Ma Ngân


- Vâng, sư phụ.
Tát Già ít nhiều có chút nghiêm trọng, thời điểm này, Tát Già cũng lờ mờ nghĩ tới trước đây Tiêu Hoằng từng nói với hắn, dường như đang dần dần được nghiệm chứng vậy.
Sau đó, Tát Già không nói thêm gì nữa, lập tức xoay người rời đi, mở ra khe nứt không gian, đi thẳng về phía Phục Thản Đế Quốc.
Đồng thời, trên Vĩnh Ngạn Tinh, Tập đoàn Thợ Săn cũng bắt đầu tiến hành công tác di chuyển có thể nói là bất đắc dĩ, Ma Văn vận binh hạm, Ma Văn vận tải hạm, cùng với Ma Văn Mẫu Hạm, gần như đều gia nhập vào công tác di chuyển.
Giờ phút này Lạc Tuyết Ninh mang vẻ mặt bi thương, đứng trong Phổ Hưu Tư Hào, đây dường như cũng là đại lễ vật mà Tiêu Hoằng lưu lại cho nàng, đồng thời Tiêu Hoằng cũng thoải mái giao Tập đoàn Thợ Săn cho Lạc Tuyết Ninh.
Dựa theo tốc độ như vậy, có lẽ phải mất nửa tháng mới có thể hoàn thành toàn bộ cuộc di dời, chỉ để lại Tập đoàn Thợ Săn phân bộ trên Vĩnh Ngạn Tinh, duy trì các hoạt động cơ bản trên Vĩnh Ngạn Tinh và các tinh cầu gần đó.
Bác Sơn mang theo Tang Lâm và tạp dịch trong Vạn Tôn Cốc lấy hết các Ma Văn thúc đẩy và tuyến truyền dẫn Ngự lực trong lòng đất của Vạn Tôn Cốc ra, cũng bỏ chúng vào các hộp gỗ lớn, rồi mang đi.
Dù sao chỉ cần có chúng, trong vòng vài năm Tập đoàn Thợ Săn vẫn có thể duy trì địa vị cường thế được.
Trái lại Hàn sương long ở một góc trong Vạn Tôn Cốc, ăn một ít Hàn băng vạn năm mà Tiêu Hoằng đặc biệt lưu lại cho nó, thương thế cũng bắt đầu phục hồi bằng tốc độ mà mắt thường có thể thấy được. Chỉ là Tiêu Hoằng đã không ở đây nữa rồi.
Đảo mắt, sau sáu tiếng, hạm đội áp tải đã rời xa Thánh Đàn, rời xa chỗ mà Tiêu Hoằng đã sinh sống trong hai năm qua.
Tuy nhiên, đối với nơi này, Tiêu Hoằng đã không có lưu luyến gì nữa.
Tiêu Hoằng ở trong phòng giam số 1, ước chừng trải qua sáu tiếng tu luyện, Ngự lực trong cơ thể đã hoàn toàn đột phá 15000 cổ, đạt tới 15033 cổ.
Đồng thời, lúc này Tiêu Hoằng cũng hoàn toàn đạt tới thực lực Ngự Sư đỉnh phong, đợi Ngự lực trong cơ thể trở nên lắng lại, đồng thời vận chuyển lưu loát, Tiêu Hoằng mới chậm rãi mở ra hai mắt, trong mắt ánh lên từng tia sáng lăng lệ.
Đạt tới Ngự Sư đỉnh phong, trái tim Tiêu Hoằng cũng có thể hơi buông lỏng xuống, nhìn Ma Văn thời gian, Tiêu Hoằng cũng không tiếp tục ngay lập tức tiến hành quá trình tăng lên Đại Ngự Sư, nguyên nhân chính là thời gian không đủ.
Nếu muốn trở thành Đại Ngự Sư, hấp thu Ngự linh thủy vào trong cơ thể, làm cho Ngự lực trong cơ thể hóa thành sương mù, đạt tới chuyển biến lần đầu tiên, ít nhất phải mất ba ngày thời gian, không thể tùy tiện gián đoạn, hiển nhiên, thời gian đã không còn kịp nữa rồi.
Hơn nữa Tiêu Hoằng cũng không lựa chọn tiếp tục tu luyện. Bởi vì đạt tới Đại Ngự Sư đỉnh phong, bất kể có làm cho Ngự lực trong cơ thể cao tới đâu, thì khi trở thành Đại Ngự Sư, thì tất cả Ngự lực đều trở về con số 15000 cổ, nếu chưa trở thành Đại Ngự Sư mà tiếp tục tu luyện, thì cũng chỉ có thể là lãng phí thời gian mà thôi.
Chậm rãi đứng lên, hoạt động một chút, nhìn ra cảnh tượng hư không bên ngoài cửa sổ, cặp lông mày của Tiêu Hoằng vẫn hơi nhíu lại. Từ khi Ni Lạc đưa cho Tiêu Hoằng tin tức về Ma Duệ Tinh, trong lòng Tiêu Hoằng ít nhiều cũng có cảm giác hơi nghiêm trọng.
Nhưng thật sự cũng không có cách nào khác, tất cả dường như đều không thoát khỏi kế hoạch của A Di La. Trở mặt với Hắc Trạch Sâm, nếu mà không giết chết Hắc Trạch Sâm, thì người chết sẽ là Tiêu Hoằng, nhưng đã giết chết Hắc Trạch Sâm, thì Tiêu Hoằng lại gặp phải cảnh ngộ trước mắt này.
Vẫn là câu nói kia, có lẽ đây là cái gọi là số mệnh đi.
Suy ngẫm khoảng mười mấy phút, tìm hiểu kỹ những lời của Ni Lạc, sau đó hắn mới mở tấm thép ngăn cách lên.
Ngay lập tức, Tiêu Hoằng liền nhìn thấy ngoài lan can được đặt một cái bàn ăn, trên đó có bày hai cái chân gà tươi mới, một con tôm hùm to lớn, cơm rau dưa, còn có nước canh, nếu so với các phòng giam khác thì có vẻ phong phú hơn rất nhiều.
Nhất là tên lưu manh ngồi đối diện, nhìn thấy đồ ăn nóng sốt của Tiêu Hoằng, nước miếng đã chảy dài. Phần ăn của tên lưu manh cùng với các tù nhân khác, tuy rằng cũng không quá tồi, nhưng mà cũng chỉ là vài miếng thịt bò mà thôi.
- Oa, ta nói này ông bạn, đãi ngộ của ngươi rất không tồi đấy, dù sao đây cũng không có gì là đáng trách, ở trong này tội nghiệt càng lớn, thì ngược lại sẽ nhận được càng nhiều ưu đãi.
Tên lưu manh khẽ lau nước miếng trên khóe miệng, nhẹ nhàng nói.
Về phần các phạm nhân khác, nhìn thấy Tiêu Hoằng, những mâu thuẫn khi trước ít nhiều cũng nhạt đi không ít, dù sao ở Thánh Đàn bắn Ma Văn Hắc Động Đạn, còn làm cho Quốc vương Khang Du tới cầu xin, thử nghĩ xem, cần phải có thủ đoạn cường hãn cỡ nào mới được a.
Tiêu Hoằng lại một lần nữa nhìn về phía tên lưu manh trong phòng giam đối diện, không nói gì, sau khi đưa đồ ăn vào trong, liền cực kỳ bí ẩn sử dụng một cây Ma Văn châm thử độc, đâm một chút trong mỗi một loại đồ ăn, nó cùng không có đổi mầu, đều không có độc.
- Ta nha, từ nhỏ đến lớn, thích nhất là ăn tôm hùm, chỉ tiếc, ài, đã nhiều năm không được ăn rồi.
Tên lưu manh các món ăn trước mặt Tiêu Hoằng, khẽ lẩm bẩm, trên cơ bản, trong toàn bộ các phòng giam, cũng chỉ có tên lưu manh là nói nhiều nhất, thường thường cũng là kẻ lạc quan nhất.
Nghe thấy tên lưu manh không ngừng thì thào, Tiêu Hoằng hơi quay đầu, nhìn hắn một cái.
Chỉ cần một cái liếc mắt này, lập tức đã khiến cho tên lưu manh trong lòng phát lạnh, không kiềm được run run, đang muốn nói gì đó, lập tức cố nhịn lại.
Trái lại Tiêu Hoằng chậm rãi nắm con tôm hùm dài hơn 30cm kia lên, quơ quơ trước mặt tên lưu manh, thấp giọng nói:
- Muốn ăn không?
Tên lưu manh nhìn quanh một chút, có cảm giác khó hiểu, nhưng vẫn gật gật đầu.
Xoạt
Ngay khi tên lưu manh vừa gật đầu, Tiêu Hoằng đã vung tay lên, trực tiếp ném con tôm hùm trong tay, vô cùng chuẩn xác, tới trước mặt tên lưu manh.
Sau đó hắn tự mình gặm chân gà, bắt đầu ăn cơm.
Mà tên lưu manh thấy Tiêu Hoằng “khẳng khái” như vậy, ném con đại tôm hùm quý báu tới đây, trong lúc nhất thời lại có chút thụ sủng nhược kinh.
Tuy nhiên, hắn vẫn nắm con tôm hùm lên, ngửi ngửi, vô cùng thơm.
- Này, không thể tưởng được vị huynh đệ này lại khẳng khái như thế. Mặc dù ở nơi này kết giao bằng hữu có chút không đáng tin, nhưng vẫn nên kết bằng hữu một chút, thế nào? Ta tên là Vương Quân, ngươi thì sao?
Tên lưu manh hỏi ngược lại.
Kết giao bằng hữu?
Tiêu Hoằng nhìn thoáng qua tên lưu manh tự xưng là Vương Quân kia, trong lòng nghĩ tới cảnh tượng tên kia làm thịt lão bà của mình cho con gái và chồng ăn, hắn không kiềm được một trận tim đập nhanh, tuy nhiên, vẻ mặt không có gì khác thường cả, nói ra tên của mình:
- Tiêu Hoằng.
- Hả?
Ngay khi Tiêu Hoằng nói ra tên của mình, sắc mặt tên lưu manh khẽ biến, không chỉ tên lưu manh, vài tên tù chiến tranh giam giữ trong các khoang thuyền khác cũng đều hướng ánh mắt về phía Tiêu Hoằng.
Những người này gần như đều mới bị giam giữ không lâu, bọn họ cũng chưa từng gặp Tiêu Hoằng, về phần hình ảnh thì cũng chỉ là bóng người mơ mơ hồ hồ, hơn nữa đã cách biệt khoảng ba năm, hình dạng Tiêu Hoằng cũng biến hóa rất lớn.
- Ngươi là Phong Tướng quân?
Tên lưu manh không kiềm được thốt lên.
- Phong Tướng quân? Cái gì vậy?
Tiêu Hoằng ngạc nhiên đối với danh hiệu này.
- Chính là Phong Tướng quân Tiêu Hoằng ngày xưa của Phục Thản Đế Quốc a, chỉ bằng thực lực của bản thân, đã đánh cho quân đoàn cấp A của Thụy Lạp Tinh Quần Quốc và Duy Lâm Công Quốc tới mức tè ra quần a, chính là Phong Tướng quân đến vô ảnh, đi vô tung, những nơi đi qua giống như một cơn lốc, san bằng tất cả, đương nhiên đây là danh hiệu mà quốc gia chúng ta đặt cho ngươi.
Ánh mắt tên lưu manh Vương Quân sáng lên, vẻ mặt đã hoàn toàn biến thành sùng bái.
Nghe Vương Quân nói vậy, Tiêu Hoằng nghĩ nghĩ một chút, xem ra tám phần là nói về mình rồi. Vì vậy hắn chỉ hơi gật gật đầu, trả lời cho có lệ:
- Ừ!
- Có biết không, trước khi ta phạm tội, thì ngươi chính là thần tượng của ta a, trách không được mới gặp ngươi thì ta đã cảm thấy có chút quen mắt, nhất là tuổi còn trẻ mà tóc đã trắng, cũng không dễ thấy a!
Lần này Vương Quân coi như đã hoàn toàn bộc phát, không ngừng nói với Tiêu Hoằng.
- Còn nữa.
Vương Quân nói xong, liền trực tiếp lôi một tên nam nhân da ngăm đen, thân thể bưu hãn, đầu bóng lưỡng ở cạnh tới, nói:
- Đây là hảo bằng hữu mà ta nhận thức trong này, tên là Ai Thác, từ hôm nay trở đi, hắn cũng là bằng hữu của ngươi, đến đây, đây là Phong Tướng quân ban cho, chia cho ngươi một khối.
Vương Quân vừa nói, vừa bẻ một cái càng tôm hùm, đưa cho Ai Thác ở bên cạnh.
Ai Thác hiển nhiên thuộc loại hình ít nói, vừa ra bàn tay có ba ngón, cầm lấy cái càng tôm hùm, gật gật đầu với Tiêu Hoằng, giống như đang uống rượu, thể hiện chút kính ý của mình.
Tiêu Hoằng cũng hơi hơi gật gật đầu, thể hiện sự hữu hảo của mình, sau đó bắt đầu ăn uống, về phần Vương Quân thì vẫn ở trong phòng giam đối diện, thao thao bất tuyệt, cái gì mà tự tay dẫn dắt Bối La quân đoàn vốn rất yếu ớt tới trình độ có thể khiêu chiến cùng quân đoàn cấp A, đơn thương độc mã đánh thẳng tới bộ chỉ huy tiền tuyến của Duy Lâm Công Quốc, san bằng nơi đó, bắt sống quan chỉ huy, vân vân và vân vân.
Hắn nói tới mức các tù nhân khác nghe mà phát chán.
Trái lại Tiêu Hoằng dường như không chịu chút ảnh hưởng nào, cũng không thèm nhìn, cũng không để cho tên này câm miệng lại, hắn cứ như vậy mà lẳng lặng ăn các đồ ăn trước mắt.
Về phần các tù nhân khác thì có hơn một trăm người đã bắt đầu túm tụm lại, thường thường nhìn về phía Tiêu Hoằng, không hề nghi ngờ, lúc này cái tên Tiêu Hoằng đã trở thành chủ đề bàn luận chính.
- Đúng rồi, Phong Tướng quân, vì sao ngươi phải xử lý Hắc Trạch Sâm?
Vương Quân vẫn không buông tha, hỏi.
- Ách, ta đang rất mệt, muốn nghỉ ngơi một chút.
Tiêu Hoằng cũng không chịu nổi tên Vương Quân này lảm nhảm, trả lời có lệ một câu, lập tức hạ tấm thép cách ly xuống.
Gần như ngay sau khi Tiêu Hoằng hạ tấm thép cách âm xuống, hắn liền lập tức mở ra khóe miệng, mở ra khe nứt không gian, lấy ra hộp kim loại mà trước đây mình đã sớm chuẩn bị sẵn.
Mở thùng kim loại ra, bên trong có đặt các công cụ chế văn giản dị, có dụng cụ nghiền, dụng cụ đun nóng và vài thứ khác, một bên được đặt các loại dược liệu và tài liệu đã được xử lý xong.
Rất nhanh, Tiêu Hoằng liền lấy ra từ trong đó vài thứ, bao gồm bột phấn An hồn thảo, Hồng vận thảo và vài thứ khác, sau đó hắn liền nhanh chóng công tác, tứ cần đun nóng thì đun nóng, thứ cần hòa tan thì hòa tan.
Đại khái trôi qua hai giờ, Tiêu Hoằng đã chế tạo ra hơn hai mươi viên thuốc tròn màu đen.
Ngay sau đó Tiêu Hoằng lại nhìn quanh, cẩn thận lấy Cấp Hồn Điêu văn đao ra, sau đó khởi động.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui