Ma Ngân


Một đường đi tới, Tiêu Hoằng không ngừng dặn dò Nhâm Thu, chủ yếu là nên tùy cơ ứng biến như thế nào.
Nhâm Thu cũng nghe rất cẩn thận, trầm mặc không lên tiếng, chỉ liên tiếp gật đầu.
Cứ như vậy, trải qua hai mươi phút đi đường, Tiêu Hoằng đã tới được tiểu biệt thự, trong sân còn có một chiếc Ma Văn Xa phi thường không bắt mắt đang đỗ lại.
Đối với điều này, sắc mặt Tiêu Hoằng không có chút biến hóa nào, hắn đeo một đôi găng tay màu trắng, mở cửa, xuống xe, lại mở cửa xe cho Nhâm Thu, làm cho người ta có cảm giác, hắn là một trợ thủ.
Trái lại Nhâm Thu thì đang vội vàng đeo mặt nạ lên, được Tiêu Hoằng đỡ tay, đi xuống Ma Văn Xa, vẻ mặt trở nên thâm trầm, lạnh như băng, bộ dáng nữ nhân mềm mại khi trước trên Ma Văn Xa đã không còn sót lại chút gì nữa, thậm chí vẻ thâm trầm cùng lạnh như băng này đã trở nên càng nên đậm hơn, bởi vì Tiêu Hoằng đang ở ngay bên cạnh nàng.
Nếu nàng mà không làm được, thì chỉ cần Tiêu Hoằng ra tay, sẽ trăm phần trăm không thành vấn đề nữa.
Tiến vào trong tiểu biệt thự, Tiêu Hoằng đứng ở phía sau Nhâm Thu, có thể rõ ràng nhìn thấy ba gã nam nhân mặc thường phục đang ngồi trên trường kỷ, vẻ mặt nghiêm nghị, chỉ riêng từ ánh mắt sắc bén kia, thì Tiêu Hoằng cũng nhận ra được, bọn họ tuyệt đối không phải kẻ tầm thường.
Thấy Nhâm Thu đi đến, một nam nhân đang ngồi bỗng chậm rãi đứng dậy, dáng người không cao, đại khái khoảng một mét bảy, con mắt khá lớn, tuy nhiên lại làm cho người ta có cảm giác như hắn còn ngái ngủ, làn da hơi vàng, cả người thoạt nhìn cũng không bắt mắt, chỉ có duy nhất trong con mắt ngái ngủ kia thỉnh thoảng lại lóe ra ánh sáng sắc bén.
- Đây là Nhâm Thu tiểu thư, lão đại của tổ chức Bạch Ti Đái ư? Hạnh ngộ, đầu tiên tự giới thiệu một chút, ta tên là Ngưu Lương.
Nam nhân không cao này vẫn rất bình tĩnh, tự giới thiệu, đồng thời chậm rãi vươn bàn tay khô héo nhưng có lực của hắn ra.
Nhâm Thu không nhiều lời, cũng vươn bàn tay mảnh khảnh ra, nắm nhẹ một chút, thể hiện sự “hữu hảo” của mình, sau đó liền chậm rãi ngồi trên trường kỷ phía đối diện, ánh mắt vẫn rất nghiêm túc, nhưng cử chỉ lại vó vẻ khá tự tại.
- Phía trước nghe nói Ngưu tiên sinh, ách, không, phải nói là Ngưu sĩ quan, là quân nhân của Cao Tương Chân Nghĩa Quốc. Không biết tới tìm một tiểu nữ tử như ta là có chuyện gì vậy? Chắc không phải là muốn tiêu diệt ta, đến phát tối hậu thư đấy chứ?
Nhâm Thu thản nhiên nói.
- Cao Tương Chân Nghĩa Quốc, xưa nay binh hùng tướng mạnh, bách chiến bách thắng, chiến công lẫy lừng, trong toàn bộ Thái Qua Vũ Trụ thì cũng không thể chối cãi là một đội cương thiết hùng sư, nếu muốn tiêu diệt thế lực như của ngươi, quả thực là dễ như trở bàn tay, tuy nhiên, lần này Tướng quân của ta cũng không có ý định tấn công tổ chức Bạch Ti Đái, ngược lại còn cho tổ chức Bạch Ti Đái một cơ hội tự cứu, chỉ là không biết Nhâm Thu tiểu thư có muốn hay không mà thôi!
Ngưu Lương vẻ mặt uy nghiêm, lên tiếng.
- Vậy sao, đều nghe nói binh sĩ của Cao Tương Chân Nghĩa Quốc dũng mãnh vô địch, xem ra thật đúng là không phải nói đùa. Chỉ là không biết, Ngưu sĩ quan nói cái cơ hội tự cứu kia, rốt cuộc là có bộ dáng gì vậy?
Nhâm Thu vẫn không đổi sắc, nhẹ nhàng hỏi.
- Nói là tự cứu, nhưng ít nhiều thì đây cũng là cơ hội thu được lợi ích rất lớn cho tổ chức Bạch Ti Đái của ngươi, sẽ không phải là làm không công, nghe nói vài ngày trước, tại Đông Giang Thành thì có một đám người đến đây, giết hại hơn một ngàn thành viên của tổ chức Bạch Ti Đái, nói vậy thì Nhâm Thu tiểu thư hẳn là hận thấu xương đối với đám người kia phải không, vừa đúng lúc đám người kia cũng là đối tượng tấn công trọng điểm của Cao Tương Chân Nghĩa Quốc, mà quân đội Cao Tương cũng vô cùng nguyện ý trợ giúp tổ chức Bạch Ti Đái tiêu diệt đám người này, coi như là vì tổ chức Bạch Ti Đái mà báo thù. Chỉ là không biết, Nhâm Thu tiểu thư có ý định như thế nào?
Ngưu Lương nói.
Mà Tiêu Hoằng nghe vậy, tuy vẻ mặt vẫn không chút thay đổi, nhưng trong lòng thì lại cười lạnh.
- Ngươi cũng đừng nói nữa, đám người kia rất thần bí, thật đúng là khiến cho ta rất khó giải quyết. Sức chiến đấu rất cường đại, hơn nữa có thể nói là hoành hành ngang ngược, người của ta tự nhiên là vô cùng hy vọng xử lý bọn họ, nhưng mà... Có lẽ Ngưu sĩ quan có một chút chưa biết, khu Gia Tác này từ khi mới hình thành, thì đã có một quy định bất thành văn, đó chính là nghiêm cấm có bất kỳ hợp tác thực tế nào cùng quân đội Cao Tương, nếu không sẽ trở thành công địch, mà tuy rằng tổ chức Bạch Ti Đái ở khu Gia Tác là một đầu sỏ, nhưng phía trên Bạch Ti Đái thì vẫn còn có tổ chức Hồng Sâm và tổ chức Ngốc Thứu đang như hổ rình mồi nữa, bọn họ lúc nào cũng nhìn chằm chằm xem Bạch Ti Đái có lộ ra sơ hở gì không, sau đó lấy cớ, muốn san phẳng Bạch Ti Đái.
Nhâm Thu hơi hiện ra một chút cố kỵ, nói với Ngưu Lương.
Trên thực tế, lúc Nhâm Thu nói chuyện, nhìn như rất là cố kỵ, nhưng lại cực kỳ có kỹ xảo, mặt không đổi sắc mà đã bắt đầu thử xem quân đội Cao Tương hiểu biết tình hình gần đây tại khu Gia Tác tới đâu, có biết tổ chức Hồng Sâm cùng tổ chức Ngốc Thứu đã sụp đổ rồi hay không.
- Điều này thì Nhâm Thu tiểu thư không cần phải lo lắng, yên tâm, chỉ cần ngươi và Bạch Ti Đái của ngươi có thể hỗ trợ chúng ta tiêu diệt đám người thần bí đó, thì chúng ta cam đoan với ngươi, sẽ hỗ trợ Bạch Ti Đái trở thành thế lực cường đại nhất tại khu Gia Tác.
Ngưu Lương nghiêm túc nói.
Nói thật dễ nghe, chỉ sợ đến lúc đó sẽ là qua sông đoạn cầu a.
Nhâm Thu thầm nghĩ trong lòng, tuy nhiên, những lời này thì Nhâm Thu cũng không thể nói thẳng ra được.
- Một khi đã như vậy, ta sẽ tạm thời tin tưởng lời của Ngưu sĩ quan, tuy nhiên, nói vậy thì Ngưu sĩ quan cũng phải tỏ vẻ trước một chút mới đúng, còn nữa, ta muốn biết tình huống quân đội mà ngài trực thuộc, như vậy thì tối thiểu cũng làm cho ta yên tâm một chút!
Nhâm Thu nói tiếp.
- Về quân đội mà ta trực thuộc, thì Nhâm Thu tiểu thư không nhất thiết phải biết tới, về phần tỏ vẻ trước, yên tâm đi, sau khi đại công cáo thành thì sẽ đưa cho ngươi.
Ngưu Lương đáp, lời nói cũng rất cẩn thận, kín kẽ.
- Ha hả... ha hả.
Gần như ngay khi Ngưu Lương nói ra câu này, Nhâm Thu bỗng nhiên phát ra tiếng cười như chuông bạc, thanh âm không lớn, cũng không có ý trào phúng gì, tóm lại là làm cho người khác có chút khó hiểu.
- Ta có thể hiểu rằng, đây là cái gọi là thành ý kia hợp tác mà Ngưu sĩ quan ngài nói hay sao? Đầu năm nay, giết người thì cũng cần có tiền đặt cọc nữa, huống chi là người nhiều như vậy, hơn nữa ngài luôn miệng nói là hợp tác, kết quả là hiện tại ta vẫn còn chưa biết mình đang hợp tác cùng ai nữa. Chẳng lẽ ngài cho rằng có thể khi dễ một nữ tử yếu đuối như ta hay sao? Hơn nữa hiện tại ta cũng có chút hoài nghi tính chân thật trong thân phận của Ngưu sĩ quan rồi đấy, không biết có phải là một tên côn đồ nào đó đến chỗ ta lừa đảo hay không đây?
Nhâm Thu vẫn mang nụ cười ngọt ngào, tuy nhiên, lời này đã thể hiện ra sự cường ngạnh của nàng.
Tiêu Hoằng đứng ở một bên, vẻ mặt vẫn không chút thay đổi, nhìn qua không khác gì một thuộc hạ cả, trên thực tế cũng không có người nào chú ý tới Tiêu Hoằng, mà trong lòng Tiêu Hoằng thì lại rất tán thưởng lời này của Nhâm Thu, hiển nhiên, Nhâm Thu rất có kỹ xảo khi đàm phán.
Ngưu Lương ngồi đối diện với Nhâm Thu, vẻ mặt bắt đầu hơi phát sinh biến hóa, câu này của Nhâm Thu đã làm cho Ngưu Lương cực kỳ khó chịu, có muốn tiếp tục cường ngạnh thì cũng không được, nếu không thì hắn lại lo lắng ăn trộm gà không được mà còn mất cả nắm gạo.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ căn phòng đã rơi vào giằng co, trở nên im lặng, không khí như muốn đọng lại.
Ước chừng sau khoảng năm phút đồng hồ, Ngưu Lương rốt cục cũng chậm rãi vươn tay, lấy từ trong túi áo ra sĩ quan Ma Văn, sau đó khởi động.
Ngay sau đó, trên một màn hình nhỏ đã hiện lên bản ghi chép về các tin tức cơ bản của Ngưu Lương, bao gồm chức vụ, quân đội đang phục vụ và vài thứ khác, còn có một tấm ảnh khá rõ ràng.
Đồng thời Tiêu Hoằng đứng ở một bên cũng nhìn thấy rất rõ: Thượng tá, quân đội trực thuộc: Sư đoàn Chiến Hồn.
Đối với Sư đoàn Chiến Hồn đại danh đỉnh đỉnh, Tiêu Hoằng tự nhiên là có nghe tới, có thể nói là quân đoàn mạnh nhất tại Tự Cường Châu, nhân số 3000 người, Quan tổng chỉ huy là Vương Các, mà điều này cũng không nằm ngoài dự kiến của Tiêu Hoằng, Tiêu Hoằng đã giết gần mấy vạn binh sĩ Cao Tương, làm sao mà Tự Cường Châu lại không coi trọng hắn cho được?
- Ồ, không thể tưởng được, đại nhân ngài dĩ nhiên lại là thành viên của Sư đoàn Chiến Hồn đại danh đỉnh đỉnh, thất kính, thất kính a!
Nhâm Thu bỗng nhiên bày ra một bộ dáng kinh ngạc, vội vàng nói.
Trái lại Ngưu Lương, thấy Nhâm Thu kinh ngạc, khóe miệng không kiềm được nhếch lên, bộ dáng rất hưởng thụ.
- Hiện tại ngươi hẳn là đã tin tưởng rồi chứ?
Ngưu Lương trầm giọng nói.
- Đây là tất nhiên, chỉ là Sư đoàn Chiến Hồn cường đại như vậy, hẳn là sẽ không để ý tới việc đặt cọc tiền trước chứ? Hơn nữa không biết Sư đoàn Chiến Hồn có bao nhiêu nắm chắc tiêu diệt đám người kia vậy?
Nhâm Thu bày ra một bộ dáng sùng bái, nhưng lời nói vẫn không chút xa rời nguyên tắc khi nãy.
- Đường đường là quân đoàn vương bài của Tự Cường Châu, Sư đoàn Chiến Hồn bách chiến bách thắng, xử lý vài tên giặc cỏ, tự nhiên là vô cùng thoải mái, chỉ cần Bạch Ti Đái có thể chuẩn xác giữ chân được bọn họ, đồng thời để cho đại bộ đội của chúng ta không bị quấy nhiễu, tiến vào khu Gia Tác là được.
Ngưu Lương bày ra một bộ dáng tràn đầy tự tin, nói tiếp:
- Về phần tiền đặt cọc? Ta cần báo cáo với thủ trưởng một chút, chỉ là không biết Nhâm Thu tiểu thư muốn đưa ra điều kiện gì? Có thể nói một chút được chứ.
- Tiền đặt cọc tất nhiên là Chiến Văn, nếu Ngưu sĩ quan cảm thấy không ổn, thì cho ta một ít tài liệu cũng có thể, tóm lại là cái gì cũng được, nhưng cũng phải thể hiện được một chút thành ý!
Nhâm Thu nói tiếp.
- Yên tâm đi, ta sẽ liên lạc lại sau, mà trong thời gian này, vẫn mong tổ chức Bạch Ti Đái lưu ý nhiều hơn tung tích của đám người kia, nếu có tình huống, có thể trực tiếp thông báo cho ta!
Ngưu Lương nói một câu, sau đó lưu lại một dãy số Ma Văn thông tin, đặt trên bàn trà, rồi lập tức đi ra tiểu biệt thự, cùng hai gã bộ hạ khác, cưỡi Ma Văn Xa trực tiếp rời khỏi Đông Giang Thành, căn bản không ở lại Đông Giang Thành quá lâu.
Bởi vì Đông Giang Thành này rốt cuộc là chỗ như thế nào, nói thật ra Ngưu Lương đã có chút kinh nghiệm rồi, nơi này gần như là không có chỗ cho bọn hắn sống yên ổn được, khắp nơi đều tràn ngập sát khí.
Lúc trước hắn phái tới đây hai gã bộ hạ, ngày hôm sau đã hắc điếm tại đây “làm thịt” luôn, thứ duy nhất phát hiện ra là hai khối thi thể bị vứt ra nơi hoang dã, nếu không thì hắn cũng sẽ không mù tịt về tình hình gần đây tại Đông Giang Thành như vậy.
Trái lại trong tiểu biệt thự, Nhâm Thu nhìn tờ giấy trên bàn trà, lại nhìn Tiêu Hoằng, dường như lại một lần nữa biến thành một tiểu nữ tử không có chủ kiến gì, hỏi
- Hiện tại chúng ta nên làm cái gì bây giờ?
- Phong tỏa tin tức tổ chức Hồng Sâm và tổ chức Ngốc Thứu đã bị thâu tóm, mặt khác phái người ta ngoài tìm kiếm tung tích của binh sĩ Cao Tương trong khu Gia Tác, ngoài ra, chỉ có một chữ, đó là “trì hoãn”, tranh thủ cho chúng ta nhiều thời gian hơn, cuối cùng chính là, trong thời gian kéo dài này, có thể kiếm được bao nhiêu chỗ tốt thì cứ kiếm, không cần ngại.
Tiêu Hoằng trầm tư một lát, đáp lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui