Ma Ngân


- À! Đúng rồi, vừa rồi ngài nói, ngài vừa chế tạo ra Chiến Văn mới, có thể cho ta nhìn xem thử hay không!
Mộ Khê Nhi thật cẩn thận đặt chiếc gương bên cạnh, rồi dời ánh mắt có phần hứng thú nhìn Tiêu Hoằng hỏi.
Đối với yêu cầu của Mộ Khê Nhi, Tiêu Hoằng cũng không có quá mức kháng cự, khẽ cười cười, liền khu động Mân Côi Chiến Văn đã có ngụy trang. Có thể nói, tạm thời không nói chuyện Mân Côi Chiến Văn chưa có trải qua thực chiến, không biết đến tột cùng uy lực như thế nào, tính thực dụng như thế nào, đơn thuần xem từ vẻ bề ngoài tuyệt đối có thể nói là vô cùng hoa lệ.
Theo Tiêu Hoằng đứng ở bên giường khởi động Mân Côi Chiến Văn, chỉ thấy trong nháy mắt bốn phía thân thể Tiêu Hoằng liền từ từ bị những cánh hoa bao bọc trong đó, nhìn qua thực rực rỡ, cũng trong nháy mắt làm cho Tiêu Hoằng thân mặc áo dài trắng, tướng mạo bình thường trở nên dị thường phóng khoáng phiêu dật.
- Oa!
Không kiềm được, đôi mắt hạnh của Mộ Khê Nhi lóe lên một tia sáng, không hề nghi ngờ, loại Mân Côi Chiến Văn này tuyệt đối có thể miểu sát hết thảy ánh mắt của các thiếu nữ.
Tuy nhiên, đây vẻn vẹn chỉ là bước khởi đầu, tiếp theo lại nhìn phía sau Tiêu Hoằng đang chậm rãi hình thành một cánh hoa, từng phiến từng phiến cánh hoa lơ lửng đều tụ tập trong đó, tạo thành một nụ hoa, tiếp theo chậm rãi nở rộ ra, nhìn không thấy mảy may sát khí nào.
- Cái này... cái này đúng thật là ngài chế tạo?
Mộ Khê Nhi có hơi giật mình hỏi.
Tiêu Hoằng không có lên tiếng, chỉ gật gật đầu, tiếp theo thật cẩn thận cầm đóa “hoa hồng” trong tay, từng chút một làm cho nó biến mất, thật ra đúng lúc này, nếu là người có tính lãng mạn một chút, sẽ tặng đóa hoa hồng này vào trong tay Mộ Khê Nhi, mới có thể chiếm được niềm vui của các cô gái.
Dĩ nhiên Tiêu Hoằng cũng muốn như vậy, nhưng lại không thể, bởi vì “hoa hồng” xinh đẹp này chính là lớp ngụy trang của nó. Nếu Ngự lực trong cơ thể Mộ Khê Nhi không cẩn thận làm cho nó hỗn loạn, trong nháy mắt liền nổ tung có thể sẽ làm cho Mộ Khê Nhi bị hủy diệt nát tan thành bụi.
Nhìn thấy “hoa hồng” trong tay Tiêu Hoằng đang từ từ tiêu tán đi, Mộ Khê Nhi ít nhiều có chút luyến tiếc. Tuy nhiên nàng cũng biết, đóa “hoa hồng” có vẻ ngoài xinh đẹp kia, thực chất là thứ sẽ lấy mạng người ta.
- Uy lực của nó bao nhiêu?
Mộ Khê Nhi tò mò hỏi.
- Đánh sụp một bức tường, không thành vấn đề!
Tiêu Hoằng thành thật đáp lại.
Cứ như vậy, vốn một việc làm bảo dưỡng làn da đẹp vô cùng đơn giản, Tiêu Hoằng cùng Mộ Khê Nhi ở trên lầu hai suốt hơn một tiếng đồng hồ.
Lý Nhạc thao túng Dược Văn, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn trên lầu một cái, trong lòng không ngừng nói thầm: “Việc làm chỉ năm phút đồng hồ là xong, mà lại lâu như vậy, quả nhiên bị nữ sắc hớp hồn rồi!”
Về phần một số nữ khách hàng, cũng không có gì ngạc nhiên, bọn họ sở dĩ không biết nên mới thế, khi biết là bạn gái của Tiêu Hoằng, thì lâu như vậy cũng không có gì là lạ.
Thời điểm mọi người ở đây đều mang trong lòng tâm tư riêng, nhưng không có nói ra, Tiêu Hoằng cùng Mộ Khê Nhi chậm rãi đi xuống. Tuy rằng trên mặt Tiêu Hoằng còn có một chút ửng đỏ, nhưng cũng không còn câu nệ như trước.
Trái lại Mộ Khê Nhi, trải qua hơn một giờ nói chuyện phiếm như vậy, cũng có nhận thức mới về Tiêu Hoằng: Ngoại trừ chế tạo các loại Ma Văn thú vị, hắn hiểu biết về các thứ cũng rất nhiều, quả thực chính là môt bộ bách khoa toàn thư có thể di chuyển.
Tuy rằng diện mạo bề ngoài của Tiêu Hoằng không đẹp lắm, nhưng hiện tại hắn để lại ấn tượng rất sâu cho Mộ Khê Nhi.
- Đây là thẻ hội viên Kim Cương, thỉnh nhận lấy. Cứ như vậy, về sau tới có thể hưởng thụ giảm giá 5% mãi mãi.
Tiêu Hoằng nói xong, liền từ trong túi áo lấy ra một tấm thẻ cùng loại như thủy tinh giao cho Mộ Khê Nhi.
- Vậy xin đa tạ!
Mộ Khê Nhi đáp lại, tiếp theo thanh toán tiền, rồi phất tay áo chào Tiêu Hoằng, liền rời đi.
Kỳ thật Tiêu Hoằng vốn không nghĩ thu tiền của Mộ Khê Nhi, nhưng bản thân Tiêu Hoằng cũng biết rằng, tình cảm giữa song phương còn chưa tới mức không thu tiền. Ngược lại không thu tiền, rất có thể sẽ làm cho Mộ Khê Nhi ngại ngùng không đến đây lần nữa. Đây chính là điều Tiêu Hoằng không muốn nhìn thấy.
Dù sao mấy chục ngân tệ đối với Mộ Khê Nhi mà nói, không đáng kể chút nào.
Nguyên vốn công việc nhìn như bình thường, đối với Tiêu Hoằng mà nói, lại vì có Mộ Khê Nhi mà trở nên bất đồng. Suốt một ngày, tâm tình của Tiêu Hoằng đều thoải mái một cách thần kỳ, đây là cuộc sống tuyệt vời, càng tuyệt vời càng lưu luyến, điều này cũng lại càng gia tăng quyết tâm muốn sống của Tiêu Hoằng.
Cần phải nhanh một chút trở thành Ngự Giả, tận dụng hết khả năng tìm kiếm biện pháp để tiếp tục sống sót.
Mãi đến tám giờ tối, công việc một ngày mới coi như chấm dứt. Nhờ có đám người Lâm Tử tham gia, về mặt hiệu suất cũng tăng lên thật lớn.
Quay về lại phòng mình, Tiêu Hoằng lấy ra một khối Nhị Đại Ngự Hương Ma Văn mới tinh, chuẩn bị bắt đầu tu luyện. Vẫn là câu nói kia, cần phải tận dụng hết mọi khả năng, trước khi bắt bắt đầu mùa săn, phải làm cho Ngự lực trong cơ thể đạt tới trình độ Ngự Đồ cấp mười, như thế mới có thể gia tăng hệ số an toàn cho bản thân.
Tuy nhiên, ngay lúc Tiêu Hoằng khoanh chân ngồi trên đầu giường, vừa định khu động Nhị Đại Ngự Hương Ma Văn cùng Mặc Nại phụ văn, bỗng nhiên Ma Văn thông tin đặt lên bàn lại truyền đến một tràng rung động, là tín hiệu yêu cầu liên lạc, hiện ra trên màn hình nhỏ đúng là Triệu Thanh.
- Triệu ca! Có chuyện gì?
Điều động Ngự lực, sau khi nối thông được liên lạc, Tiêu Hoằng hỏi với giọng cung kính.
- Vừa rồi ta đã xác định danh sách mùa săn bắt, ngươi được phân tới tiểu tổ chiến đấu 15. Ngươi là Dược sư, đến lúc đó sẽ do ngươi toàn quyền chỉ huy tiểu tổ chiến đấu 15. Còn tư liệu cụ thể về mùa săn bắt, chờ một chút, ta sẽ truyền tới cho ngươi, ngươi trước nhìn kỹ xem để có chuẩn bị tâm lý. Có một câu ta phải nhắc nhở ngươi: Lần đi này không phải đi đùa giỡn, rất nguy hiểm, hãy nghĩ kỹ lại đi!
Triệu Thanh nói với giọng bình thản, tuy rằng tiếp xúc với Tiêu Hoằng không nhiều lắm, nhưng ấn tượng đối với Tiêu Hoằng vẫn là không tệ.
Đơn giản hàn huyên vài câu cùng Tiêu Hoằng, Triệu Thanh liền cắt đứt liên lạc. Dù sao lần này tham gia mùa săn bắt hắn là tổng chỉ huy, cần phải thận trọng mọi bề mới được. Nào là tạo tổ nhân viên, mang theo trang bị, phân công chức trách trong các đội viên... tất cả đều phải đâu đó rõ ràng.
Tham dự mùa săn bắt đừng thấy là toàn bộ các thế lực lớn Thái Ngô Thành đều đồng loạt xuất động, nhìn như đồng lòng, nhưng trên thực tế đó chỉ là mặt ngoài, một khi tiến vào Ám Dung Động Quật sẽ có kẻ mang ý xấu. Ai ai cũng đều muốn chiếm tiện nghi lớn ở trong đó, thậm chí còn có thể vì ích lợi mà vung tay lẫn nhau.
Bởi vậy chẳng những cần phải cường hóa đoàn đội bản thân, mà còn phải đề phòng người khác.
Mà tập thể các thế lực lớn xuất động, ưu thế duy nhất chỉ ở chỗ có thể phân tán lực chú ý của linh thú, không đến mức bị linh thú quần công một lúc.
Ở bên trong phòng ngủ, Tiêu Hoằng nhận được tư liệu Triệu Thanh gửi, liền bắt đầu lật xem trên màn hình... Nhất nhất đều xem qua, trong đó bao gồm tư liệu về Ám Dung Động Quật, cùng với kết cấu nhân viên của tiểu tổ hắn, và thực lực của các tổ đội khác tham gia mùa săn bắt.
Trong đó đoàn đội của Tập đoàn tài chính Hồng Bác, tự nhiên là tạo thành bởi học sinh giỏi của Tây Tân Ma Văn học viện. Sài Sương cháu gái của Sài Tang rõ ràng có trong danh sách. Đương nhiên những tư liệu này cũng không là công khai, mà là Tang Hoành Vân thông qua các loại thủ đoạn, dò hỏi được.
Sài Sương, Tiêu Hoằng không quen biết nhưng cũng có nghe nói qua, dù sao trong số nữ khách hàng của hắn cũng có mấy người là nữ sinh của Tây Tân Ma Văn học viện. Ngày thường cũng không ít lần đề cập tới Sài Sương, là học sinh giỏi của Tây Tân Ma Văn học viện, tuổi còn nhỏ mà đã là Ngự Giả cấp hai, hơn nữa rất có thể trong thời gian ngắn tới sẽ tăng lên tới Ngự Giả cấp ba.
Ngoài ra, còn có Mai Long Ngự Văn Hành cường địch đệ nhất của Thiếu Giang. Tuy nhiên, nhân viên cụ thể cũng không có chỉ rõ ra, hiển nhiên đã làm rất tốt công tác giữ bí mật.
Nửa tiếng sau, Tiêu Hoằng xem xong mười mấy trang tư liệu, trên cơ bản đối với mùa săn bắt cũng có thêm nhiều nhận thức, về bản chất nhìn như đồng tâm hiệp lực, kì thực mỗi phương đều mang ý xấu, đồng thời lưu ý tới linh thú, còn phải cảnh giác các thế lực khác làm ngư ông thủ lợi.
Sở dĩ hàng năm sẽ chết nhiều người như vậy, một số là chết ở trong tay linh thú, một bộ phận khác thì vì tranh cướp tài liệu, bị thế lực khác ám hại mà chết.
Có một loạt phân tích như vậy, Tiêu Hoằng không khỏi sờ sờ sống mũi, biểu tình có vẻ ác liệt. Đương nhiên, điều này làm cho Tiêu Hoằng càng tiến thêm một bước kiên định trước khi đi Ám Dung Động Quật, quyết tâm phải tăng lên Ngự lực tới Ngự Đồ cấp mười, đồng thời, cũng cần phải chuẩn bị trước cho vẹn toàn mới được.
Chỉ hơi tạm dừng suy nghĩ, sau đó Tiêu Hoằng liền lần nữa ngồi lại đầu giường, bắt đầu sử dụng Nhị Đại Ngự Hương Ma Văn cùng Mặc Nại phụ văn, tu luyện Ngự lực bản thân.
Tuy rằng sau khi đạt tới Ngự Đồ cấp chín, hiệu quả của Nhị Đại Ngự Hương Ma Văn đã có phần yếu bớt, nhưng dưới phụ trợ của Mặc Nại phụ văn, vẫn còn có thể bảo trì hiệu quả khá tốt.
Tiêu Hoằng dự tính, dựa theo tiến độ tu luyện hiện tại cần thời gian chín đến mười ngày, ba ngày còn lại, dành làm công tác chuẩn bị. Nếu Triệu Thanh đã xếp cho hắn vào vị trí Dược sư, thì phải có bộ dáng của Dược sư, tối thiểu phải trang bị Dược Văn trị bệnh công hiệu mạnh.
Trải qua một buổi tối tu luyện, Ngự lực trong cơ thể Tiêu Hoằng đã đạt tới 915 cổ, tiến bộ coi như không tệ. Thế nhưng trong lòng Tiêu Hoằng biết rõ, trước khi đi Ám Dung Động Quật, phải hết sức tiết kiệm Ngự lực, tranh thủ dùng càng nhiều Ngự lực ình tu luyện mới được.
Tuy nhiên, may mà có Lâm Tử bọn họ hỗ trợ, giúp Tiêu Hoằng giảm bớt áp lực không nhỏ.
Đảo mắt, một ngày trôi qua.
Việc làm ăn của Doanh nghiệp Đại Hoằng Mỹ vẫn như trước vô cùng thịnh vượng, tuy nhiên, hàng dài trước cửa đã biến mất, đại bộ phận khách hàng đều đi vào Đại Hoằng hội sở chờ đợi, nhìn qua giống như một cái câu lạc bộ.
Cây cầu nối tiếp Đại Hoằng hội sở cùng trung tâm Đại Hoằng Mỹ, cũng đã bắt đầu xây dựng, là một cái cầu nhỏ hình vòm, cấu tạo cũng không phức tạp lắm, giá trị bộ phận lắp ráp đều có sẵn, dự tính chừng một tuần là có thể dựng xong.
Trong công việc Tiêu Hoằng vô cùng chuyên chú, nhưng cũng cố gắng tiết kiệm Ngự lực, để đêm xuống tiến hành tu luyện cho tốt hơn. Có thể nói, đừng nhìn Tiêu Hoằng có được Ma Văn Châu màu xanh đen, nhưng là mỗi ngày vẫn có cảm giác Ngự lực không đủ dùng, nguyên nhân chính là vì Tiêu Hoằng tu luyện rất điên cuồng.
Rất nhanh, theo một đám nữ khách hàng đều tiếp đãi xong, số khách hàng kế tiếp liền chậm rãi đi vào trong đó. Tuy nhiên, có điều khác thường so với trước, trong mười nữ nhân tại đây, còn kèm theo một lão nhân mập mạp, tóc hoa râm, đeo một kính mát, mặc một thân thường phục, ở trong hàng ngũ chung với các nữ khách hàng, có vẻ vô cùng bắt mắt.
Đứng bên cạnh lão nhân này đúng là Ba Bố, mà lão nhân này là ai, tự nhiên không cần nhiều lời, chính là Mặc Huyền!
- Vị đại thúc này, ngài có gì phải làm sao?
Tiêu Hoằng liếc mắt nhìn Mặc Huyền một cái, mặt không chút thay đổi hỏi. Bởi vì trước đây Mặc Huyền vẫn che giấu thân phận chiến đấu cùng người thần bí, cũng giống như Tiêu Hoằng đều che mặt, bởi vậy Tiêu Hoằng cũng không biết đây là Mặc Huyền.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui