Ma Ngân


Tiêu Hoằng không đáp lại, ánh mắt trực tiếp bỏ qua Thiết Hách, mà nhìn về phía Vương Quân người đầy máu, khẽ nheo mắt.
- Vài ngày trước, nghe nói ngươi đánh toàn bộ người Á Tế Á một lần, thật to gan a, cũng dám thừa dịp ta không ở, khi dễ đồng bào của ta, có tin hay không, ta sẽ làm cho nơi này biến thành phần mộ của ngươi.
Thiết Hách nhìn Tiêu Hoằng rồi nói, đồng thời từ từ xoay người, đối mặt với Tiêu Hoằng.
Đồng thời hắn khẽ bẻ đốt ngón tay, phát ra tiếng xương cốt lách cách, phía sau hắn còn có đám người Á Tế Á, có Thiết Hách làm chỗ dựa, lo lắng của bọn chúng đã biến mất đi đâu không rõ.
Nhìn thấy tình hình như thế, toàn bộ sân thể dục đã trở nên lặng ngắt như tờ, ánh mắt không ngừng lướt qua Tiêu Hoằng và Thiết Hách.
Bọn họ mơ hồ có một loại dự cảm, Tiêu Hoằng đã chạy trời không khỏi nắng. Nên biết rằng, đối thủ chính là Thiết Hách a. Đừng nói ở Sở giam giữ số 4, cho dù ở toàn bộ khu nhà giam chữ Bính, thì Thiết Hách đều là tồn tại đỉnh cao, bách chiến bách thắng, thủ đoạn tàn nhẫn.
Xem dáng người gần hai thước kia, cùng với Ngự lực trình độ Ngự Sư đỉnh phong, nên biết rằng, dưới tình huống không có Chiến Văn, Ngự lực ngang nhau, thì thân thể sẽ chiếm địa vị chủ đạo.
- Phía trước nghe nói ngươi còn nói, ở Phục Thản Đế Quốc có thể đánh người Á Tế Á, ở trong này thì vẫn có thể? Khẩu khí thật lớn a, có muốn hai ta so tài một chút hay không?
Thiết Hách khiêu khích nói, sau đó đi về phía Tiêu Hoằng hai bước.
Các tên Á Tế Á khác thì khuôn mặt đã hiện lên vẻ tàn nhẫn, kèm theo đắc ý, còn cả sự khinh miệt đối với Tiêu Hoằng, đúng vậy, trước kia bọn họ không đánh lại Tiêu Hoằng và Ai Thác.
Nhưng hiện tại có Thiết Hách, Ai Thác dường như cũng không cách nào khôi phục sức chiến đấu trong thời gian ngắn, chỉ lưu lại một mình Tiêu Hoằng vừa mới kết thúc năm ngày cấm đoán, đủ loại hoàn cảnh đều tuyệt đối bất lợi cho Tiêu Hoằng.
- Người Á Tế Á, còn có người của các liên hợp thể khác, ta coi như đã nhìn thấu, đều là lũ ngu như heo, đối mặt với áp bách của Cao Tương Chân Nghĩa Quốc, các ngươi không có chút phản kháng và hận ý nào, kết quả lại nội chiến ở trong này, thật sự là buồn cười.
Đối mặt với Thiết Hách, Tiêu Hoằng không chút kích động nào, nói rõ từng câu một.
- Thúi lắm, ở trong này, còn không tới phiên ngươi tới giáo huấn lão tử, muốn dời lực chú ý ư? Nói cho ngươi biết, Cao Tương Chân Nghĩa Quốc vĩ đại đang phải chịu đủ loại áp bách, đang ngoan cường bất khuất phản kháng, ta muốn chiến đấu cho nó, nhưng trước đó, ta muốn thanh toán hết nợ cũ và thù mới vài ngày trước của Á Tế Á liên hợp thể, có tin hay không, hiện tại ta chỉ cần hai hiệp, là đã có thể đánh ngươi thành thịt nát!
Thiết Hách độc ác nói.
Các khác tù nhân nhìn thấy bộ dáng như thế của Thiết Hách, trong lòng không kiềm được phát lạnh, lần này bọn họ rất rõ ràng, Tiêu Hoằng tám phần hẳn phải chết chắc, trên thực tế, cho tới bây giờ, các cao thủ trực tiếp hoặc gián tiếp chết dưới tay Thiết Hách đã là vô số kể.
Nếu không thì hắn cũng sẽ không được Sở thực nghiệm linh hồn lựa chọn.
Mà sở dĩ Trại tập trung Tín Nghĩa để mặc cho đánh nhau, đây cũng là một trong các mục đích, tuyển ra kẻ ưu tú nhất.
- Lần này, tên tóc bạc trắng kia coi như chạy trời không khỏi nắng rồi.
- Rõ ràng là vậy! Ở trong này đấu với ai, thì cũng không có thể đấu với đám người Á Tế Á, đó chẳng phải là muốn chết hay sao?
Các tù nhân trung lập không kiềm được bắt đầu nghị luận.
- Đánh ta đánh thành thịt nát ư? Có bản lĩnh, ngươi lại đây thử xem a.
Tiêu Hoằng nghe Thiết Hách nói như vậy, nhẹ nhàng nói.
Trái lại Ai Thác, đối mặt với Thiết Hách và đám người Á Tế Á, liền cố sức vét nốt một tia khí lực cuối cùng trên người, muốn kề vai chiến đấu cùng Tiêu Hoằng, kết quả lại bị Tiêu Hoằng chậm rãi vươn tay, chỉ sang một bên, cũng ý bảo đi xem Vương Quân như thế nào?
- Tiêu Hoằng, ngươi muốn một mình đấu ư?
Nhìn thấy Tiêu Hoằng hành động như thế vậy, Thiết Hách liền hỏi, đồng thời từ từ bước về phía Tiêu Hoằng.
- Không sai, hôm nay một mình ta sẽ đánh với đám người các ngươi!
Tiêu Hoằng thần sắc bình thản, gằn từng chữ một.
- A, không thể tưởng được khoác lác cũng có thể tới mức này, chỉ bằng ngươi một người, cũng muốn đánh với một đám chúng ta ư? Quả thực chính là nói đùa, có phải ngại mình sống rất thoải mái hay không vậy?
Trên mặt Nạp Ni lộ ra vẻ khinh thường.
Mấy tên Á Tế Á khác cũng toát ra tiếng cười khinh thường.
Đồng thời bọn chúng cũng dần dần bao vây Tiêu Hoằng, bốn phương tám hướng, tất cả đều là người.
- Nói cho Tiêu Hoằng ngươi biết, hôm nay ngươi không trốn thoát được đâu, ta rất muốn nhìn một cái, ở trong này, ngươi dựa vào cái gì mà dám nói rằng còn có thể đánh người Á Tế Á!
Thiết Hách bỗng nhiên cao giọng nói, không chút để ý tới binh sĩ Cao Tương trên nóc nhà. Hắn vung lên nắm tay giống như cục sắt, trực tiếp đánh về phía khuôn mặt của Tiêu Hoằng.
Dáng người cao lớn, không nhìn ra chút cồng kềnh nào, những nơi đi qua, thậm chí còn bí mật mang theo làn gió do sóng Ngự lực phát ra, khí thế cuồn cuộn.
Thấy vậy, trong lòng những người khác không kiềm được trở nên căng thẳng, Ai Thác đang kiểm tra thương thế cho Vương Quân, trong lòng cũng run lên. Không hề nghi ngờ, trong mắt Ai Thác thì thực lực của tên Thiết Hách kia chỉ sợ là ở trên Tiêu Hoằng.
Trái lại Tiêu Hoằng, đối mặt với Thiết Hách đang lao tới, dưới chân không chút nhúc nhích, chỉ nhằm đúng thời cơ, nâng lên tay phải, đấm thẳng tới yết hầu của Thiết Hách.
- Không thể tưởng được động tác của ngươi còn rất nhanh, nhưng ngươi cho rằng thứ này hữu dụng hay sao? Có lẽ ngươi còn không biết lực lượng của ta đi!
Thiết Hách đối mặt với một quyền rất nhanh của Tiêu Hoằng, trong ánh mắt cũng không có chút vẻ lùi bước nào. Đón lấy nắm tay Tiêu Hoằng, đồng thời vung lên nắm tay, đánh tới, ý đồ dùng quyền đối quyền:
- Hôm nay ta sẽ để cho ngươi kiến thức một chút, của ta...
Ầm...
Không đợi Thiết Hách nói hết câu, nắm tay Tiêu Hoằng và Thiết Hách đã va chạm cùng một chỗ. Nhưng đúng lúc này, vẻ mặt đầy khinh thường của Thiết Hách không kiềm được thoáng đổi, toát ra một chút kinh dị, trong nháy mắt, Thiết Hách chỉ cảm thấy nắm tay của mình bị một luồng Ngự lực cường đại đến mức không thể kháng cự xông vào. Càng làm cho Thiết Hách cảm thấy đáng sợ chính là, đối mặt với loại Ngự lực thẩm thấu này, Ngự lực của hắn có vẻ như không chịu nổi một kích, hoàn toàn là hai cái cấp bậc khác nhau.
- Ngươi...
Thiết Hách không kiềm được thốt lên.
Trái lại Tiêu Hoằng, mặt không đổi sắc, không đáp lại, chỉ nheo mắt, sau đó điều khiển Ngự lực vừa xâm nhập vào trong cơ thể Thiết Hách, đột nhiên bành trướng, nổ tung!
Răng rắc!
Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủn, tiếng xương cốt vỡ vụn vang lên. Cánh tay phải của Thiết Hách giống như một cây cầu bị sụp xuống, trực tiếp vỡ vụn, làn da vỡ tan, tiên huyết phun ra, giống như một con đê vỡ.
- Cái gì...
Nhìn thấy hình ảnh như thế, các tù nhân vốn nhận định Tiêu Hoằng hẳn phải chết, liền thốt lên, một số kẻ thì hai mắt đã trợn lên, hoàn toàn sửng sốt ngây người.
Không đợi những tù nhân này có quá nhiều phản ứng, Tiêu Hoằng đã nhanh nhẹn xoay người, một cước trực tiếp đá vào bụng Thiết Hách.
Cùng với một tiếng vang nặng nề, một màn làm ọi người cảm thấy khiếp sợ đã xuất hiện.
Thiết Hách còn đang có bộ dáng giương nanh múa vuốt, lập tức giống như một quả đạn pháo, dưới một cước của Tiêu Hoằng, trực tiếp bay ngược ra ngoài, hơn nữa loại tốc độ này còn nhanh quá mức tưởng tượng.
Căn bản không giống như bị đá ra, mà là một viên đạn bị bắn ra vậy.
Ầm ầm!
Ngay sau đó, thân thể Thiết Hách dính một đòn cực nặng của Tiêu Hoằng, trực tiếp đâm đổ một vách đá rất dày, cả người lẫn tường đá rơi xuống đất.
Tĩnh mịch!
Nhìn thấy cảnh tượng như thế, tất cả tù nhân trên sân thể dục lập tức trở nên tĩnh mịch, đã không có tiếng nghị luận như vừa rồi nữa, đã không có khinh miệt cùng với lo lắng cho Tiêu Hoằng, mà có chỉ có một vẻ mặt, đó chính là rung động, khóe miệng mọi người gần như đồng thời mở ra, ánh mắt đầy vẻ khó tin nhìn về phía Tiêu Hoằng.
Khi trước bọn họ từng nghĩ đến đủ loại tình huống, Tiêu Hoằng và Thiết Hách triền đấu một phen, hoặc là trực tiếp bị Thiết Hách quần ẩu, duy nhất không nghĩ tới chính là vưa ra tay, Thiết Hách đã không kịp trả đòn, trực tiếp bị đánh văng ra ngoài.
Hơn nữa là cả người lẫn tường đổ xuống, chênh lệch Ngự lực như vậy, trên cơ bản đã không phải về cấp bậc nữa, mà là về cảnh giới.
Nhưng điều này làm sao có thể được?
Khi trước bọn họ rõ ràng thấy được, Tiêu Hoằng chỉ là Ngự Sư đỉnh phong, nhưng trước mắt Tiêu Hoằng lại biểu hiện ra thực lực cấp Đại Ngự Sư không thể chối cãi.
Ngay cả Ai Thác một bên cũng không nhịn được run lên, giờ khắc này, cảm giác trực quan nhất mà Tiêu Hoằng làm cho Áo Thác chính là, sau năm ngày cấm đoán, thực lực chẳng những không yếu bớt, ngược lại càng thêm biến thái, đây rõ ràng là thực lực Đại Ngự Sư, siêu thoát thực lực của phàm nhân.
Binh sĩ Cao Tương đứng ở nóc nhà, mười người thì cũng có tám kẻ phải sửng sốt ngây người, có thể thoải mái đánh bại Thiết Hách như thế, vậy thì phải có thực lực cấp bậc Đại Ngự Sư, nhưng trở thành Đại Ngự Sư, ở Trại tập trung Tín Nghĩa thì tuyệt đối là hàng hóa bán ra quý giá, làm sao có thể để ở trong này, đó là phải bị đưa vào khu nhà giam chữ Giáp mới đúng.
Đám người Á Tế Á vốn còn dựa vào Thiết Hách, nhìn thấy hình ảnh như vậy, trong lúc nhất thời cảm thấy có chút phát mộng, đại não đã lâm vào đình trệ, bọn họ nằm mơ cũng không nghĩ tới, cục diện lại như thế này.
Đồng thời, Tiêu Hoằng đã không để cho bất kỳ kẻ nào có cơ hội phản ứng, bước ra một bước, giống như một tia chớp, hóa thành vô số tàn ảnh ở trước mắt mọi người, ngay sau đó, Tiêu Hoằng đã xuất hiện tại vách tường đổ, một cánh tay đã nắm lấy y phục của Thiết Hách.
Lúc này Thiết Hách dường như ý thức được cái gì, nhìn thấy ánh mắt vừa bình tĩnh và dữ tợn kia của Tiêu Hoằng, hắn không kiềm được da đầu run lên, trong lòng lại liên tục rung động, những khinh miệt, khinh thường phía trước đã hoàn toàn không còn sót lại chút gì, lại biến thành khiếp sợ và e ngại. Một cước khi nãy của Tiêu Hoằng đã làm cho Thiết Hách cảm nhận được, hắn và Tiêu Hoằng căn bản là không ở cùng một cấp bậc.
Tuy nhiên, khiến cho Thiết Hách cảm thấy kinh ngạc chính là, nếu là một Đại Ngự Sư, tại sao lại có thể xuất hiện ở trong này?
- Lúc trước ta đã nói rồi, ở Phục Thản Đế Quốc ta có thể đánh các ngươi, tới đây, cũng có thể làm được. Đây là số mệnh ti tiện của người Á Tế Á, không trốn thoát được đâu, mà hiện tại, ngươi có thể đi chết!
Tiêu Hoằng bình thản nhìn Thiết Hách, ánh mắt tàn nhẫn, sau đó nâng lên nắm tay, đánh ra một quyền về mặt Thiết Hách.
Nắm đấm của Đại Ngự Sư đã không còn giống như Ngự Sư nữa, gần như chỉ bằng một quyền này, Thiết Hách đã rõ ràng có thể cảm nhận được, một cỗ lực lượng không thể kháng cự đang đột nhiên đánh úp lại, ngay sau đó Thiết Hách liền cảm thấy trước mắt trở nên tối sầm.
Một quyền đánh xuống, cái đầu của Thiết Hách đã biến dạng, cái mũi trực tiếp gãy sang một bên, cái đầu hình cầu đã gần như bị đập bẹp thành cái đĩa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui