêu Hoằng, bắt đầu mở từng hộp đồ ăn ra, dựa theo số lượng nhất định bỏ vào trong các túi nhỏ, chủ yếu là gạo, rau dưa cùng với thịt, còn có mấy chiếc bánh bao thịt nữa.
Ước chừng trải qua một buổi sáng bận rộn, lcus này gần như đã được hơn mấy vạn phần. Lúc này chúng được đặt trên lối vào Vạn Tôn Cốc.
Lúc này Tiêu Hoằng đang ngồi thoải mái trên ghế, phía sau hắn là Hàn sương long.
Khi từng xe đồ ăn được đẩy tới bên cạnh Tiêu Hoằng, hắn liền dùng một tấm biển lớn cắm tại đó, trên tấm biển ghi rõ:
“Người bước lên vái ba vái, mắng to Hắc Trạch Sâm, ca tụng Tiêu Hoằng, có cơm ăn!”
- Phúc Thái.
Tiêu Hoằng nhìn Phúc Thái đứng bên cạnh một cái, nhẹ nhàng đánh mắt.
Phúc Thái tự nhiên hiểu được Tiêu Hoằng muốn gì, trực tiếp thông qua tin tức Ma Văn, gửi một tin tức của Tiếp Đãi Các trên đài tin tức của Phạm Cương Tinh, tin tức rất đơn giản:
“Vạn Tôn Cốc có đồ ăn!”
Suốt ba ngày không có đồ ăn, toàn bộ người trên Phạm Cương Tinh gần như đã tái dại ra, một số người vô tình nhìn thấy tin tức này, vẻ mặt hơi sửng sốt, sau đó không quan tâm tới gì khác nữa, lao tới phía Vạn Tôn Cốc qua khe nứt không gian tại Phạm Cương Tinh.
Đã tới lúc này rồi, bọn họ còn cần gì biết Tiêu Hoằng là ai nữa? Đâu cần quan tâm Vạn Tôn Cốc là chỗ như thế nào, chỉ cần cho bọn hắn chút gì để ăn, thì bọn họ thậm chí còn nguyện ý tôn lên làm tổ tông!
Sau khi tin tức được phát ra khoảng mười phút, tại cửa Vạn Tôn Cốc đã tụ tập mấy ngàn người, lúc này một số người đã có vẻ vô cùng suy yếu rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui