Ma Ngân


Sau đó, Tiêu Hoằng còn tiến hành một loạt hành động, toàn bộ đều là ra sức làm cho Phạm Cương Tinh thoát khỏi Hắc Trạch Sâm khống chế, đồng thời bổ nhiệm chức chủ quản cho vài tên Phạm Cương Tinh đệ tử có vẻ ngoan ngoãn một chút.
Đương nhiên, bọn họ chỉ là con rối, bởi vì dưới bọn họ, những kẻ chủ yếu nắm quyền lợi trong tay lại là người của Tập đoàn Thợ Săn, hoặc là tâm phúc của Tiêu Hoằng.
Làm cho Phạm Cương Tinh lại lần nữa khôi phục hoạt động, đồng thời gắt gao khống chế mọi thứ trên Phạm Cương Tinh.
Ngay khi Tiêu Hoằng bố trí xong tất cả những thứ này, Ma Văn thông tin lại rung lên, người gọi tới là Bác Sơn.
- Bác Sơn, có chuyện gì?
Nối liên lạc, Tiêu Hoằng nhẹ nhàng hỏi.
- Lại có ba cái Ma Văn Chiến Văn của đầu đạn Ma Văn Hắc Động Đạn đã tiến vào trong lãnh thổ Gia Đô Đế Quốc, nên bố trí để chúng tới đâu?
Bác Sơn nhẹ nhàng hỏi, vẻ mặt có chút nghiêm túc.
Khi trước nhìn thấy phản ứng của Hắc Trạch Sâm, gần như hoàn toàn có thể biết được, Ma Văn Hắc Động Đạn này có uy lực rốt cuộc lớn tới bao nhiêu, huống chi lần này lại còn là ba cái.
Nghe vậy, Tiêu Hoằng cũng không lập tức trả lời, mà là cẩn thận suy nghĩ một lát, thứ này có uy lực rất lớn, một khi xảy ra bất trắc, thì gần như toàn bộ viên tinh cầu sẽ hoàn toàn bị hủy diệt thành bụi phấn.
- Đầu tiên, dùng phương thức có độ mã hóa cao, gửi tin tức về đầu đạn tới Tập đoàn Thiên Xà, để cho bọn họ phụ trách chế tạo thân đạn, vừa phải cam đoan chất lượng, vừa phải nắm chặt tiến độ, về phần đầu đạn, cứ tạm thời đặt nó vào trong Ma Văn chiến hạm, đậu tại một khu vực bí ẩn, cũng phái ra nhân viên công tác chuyên môn trông coi, nhớ không được có chút sai lầm nào!
Tiêu Hoằng cẩn thận ra lệnh.
Cầm một quả Ma Văn Hắc Động Đạn rêu rao khắp nơi ư? Nếu là “hộp kẹo” thì còn được, nhưng nếu là thật, thì Tiêu Hoằng đâu có điên?
Giải quyết xong mọi việc, Tiêu Hoằng lại hơi nhìn Thương Luân đang lom khom trên sân một cái, cũng không thèm quản hắn, bắt đầu chuyên chú chế tạo Thủy Vực Chiến Văn. Tổng cộng cần hai cái, dành cho Khang Du và Bội Gia.
Đồng thời Tiêu Hoằng cũng cần suy nghĩ, tìm cách chế tạo ình một vài cái Chiến Văn ra hồn một chút, cần phải có uy lực cao, cho dù là Ngự Hồn thì nó cũng có thể gây thương tổn được.
Nếu là trước kia, bằng vào thực lực Ngự Sư cấp năm mà muốn tạo thành thương tổn đối với Ngự Hồn, thì quả thực chính là thần thoại hoang đường, tuy nhiên, đối với Tiêu Hoằng thì cũng không phải là không có khả năng, bởi vì trong tay Tiêu Hoằng còn có một thứ vũ khí cũng rất đáng sợ, đó chính là bạch tương độc tố.
Tuy rằng Tiêu Hoằng không biết loại độc tố này rốt cuộc có thể hữu hiệu đối với Ngự Hồn hay không, nhưng mà nó đã là thủ đoạn mạnh nhất mà Tiêu Hoằng có thể vận dụng rồi.
Hơi chút trầm tư một lát, Tiêu Hoằng nhanh chóng đi ra khỏi nhà gỗ, đi tới một góc sân, nơi đó đã được một cái lồng sắt bao lại, bên trong có bảy, tám gốc Tử sắc thảo.
Những Tử sắc thảo này gần như đã bị Tiêu Hoằng lặp lại gieo trồng rất nhiều lần rồi. Nói đúng ra, chính là sử dụng kỹ thuật thúc đẩy, gieo trồng Tử sắc thảo, thu lấy hạt giống phẩm chất cao, sau đó lại tiến hành gieo trồng, rồi lại lấy ra hạt giống phẩm chất rất cao. Cứ như vậy ba, bốn lần, thì đã hình thành bộ dáng hiện tại này của nó.
Màu tím đã đậm tới mức trở nên gần như đen như mực, kỳ quái chính là, mỗi một quả hình tròn thì lại khác với những loại cây khác. Các loại khác thì sau khi dùng kỹ thuật thúc đẩy, sẽ có thể tích quả lớn hơn, tuy nhiên, loại quả hình tròn này lại vẫn giữ nguyên kích thước ban đầu.
Hơi tạm dừng một chút, Tiêu Hoằng đeo kính mắt phòng hộ, khẩu trang, cũng đeo một đôi găng tay cách ly, sau đó liền dùng tiểu đao cắt xuống vài quả hình tròn này.
Sau đó hắn cực kỳ cẩn thận đưa vào trong căn nhà gỗ, để vào trong ống nghiệm, tiếp theo hắn dùng một thanh đao do thủy tinh chế thành, thật cẩn thận cắt nó ra.
Gần như ngay khi trái cây này bị cắt ra, chất lỏng trắng lập tức chảy ra, so với trước kia, loại chất lỏng này có độ đậm đặc còn cao hơn rất nhiều, dưới ánh mặt trời chiếu xuống, nó phản xạ ra ánh sáng lấp lánh màu trắng bạc.
Đồng thời, ngay khi chất lỏng đậm đặc màu trắng này chảy ra, một mùi thơm mê người đã tản ra khắp phòng, làm cho người ta có một loại ảo giác say mê.
Tuy nhiên, Tiêu Hoằng sẽ không bị loại mùi thơm này mê hoặc, trong lòng hắn rất rõ ràng, loại độc tố này rốt cuộc đáng sợ tới mức nào, chỉ cần lây dính vào người một chút, thì sẽ rất khó giữ được cái mạng nhỏ này.
Sau khi lấy bạch tương độc tố ra, Tiêu Hoằng liền thật cẩn thận cho độc tố vào trong một cái bình thủy tinh lớn bằng ngón tay cái, đậy kín lại, bởi vì trải qua nhiều năm nghiên cứu như vậy, Tiêu Hoằng có thể phát hiện ra, loại độc tố này khi mới lấy ra thì sẽ có độc tố mạnh nhất, phải để sau một tuần thì mới thích hợp để chế tạo Độc Văn được.
Đậy kín bạch tương độc tố xong, Tiêu Hoằng liền ngay lập tức đốt cháy tất cả các dụng cụ đã đụng vào bạch tương độc tố này.
Thật cẩn thận bỏ bình nhỏ có chứa bạch tương độc tố này vào trong một cái hộp gỗ bên, Tiêu Hoằng liền trực tiếp đặt nó vào trong chỗ sâu của ngăn kéo, sẽ không vô ý chạm vào được.
Ngay sau đó, Tiêu Hoằng liền bắt đầu tiến hành chế tạo Thủy Vực Chiến Văn, cuối cùng là đi tu luyện.
Mà bên kia, Hắc Trạch Sâm đã quay về Ngộ Giác Tinh, sắc mặt thì trở nên tím đen, trên người tản ra các làn sóng Ngự lực màu xám đen, giống như một con trâu đực bị chọc giận, lại tìm không thấy chỗ nào để phát tiết vậy.
- Nhớ kỹ, đợi khi ngươi nắm giữ quyền chủ động tại quân đoàn thứ 15, mục tiêu hàng đầu chính là không tiếc mọi giá, phải hoàn toàn san phẳng Tập đoàn Thợ Săn cho ta, nhất là sinh lực của bọn họ, không loại trừ khả năng trực tiếp vận dụng quân đội của quân đoàn thứ 15.
Hắc Trạch Sâm vẻ mặt âm trầm, gằn từng chữ một.
- Sư huynh, ngài muốn nói, trực tiếp vận dụng quân đội của Gia Đô Đế Quốc, phát động tiến công với người của Gia Đô Đế Quốc ư? Đây chính là điều tối kỵ tại Gia Đô Đế Quốc a, hơn nữa Tập đoàn Thợ Săn còn có một bộ phận tại Bắc Áo liên hợp thể, việc này liên lụy hình như quá lớn thì phải?
Vận Trung trong lòng ít nhiều cũng có chút cố kỵ.
- Ta không thèm quan tâm nhiều như vậy, nhớ kỹ, bỏ qua những cố kỵ này đi, Tiêu Hoằng có thể làm thế, tại sao chúng ta lại không thể làm, hắn có thể không kiêng nể gì, vì sao chúng ta lại không thể, yên tâm đi, ta cũng không tin làm như vậy thì Gia Đô Đế Quốc dám có phản ứng gì, mà Bắc Áo liên hợp thể có thể làm được gì hay sao?
Hắc Trạch Sâm vung tay áo lên, nói rất dứt khoát.
Tuy nhiên, khi lời này truyền vào trong tai Vận Trung, trong lòng hắn lại thoáng có chút bất đắc dĩ, hàm nghĩa trong câu này của Hắc Trạch Sâm là rất dễ hiểu, không phải để cho hắn nắm quyền lợi một phương tại Gia Đô Đế Quốc, mà là làm cho hắn đóng vai trò một quân cờ, dùng để san phẳng các thế lực bên ngoài của Tiêu Hoằng.
- Đã rõ!
Vận Trung nhẹ nhàng đáp lại một tiếng.
- Dựa theo quy củ của Gia Đô Đế Quốc, ngươi sẽ có gần một tháng thời gian để chuẩn bị, tiến hành huấn luyện mọi phương diện, nhớ kỹ, chỉ cần Thánh Đàn bị nắm trong tay ta, thì ngươi chính là người đứng thứ hai, ngay dưới ta, đừng để ý tới địa vị tại Gia Đô Đế Quốc, dù thế nào thì vẫn còn kém xa Thánh Đàn.
Hắc Trạch Sâm hơi nhận ra ánh mắt có chút khác thường của Vận Trung, liền mở miệng khuyên răn.
Hiển nhiên, tuy rằng Hắc Trạch Sâm rất nóng tính, nhưng cũng không có nghĩa hắn là một tên mãng phu.
- Đa tạ sư huynh đề bạt.
Vận Trung đáp, sau đó liền đi ra ngoài, bắt đầu thông qua Ma Văn thông tin, tiếp nhận viễn trình huấn luyện của Lôi Mạn, chủ yếu là một chút kiến thức quân sự thông thường.
Lúc này thì Lôi Mạn đã tràn ngập mâu thuẫn và bất mãn đối với Vận Trung, một kẻ gần như là dốt đặc cán mai đối với việc thống lĩnh quân đội. Một kẻ như vậy, thế mà lại muốn trở thành một quân trưởng.
Nếu người như vậy nhiều hơn một chút, thì gần như nền quân sự của Gia Đô Đế Quốc sẽ bị suy yếu chỉ trong nháy mắt.
Để cho Lôi Mạn cảm thấy khó chịu chính là, hắn lại không có cách nào cự tuyệt, nhớ ngày đó khi A Di La còn nắm quyền, đã biết rõ điểm này, bởi vậy đã ra sức giảm bớt đệ tử có tri thức quân sự nông cạn tiến vào các quốc gia liên hợp thể. Chỉ có người giống như Lạc Tuyết Ninh, Tần Nhược Bạch thì mới có thể được phái tới các quốc gia mà thôi.
Chỉ có điều, hạn chế đó lúc này đã hoàn toàn bị Hắc Trạch Sâm phá vỡ.
Có thể nói, lúc này tuy khuôn mặt Lôi Mạn vẫn khá là thân thiết nhu hòa, nhưng trong lòng hắn có thể nói là vô cùng chán ghét.
Cứ như vậy, một tuần thời gian vội vàng trôi qua.
Hai cái Thủy Vực Chiến Văn đã được Tiêu Hoằng chế tạo xong, đồng thời Ngự lực trong cơ thể Tiêu Hoằng cũng đã đột phá 14000 cổ, chỉ cần tiến thêm một chút nữa thì đã có thể hoàn toàn đạt tới Ngự Sư đỉnh phong, có tư cách để trở thành Đại Ngự Sư.
Về phần Ngự linh thủy, Tiêu Hoằng đã bắt đầu tìm kiếm rồi.
Giao hai cái Thủy Vực Chiến Văn cho quan chỉ huy của Hạm đội Thợ Săn vũ trụ, khi Tiêu Hoằng quay về trong Vạn Tôn Cốc, thì đã là giữa trưa, hắn chỉ ăn qua loa vài thứ, sau đó đi tới trước ngăn kéo, mở ra, lấy một bình bạch tương độc tố đã được đặt trong đó một tuần. Hiện giờ màu trắng tinh khiết đã có chút màu vàng lẫn vào rồi.
Khẽ thở phào nhẹ nhõm, hắn lại lấy ra phương án thiết kế Chiến Văn đã hoàn thành từ vài ngày trước, kiểm tra tỉ mỉ lại một lần nữa.
Toàn bộ phương án, Tiêu Hoằng gần như tiếp tục sử dụng một bộ phận kỹ thuật của Thánh Nỏ Chiến Văn, mà lần chế tạo Chiến Văn này, Tiêu Hoằng cũng ra sức loại bỏ các loại công kích hoa mỹ, bất ngờ gì đó, mà mục đích chỉ có một, đó chính là tìm cách làm cho bạch tương độc tố chui vào trong thân thể của địch nhân, chỉ cần đạt được một mục đích này là được rồi.
Ghi nhớ kỹ phương án thiết kế vào trong đầu, Tiêu Hoằng liền bắt đầu thật cẩn thận chế tạo Ma Văn dịch, đồng thời tiến hành một loạt tinh luyện và thẩm thấu năng lượng đối với bạch tương độc tố.
Làm như vậy sẽ có hiệu quả cường hóa bạch tương độc tố thêm một chút.
Giải quyết xong bạch tương độc tố, Tiêu Hoằng liền bắt đầu cẩn thận tạo hình văn lộ trên Tái thạch. Lần này Tiêu Hoằng vẫn phải vận dụng toàn bộ kỹ thuật của bản thân, ví dụ như kỹ thuật thẩm thấu năng lượng, kỹ thuật Để Văn cùng với kỹ thuật văn trong văn, đồng thời mỗi một trình tự đều được hắn cố hết sức làm tốt hơn tất cả những lần trước.
Thậm chí loại trình độ điêu khắc tinh tế này thì còn cao hơn cả khi so đấu Chiến Văn với Ân Lạc. Điều này cũng không có gì lạ cả, so đấu Chiến Văn với Ân Lạc, tiền đặt cược chỉ là một phần truong kế hoạch của Tiêu Hoằng, có chút ảnh hưởng tới thế cục trên Vĩnh Ngạn Tinh, nhưng mà trước mắt, Chiến Văn mà Tiêu Hoằng muốn chế tác ra này rất có thể liên quan đến sự sống còn của hắn.
Ước chừng trải qua bốn tiếng đồng hồ, Tiêu Hoằng mới thuận lợi chế tạo xong Chiến Văn trong tay, phía trên Tái thạch màu xám được tạo hình văn lộ màu vàng kim, cùng với kỹ thuật Để Văn bảy hướng màu lam nhạt.
Toàn bộ văn lộ của Chiến Văn được tạo hình rất thanh thoát, trơn nhẵn, mỗi một chi tiết đều vô cùng thích hợp, thiết kế nhìn như đơn giản, nhưng lại vô cùng xảo diệu, gần như đã tăng khả năng công kích đơn thể tới cực hạn, mà Chiến Văn này cũng được Tiêu Hoằng đặt tên là Truy Liệp Giả Chiến Văn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui