Ma Ngân


Cho tới bây giờ, Hoắc Nhiên vẫn còn chưa thể tưởng tượng nổi, một tên Đại Ngự Sư cấp một mà lại có Chiến Văn xảo quyệt như thế.
Phất Lạc tuy rằng dính đầy vết thương, một kích toàn lực vừa rồi cũng đã rút hết thể lực của hắn, nhưng Phất Lạc vẫn nhanh chóng đi về phía Hoắc Nhiên.
Mười mấy cú trọng quyền của Tiêu Hoằng còn không giết chết đối phương, nhưng Phất Lạc lại có thể, mặc dù hiện tại hắn đã tràn ngập vết thương, lung lay sắp đổ.
Thấy Phất Lạc đi về phía mình, lần này trên mặt Hoắc Nhiên đã hiện lên vẻ kinh hãi, lúc này mà phải đối mặt với tấn công của Phất Lạc, đối với Hoắc Nhiên mà nói, tuyệt đối chỉ còn đường chết.
Không kiềm được, trên mặt Hoắc Nhiên đã hiện lên vẻ sợ hãi, hơi lui về phía sau mấy bước, ra sức vận dụng một chút khí lực cuối cùng để xoay người, không quan tâm gì nữa, chỉ muốn chạy về phía Tây, đi về phía Bắc Trữ Thị, trong nháy mắt đã biến mất trên chiến trường.
Phất Lạc cũng không đuổi theo, trên thực tế, hắn cũng không có sức mà đuổi theo giết chết đối phương nữa, mà hắn chỉ đứng tại chỗ, gầm rú, một cánh tay giơ cao lên, trên cánh tay đã hình thành các thanh quang nhận dày đặc, bắn về phía xung quanh.
Quang nhận màu vàng dày đặc tụ tập trong một không gian không lớn, giống như một đàn cá chạch đông đúc, trực tiếp xẹt qua trước người Tiêu Hoằng.
Ngay sau đó, Tiêu Hoằng liền nhìn thấy, Quý Khang đang lao về phía mình, nhưng thân thể lại dần bị cắt ra thành từng mảnh trên không trung, cuối cùng chỉ có một khối thịt lớn bằng nắm tay là lao được tới bên cạnh Tiêu Hoằng.
Trái lại Tiêu Hoằng còn đang bày ra tư thế tiến công, thì lại mang vẻ mặt mờ mịt, biến hóa như vậy thật sự là quá nhanh chóng.
Đồng thời, đã không có Hoắc Nhiên kiềm chế, Phất Lạc đã hoàn toàn được giải thoát, một cánh tay lại lần nữa đập về phía trước, lại có thêm từng luồng quang nhận dày đặc bắn về phía đội hình của quân đội Cao Tương.
Mỗi một quang nhận mà đánh lên mặt đất, thì đều tạo ra một vết nứt lớn, thậm chí mặt đất dưới chân cũng bắt đầu chấn động, chỉ là lần này, có khoảng hơn 200 tên binh sĩ Cao Tương bị giết chết.
Ngay sau đó đó là lượt thứ hai, lượt thứ ba... Không chút lưu tình nào!
Mười giây đồng hồ trôi qua, đã có 1000 tên binh sĩ Cao Tương bị giết chết, 12000 tên binh sĩ Cao Tương đông đúc, nhưng lúc này chỉ còn lại có 5000 người.
Ở trong này đã không có người nào là đối thủ của Phất Lạc nữa, lúc này không bị kiềm chế, Phất Lạc có thể nói là không kiêng nể gì cả, không ai có thể ngăn cản được Phất Lạc, huống chi, vẫn còn có hơn một trăm thành viên đội quân tù nhân ở đây nữa.
Hoắc Nhiên chạy trốn, tự nhiên có thể hiểu rõ thế cục trên chiến trường, tuy rằng vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng, nhưng hắn vẫn phát ra một mệnh lệnh cuối cùng cho quân đội, đó là rút lui.
Sau khi binh sĩ Cao Tương nhận được mệnh lệnh của Hoắc Nhiên, thì đều chạy tán loạn về phía Bắc Trữ Thị.
Gần như chỉ trong một phút đồng hồ ngắn ngủn, binh sĩ Cao Tương đã rút lui không còn bóng dáng, chỉ để lại một mảnh chiến trường hỗn độn, cùng với một đám thi thể nằm vương vãi khắp nơi.
Đồng thời, Phất Lạc đứng trên quảng trường trung tâm, nhìn binh sĩ Cao Tương rút lui, một hơi cố gắng chống đỡ trong lòng cũng tản đi, ngay sau đó hắn cảm thấy thấy hoa mắt, trực tiếp ngả ngửa về phía sau.
Tuy nhiên, Tiêu Hoằng vẫn rất nhanh tay, đã đỡ lấy Phất Lạc, sau đó quan tâm hỏi:
- Phất Lạc, ngươi cảm giác thế nào?
- Không có gì, ta vẫn còn chịu đựng được!
Phất Lạc vô cùng suy yếu nói, máu trên người vẫn đang nhỏ xuống, hiển nhiên bệnh nặng mới khỏi mà đã phải trải qua chiến đấu thảm thiết như thế, tiêu hao của thân thể Phất Lạc cũng không phải lớn một cách bình thường.
Đồng thời đội quân tù nhân ở bốn phương tám hướng cũng đều tụ tập lại, đều nhìn về phía Tiêu Hoằng.
Thấy Phất Lạc cũng không hoàn toàn hôn mê, Tiêu Hoằng mới hơi thả lỏng một chút, tuy nhiên, trước mắt Tiêu Hoằng cũng rất rõ ràng, nơi đây không nên ở lâu, hắn không biết Huyễn Ma Chiến Văn có thể tạo thành thương tổn thế nào đối với Hoắc Nhiên, có khi chỉ qua mười mấy phút thì hắn sẽ giết về đây cũng nên, mà Phất Lạc đã bị thương, tuy rằng không có trở ngại, nhưng nếu muốn khôi phục thì cũng không phải là chuyện trong lúc nhất thời có thể làm được.
- Đơn gian quét dọn chiến trường một chút, thu toàn bộ những thứ có thể dùng được đi, sau đó ngay lập tức tới tụ họp với những thương binh kia!
Tiêu Hoằng bình tĩnh hạ hạ mệnh lệnh.
Hơn một trăm đội quân tù nhân chỉ nhặt nhạnh trên chiến trường khoảng năm phút đồng hồ, cầm lấy vài thứ, chủ yếu là Dược Văn trị bệnh, sau đó vội vàng rời khỏi Phan Đóa Thành, xoay người nhảy lên Thiết cước mã, lao thẳng đến bờ biển phía đông.
Tuy nhiên, điều làm cho đội quân tù nhân ít nhiều có chút tiếc nuối chính là, trên chiến trường, ngoài Dược Văn trị bệnh ra thì cũng không có đồ ăn và vật tư tiếp tế gì khác, điều này cũng không kỳ quái, nơi này chính là địa bàn của Cao Tương Chân Nghĩa Quốc, căn cứ quân sự lớn nhỏ thì có thể tùy ý bắt gặp, có nhất thiết phải mang theo đại lượng vật tư trên người hay sao?
Nếu muốn thứ gì, thì cứ vào trong căn cứ quân sự gần đây là được.
Chính vì vậy, quân đội Thiên Tế Tỉnh mới không thể thu được từ trên người binh sĩ Cao Tương bất kỳ đồ ăn gì.
Đại khái sau mười phút chạy như điên, đám người Tiêu Hoằng đã tụ họp được với đám thương binh.
Thấy Tiêu Hoằng và Phất Lạc cưỡi Thiết cước mã, chậm rãi từ rừng cây nhỏ cạnh bờ biển đi ra, vẻ mặt nghiêm trọng của đám thương binh mới hiện lên một chút hưng phấn, Tiêu Hoằng mang theo Phất Lạc quay về, điều này đại biểu cho việc bọn họ đã tạm thời thoát khỏi một khốn cảnh.
Tuy nhiên, mọi người đều hiểu được, đây cũng chỉ là tạm thời mà thôi, hiện tại bọn họ đang ở trong khu nam bộ của Sùng Cao Châu, càng đi về phía bắc bộ thì lại càng thêm biến thái.
Nhất là sau khi biết được Phất Lạc vừa thức tỉnh đã lại một lần nữa bị thương, trong khoảng thời gian ngắn không thể phát huy ra sức chiến đấu, còn thương thế của Hoắc Nhiên thì lại không rõ.
Càng chết người hơn là, bây giờ đội quân tù nhân chỉ có 137 người đủ sức chiến đấu, đồ ăn thì cực kỳ thiếu thốn, dốc ngược tất cả túi hành trang thì cũng chỉ tìm được hai vò nước, nửa túi bột mì, không còn gì nữa.
- Lão đại, hiện tại chúng ta nên làm cái gì bây giờ?
Thiết Nam đi vào bên cạnh Tiêu Hoằng hỏi, tuy rằng miễn cường xem như đánh thắng một trận chiến này, nhưng tiền đồ vẫn vô cùng hung hiểm.
Tiêu Hoằng hiểu được, 137 người kéo nhau đi đột kích Sùng Cao Châu bắc bộ thì rất không thực tế, trải qua kiếp nạn lần này, Tiêu Hoằng đã không còn muốn đánh bừa nữa, hắn cũng đã không còn vốn để đánh bừa nữa.
Chủ lực Viên Nguyệt Chiến Văn tiêu hao hầu như không còn, không có đồ ăn, thiếu thốn dược phẩm, làm sao còn đánh được nữa?
Nhìn biển rộng phía xa, vẻ mặt của Tiêu Hoằng không kiềm được hiện lên một chút phiền muộn, nhưng ngay sau đó, Tiêu Hoằng lập tức nhìn về cách đó không xa, tại đó có một đám các con thuyền cũ nát, nhất là một chiếc thuyền biển siêu to kia, vết tích loang lổ dường như đã bị vứt đi rất nhiều năm rồi, chiều dài ước chừng có 150 thước, cũng không phải đã mục nát, đại khái cao bằng tòa nhà ba, bốn tầng.
- Nếu không, chúng ta đi đường biển, xuyên qua Lý Tư Giai Nội Hải.
Tiêu Hoằng trầm tư nửa ngày, rốt cục đề nghị.
Vốn Tiêu Hoằng cho rằng đề nghị như vậy sẽ đưa tới một mảnh kinh ngạc, nhưng kết quả lại không có, mọi người đều rất trầm mặc, kỳ thật sự cho tới bây giờ, điều này đã thành lựa chọn tốt nhất rồi, tối thiểu thì có chết cũng không lưu lại thi thể cho quân đội Cao Tương, ngồi chung một chiếc thuyền, cho dù có chết, thì cũng có bạn đi cùng.
- Chỉ là, chúng ta không có thuyền a.
Ốc Sư thì thào tự nói.
- Kia không phải có một chiếc để sẵn hay sao?
Tiêu Hoằng chỉ về phía chiếc thuyền lớn kia.
- Đã bị hủy thành bộ dáng như vậy rồi, cho dù bịt kín lỗ thủng, thì chúng ta cũng cần mười ngày nửa tháng, hơn nữa chúng ta cũng không có tài liệu a.
Ốc Sư hơi có chút khó xử nói, trong vòng mười ngày nửa tháng này, hoàn toàn có thể bị binh sĩ Cao Tương phát hiện, đồng thời lại một lần nữa bị chúng vây giết.
- Không sao cả, có ta ở đây, năm phút đồng hồ là xong!
Tiêu Hoằng nghĩ nghĩ rồi nói, đầu ngón tay đã hình thành một thanh Hàn băng vạn năm.
Nhìn thấy Hàn băng vạn năm đỏ như máu, mọi người dường như đã hiểu được tất cả.
- Nếu các ngươi đã không có ý kiến, vậy thì quyết định thế đi, hiện tại nắm chặt thời gian bắt đầu hành động, tranh thủ một giờ sau, chúng ta rời đi khu vực nguy hiểm này.
Tiêu Hoằng phân phó một câu, liền nhanh chóng đi về phía chiếc thuyền này, sau khi nhìn một lượt, Tiêu Hoằng liền chạm hai tay lên thân tàu tàn tạ này, sau đó xung quanh bàn tay Tiêu Hoằng đã ngưng kết ra một tầng Hàn băng vạn năm, đồng thời không ngừng khuếch tán ra phía ngoài.
Chỉ sau hai phút, thân tàu khổng lồ đã trực tiếp bị một tầng Hàn băng vạn năm cực dày bao bọc lại.
Đồng thời các thành viên đội quân tù nhân khác cũng bắt đầu chui vào trong thân tàu từ một lỗ thủng duy nhất còn sót lại, trong nháy mắt, một mùi ẩm mốc rất nồng nặc đã truyền đến.
Tuy nhiên, mùi này cũng trực tiếp bị mọi người bỏ qua, tiếp tục mò mẫm đi vào trong phòng Ma Văn cơ dưới đáy thuyền, vẫn là một cảnh tượng cũ nát.
Tất cả Ma Văn cơ động đều vương vãi bốn phía, một số Ma Văn cơ giới cũng nằm xiêu xiêu vẹo vẹo, vết gỉ sét loang lổ.
Bốn Ma Văn động cơ to lớn trong thân tàu đều không có cái nào dùng được nữa, điều này cũng cũng không quá kỳ quái, nó đã bị vứt đi không biết bao nhiêu năm rồi, vẫn còn dùng được thì mới là quái lạ.
Tiêu Hoằng đi từ đuôi tàu vào đây, nhìn thấy bộ dáng này, vẻ mặt cũng không quá ngạc nhiên, hắn nhìn quanh một chút, sau đó nhẹ nhàng hỏi:
- Thế nào? Có sửa chữa được không?
- Nếu muốn sửa toàn bộ thì không có khả năng, nhưng nếu gom hết lại, còn có vận khí tốt, thì gần như còn có thể tu sửa được một cái.
Một thành viên đội quân tù nhân có dáng người không cao, đại khái chỉ khoảng 170 cm nói, hắn tên là Hải Luân, Cơ khí sư, xem như cùng một chức nghiệp với Mạc Hi.
- Vậy thì làm đi, hiện tại bắt đầu do ngươi chỉ huy!
Tiêu Hoằng cũng không nói lời vô nghĩa, trực tiếp bắt đầu động thủ, nhặt Ma Văn động cơ vương vãi bốn phía lên, đặt cùng một chỗ.
Những người khác cũng bắt đầu xắn tay vào làm việc.
Cùng lúc đó, Hoắc Nhiên đã một đường chạy như điên, quay về tới Bắc Trữ Thị.
- A!
Ngay khi Hoắc Nhiên vừa mới bước vào trong văn phòng của mình, hắn lập tức lấy hai tay che đầu, phát ra một tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế.
Dưới sự áp chế của Ngự lực, tuy rằng sóng năng lượng Huyễn ma do Tiêu Hoằng phóng thích ra không bị khuếch tán, nhưng cũng cũng đủ làm cho Hoắc Nhiên sống không bằng chết, chỉ cảm thấy trong đầu dường như có một chiếc máy trộn bê- tông đang điên cuồng quấy đảo, cảm giác như vậy so với cắt cụt chân tay thì còn khó chịu hơn.
Cho tới bây giờ, Hoắc Nhiên cũng không thể tin được, một tên Đại Ngự Sư lại có được Chiến Văn tà môn như thế, có thể khiến ột Ngự Hồn như hắn phải chịu đủ loại tra tấn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui