Ma Ngân


Tuy nhiên, đối với quân đội Cao Tương mà nói, nếu muốn đi vào khu Gia Tác thì dễ dàng, nhưng nếu muốn đi ra ngoài, thì lại không đơn giản như vậy được.
Binh sĩ tại khu vực phía bắc của khu Gia Tác, bởi vì không có tổ chức của Vương Các, hơn nữa hoàn toàn đánh tan, bởi vậy khi nhận được mệnh lệnh rút lui, lập tức không quản gì nữa, khởi động Phong Văn, quay đầu mà chạy như điên trở về.
Rất khó tưởng tượng, những binh sĩ Cao Tương này khi đến thì khí thế hùng hổ, muốn san phẳng khu Gia Tác, kết quả lại bị đánh cho tơi bời thế này.
Đối mặt với không tới 15000 tên binh sĩ Cao Tương thoát đi, đội quân tù nhân không có ý định đuổi theo chút nào, cứ như vậy mà lẳng lặng đứng tại chỗ, bắt đầu chỉ huy đội quân tù nhân, đội quân tâm phúc trong chiến trường đuổi đám Thiết cước mã của Sư đoàn Chiến Hồn từ bốn phương tám hướng trở về.
Thấy đội quân tù nhân và đội quân tâm phúc không tiến hành truy kích, trên mặt Cao Long Văn không kiềm được hiện lên một chút kinh ngạc, mặc dù có câu nói rằng “giặc cùng đường chớ đuổi”, nhưng trong hoàn cảnh này, trong khu vực của khu Gia Tác này, nếu truy kích thì chắc chắn sẽ gây thiệt hại lớn cho đám tàn quân Cao Tương Chân Nghĩa Quốc sót lại này.
Nhưng mà, ngay khi đám người Cao Long Văn cảm thấy kinh ngạc, nửa phút sau, khi binh sĩ Cao Tương và đội quân tù nhân đã hoàn toàn cách xa, khi bọn họ đi tới một khu vực rừng núi, thì trên vách đá, có vô số các chiến đấu lô- cốt đã hiện ra bên cạnh các cây cổ thụ khô héo.
Chỉ trong một khu vực này đã có hơn 300 lô- cốt, bên trong các lô- cốt thì có chứa hơn 1 vạn du kích quân, tuy nhiên, lúc này trong mắt bọn họ vẫn tràn ngập vẻ sắc bén!
Sau đó, dưới sự yểm hộ của lô- cốt, đám du kích quân này lập tức không chút lưu tình, phát động tập kích trí mạng với đám binh sĩ Cao Tương trên sơn đạo.
Đồng thời, Ma Văn lưới cắt được trang bị trên đám cây cũng được vận chuyển, lập tức quét về phía đám người bên dưới.
Trong khoảnh khắc, trong khu vực có đường kính ước chừng 5 km, các loại năng lượng đạn, các loại chùm tia sáng, các loại lưới cắt đã bắt đầu oanh kích trên thân thể của đám binh sĩ Cao Tương đang hoảng sợ chạy trốn kia.
Trong lúc nhất thời, âm thanh thảm thiết, tiếng Ma Văn đạn nổ tung, tiếng lưới cắt năng lượng ma sát với không khí vang lên, trong nháy mắt đã vang vọng khắp vùng núi này.
Bởi vì trong lòng những binh sĩ này đã hoàn toàn hoảng loạn, bởi vậy khi đối mặt với cuộc tập kích này, bọn họ gần như không có chút lực đánh trả nào, hoàn toàn trở thành bia ngắm sống cho đám du kích quân bắn phá.
Chỉ sau vài phút, khu vực này đã bị nhuộm thành màu đỏ như máu, thi thể vương vãi khắp nơi, mỗi một cỗ thi thể của binh sĩ Cao Tương đều mang vẻ sợ hãi vô cùng vô tận.
Tiêu Hoằng đứng trên triền núi, tự nhiên có thể nhìn thấy hình ảnh này, trên thực tế, tất cả mọi việc đều do một tay hắn bày ra, đối với điều này, trên mặt Tiêu Hoằng không có chút thương hại nào, ánh mắt vẫn lạnh như băng, đứng đó lẳng lặng nhìn, càng không có ý định ra lệnh ngừng lại.
Trái lại Cao Long Văn ở Tiểu Lung Trấn, nhìn thấy hình ảnh như thế, bộ dáng vốn cũng coi như trấn định, nhưng lại đã bị từng đợt hoảng sợ thay thế, bày tay đặt trên bàn cũng không kiềm được bắt đầu run lên.
Hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới, quân đội Cao Tương lúc trước tự nhận là cường thế, nhưng khi đối mặt với khu Gia Tác, chẳng những đã hoàn toàn tan tác, mà hiện giờ ngay cả cơ hội chạy trốn cũng không có.
Hơn nữa cảnh tượng khiếp người như vậy cũng không chỉ xuất hiện ở bắc bộ khu Gia Tác, ngay cả tây bộ cũng như vậy, gần như ngay khi binh sĩ Cao Tương tại tây bộ được lệnh rút lui, thì trên đường lại lần nữa xuất hiện vô số lô- cốt công kích tới, cường độ còn gấp đôi khi trước, ngay sau đó là liên tiếp các đợt giết hại điên cuồng, tử thương vô số.
Sau nửa tiếng như cả một năm này trôi qua, toàn bộ bắc bộ cùng tây bộ của khu Gia Tác, thi thể của binh sĩ Cao Tương đã trải rộng khắp đoạn đường chạy trốn kia.
Ước chừng 75000 binh sĩ Cao Tương, cuối cùng thoát ra được thì không tới 1200 người, điều này không khác gì toàn quân bị diệt cả.
Cao Long Văn tại Tiểu Lung Trấn và những người khác nhìn thấy cảnh này, trên mặt trở thành một mảnh tro tàn, giống như một dân cờ bạc, ngay cả quần cộc cũng đều thua mất vậy.
- Chết tiệt.
Qua một hồi lâu, Cao Long Văn mới không kiềm được thốt lên, câu nói kiểu này từ trong miệng Chuẩn thần phụ cao quý phát ra, thì cũng không thấy nhiều, nhưng vào giờ khắc này, trong lòng Cao Long Văn đã tràn ngập phẫn nộ và kinh hãi xen lẫn vào nhau.
Từ khi quân đội Cao Tương xuất phát tới giờ, thì chỉ có hai giờ thời gian ngắn ngủi, vậy mà kết quả lại là toàn quân bị tiêu diệt.
Chuyện như vậy, nếu truyền ra ngoài, thì sẽ không chỉ là khu Gia Tác cường đại tới mức nào, mà còn có cả ấn tượng quân đội Cao Tương rốt cuộc không chịu nổi một kích ra sao.
Hàn Sinh đứng một bên cũng vô cùng kinh hãi, nhưng còn tràn ngập đau lòng và vẻ nghiêm trọng, lần này vừa không thể dẹp yên khu Gia Tác, mà Tự Cường Châu cũng đã hao tổn quá nhiều, đã nguyên khí đại thương rồi.
Nhưng ngay khi Cao Long Văn còn đang vô cùng phẫn nộ cùng kinh hãi, thì Tiêu Hoằng đã dẫn theo đội quân tù nhân và đội quân tâm phúc, lại lần nữa xoay người cưỡi lên Thiết cước mã, mà tọa kỵ của đội quân tâm phúc thì lại chính là Thiết cước mã do Sư đoàn Chiến Hồn lưu lại.
Sau khi giao hơn 500 thành viên đội quân tâm phúc bị thương cho du kích quân, đám người Tiêu Hoằng liền lập tức điên cuồng lao về phía Diễm Dương Thị!
Không chỉ đám người Tiêu Hoằng, mà tại nam bộ và tây bộ của khu Gia Tác cũng có đại lượng quân đội Gia Tác lao ra, mục đích chỉ có một, đó chính là thừa dịp quân đội Tự Cường Châu nằm trong thời điểm suy yếu nhất, mà chiếm đoạt lấy các khu vực xung quanh Tự Cường Châu.
Dù sao lúc trước khu Gia Tác vì ứng phó với đợt tấn công của binh sĩ Cao Tương, thì cũng phải trả giá rất lớn, sau khi chiến thắng thì tất nhiên sẽ phải thu hồi lại phí, đồng thời kiếm lấy một số tiền để “bồi thường tổn thất”.
Về phần quân đội Gia Tác lưu lại phòng thủ, thì cũng ngay lập tức tới tìm kiếm Chiến Văn và các vật tư khác trên thi thể của binh sĩ Cao Tương, thậm chí ngay cả quân phục của quân đội Cao Tương thì cũng không tha.
Ước chừng trải qua một giờ chạy tới, đám người Tiêu Hoằng đã xuất hiện bên cạnh khu Gia Tác.
Đồng thời không chút dừng lại nào, bọn họ liền khởi động Chiến Văn, cưỡi Thiết cước mã, trực tiếp lao vào trong Diễm Dương Thành, mục tiêu tấn công chủ yếu là các phương tiện quân dụng, thực phẩm tiêu chuẩn dành cho Tướng quân, lương thực cùng với vũ khí.
Trên đường phố, đối mặt với đám bình dân liên tục ném đá về phía đội quân tù nhân, đồng thời còn hô lớn Áo Cách Tư Thần vạn tuế, thì Tiêu Hoằng không có chút đồng tình nào, không có thương hại, trực tiếp hạ lệnh đồ sát!
Không giết bình dân là nguyên tắc mà Tiêu Hoằng dùng để trị quân, nhưng đó là ngoại trừ Cao Tương Chân Nghĩa Quốc, từ Trại tập trung Tín Nghĩa thoát ra, Tiêu Hoằng đã giết chóc cả vạn dặm, hắn muốn hoàn toàn gạt bỏ chủng tộc Cao Tương này ra khỏi Thái Qua Vũ Trụ, một kẻ cũng không lưu lại.
Để cho Cao Tương Chân Nghĩa Quốc hoàn toàn trở thành hạt bụi trong dòng sông lịch sử!
- Không cần cố kỵ gì cả, ven đường hễ nhìn thấy bình dân Cao Tương phản kháng hoặc không đầu hàng, thì toàn bộ giết chết!
Tiêu Hoằng xông lên phía trước, thông qua Ma Văn thông tin phát ra mệnh lệnh.
Sau khi Tiêu Hoằng ra lệnh một tiếng, những nơi bọn họ đi qua, đều máu chảy thành sông.
Tiến vào một căn cứ quân sự, không nói hai lời, trực tiếp điên cuồng giết chóc, sau đó chính là đoạt lấy tài nguyên.
Không chỉ là Diễm Dương Thành, toàn bộ khu phía nam, bắc, và phía tây của khu Gia Tác đều là cảnh này, đó chính là điên cuồng cướp đoạt, khi trước khu Gia Tác có thể nói chính là một khu vực hỗn loạn, nhưng hiện tại thì khu Gia Tác đã không còn chỉ là một khu vực hỗn loạn đơn giản như vậy nữa, mà đã là một thế lực có tường đồng vách sắt, có thể khiến cho Tự Cường Châu vĩnh viễn không có một ngày yên tĩnh.
Chỉ có điều, trước mắt Hàn Sinh và Cao Long Văn đã tạm thời không thể bận tâm tới tất cả những điều này nữa, thấy đám tù nhân vừa chiến thắng quân đội Cao Tương, lại trực tiếp giết vào trong Diễm Dương Thành, đám người Cao Long Văn, Hàn Sinh đều hiện lên vẻ sợ hãi.
Nên biết rằng, Tiểu Lung Trấn và Diễm Dương Thành có thể nói là ngay cạnh nhau, nếu Tiêu Hoằng phát hiện ra nơi này có vô số “con cá lớn” là bọn họ, như vậy từ thành nam chạy tới thành bắc, cũng chỉ cần không đến nửa tiếng thời gian mà thôi.
Hơn nữa hiện giờ bất kỳ quân nhân nào cũng đều biết, Cao Long Văn đang tự mình đốc chiến, Tiêu Hoằng mà muốn đạt được tin tức này, thì quả thực chính là dễ như trở bàn tay.
Càng chết người hơn là, ở trong này, không ai dám cam đoan trăm phần trăm có thể chặn đội quân tù nhân lại! Mặc dù dám cam đoan, thì cũng sẽ không có người nào tin tưởng cả, nhớ ngày đó Vương Các còn nói muốn san phẳng cả khu Gia Tác nữa.
- Đại nhân, nơi này đã không an toàn, ta đề nghị chúng ta vẫn nên tạm thời tránh đi, trở lại Bái Áo Thị bàn bạc kỹ hơn.
Hàn Sinh đầu đầy mồ hôi, run rẩy nói với Cao Long Văn.
- Đúng vậy đại nhân, thắng bại là chuyện thường tình của binh gia, lưu lại núi xanh không lo không có củi đốt, một ngày nào đó, chúng ta sẽ lại san phẳng khu Gia Tác này sau!
An Thượng Võ cũng lên tiếng khuyên nhủ.
Cao Long Văn nhìn vào trong màn hình, thấy hình ảnh đám người Tiêu Hoằng cùng hung cực ác, tự nhiên hiểu được nguy cơ trước mắt, không dừng lại lâu, hắn lập tức nhanh chóng đứng lên, phân phó:
- Khu Gia Tác sớm hay muộn cũng phải tiêu diệt, nhưng hiện tại chúng ta lựa chọn rút lui một cách chiến lược!
Nói xong, Cao Long Văn liền trực tiếp đi ra khỏi phòng, bước thẳng đến Ma Văn vận binh hạm cách đó mấy trăm thước, An Thượng Võ, Hàn Sinh thì đi sát phía sau, không dám dừng lại chút nào.
Năm phút đồng hồ sau, Cao Long Văn đã cưỡi Ma Văn vận binh hạm xa hoa, trực tiếp bay lên trời, sau đó ngay lập tức lao tới Bái Áo Thị.
Kỳ thật cũng không cần những người khác khuyên nhủ làm gì, Cao Long Văn so với bất kỳ kẻ nào thì còn sợ chết hơn.
Cùng lúc đó, Tiêu Hoằng suất lĩnh đội quân tù nhân đã nhẹ nhõm công phá một căn cứ không quân lâm thời, bên trong còn có 100 chiếc Ma Văn chiến đấu cơ chưa kịp cất cánh, xe quân dụng vận chuyển thì lại nhiều vô số kể.
- Tại khu Gia Tác thì người biết lái Ma Văn cơ hẳn là có thể kiếm được 100 chứ, để cho bọn họ nhanh chóng lại đây, lái những Ma Văn chiến đấu cơ này về đi.
Tiêu Hoằng ra lệnh, ánh mắt nhìn chằm chằm về phương bắc, tại đó có một chiếc Ma Văn vận binh hạm vô cùng xa hoa đã bay lên trời từ Tiểu Lung Trấn, phương hướng là Bái Áo Thị hướng tây bắc.
Nhìn thấy Ma Văn vận binh hạm một chiếc này, Tiêu Hoằng không khó đoán bên trong gần như đều là “cá lớn”, nhất là khi nhìn thấy hạm thủ màu tím kia, ở Cao Tương Chân Nghĩa Quốc, có tư cách sơn hạm thủ thành màu tím, thì cũng không có nhiều, ngoài Cao Triết Cơ thì cũng chỉ có Cao Long Văn và vài đứa con khác của Cao Triết Cơ mà thôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui