Đỉnh Phong có một giấc mơ.
Cô mơ thấy kết quả thi tốt nghiệp của mình kém Tiêu Mộc 134 điểm.
Cô nghe thấy Tiêu Mộc nói: “Đỉnh Phong, anh phải đến thành phố C rồi, anh chỉ đợi em một năm.”
Cô ngây ngốc đứng tại chỗ, nhìn Tiêu Mộc lên tàu, khắp nơi đều là sương mù dày đặc, dường như đã không còn thấy rõ mọi thứ trước mắt.
Cô thấy Tiêu Mộc ngồi trên tàu, chỉ nhìn thẳng về phía trước mà không hề quay lại nhìn cô.
Còn cô thì vẫn đứng im tại chỗ, muốn đuổi theo nhưng đã không còn kịp nữa.
Kỳ thi tốt nghiệp giống như một khe vực sâu thẳm chia rẽ hai người, mặc cho cô gào khản cả giọng, thế nhưng tất cả đều vô ích.
Đỉnh Phong bừng tỉnh khỏi cơn mộng, nhìn đề cương ôn tập trước mặt mình, bàn tay vẫn đang cầm bút, trên trán ướt đẫm mồ hôi, cô khẽ thở ra một hơi, sau đó lấy điện thoại xem giờ.
3h49 phút.
Cô dụi dụi mắt, vào toilet rửa mặt.
Lúc quay ra, đi ngang qua phòng của Từ Sinh và Dương Đán thì lại vô tình nghe thấy một tiếng động rất nhỏ.
“SUN, nhẹ một chút…” Giọng nói của Dương Đán mang theo chút khàn khàn, vô cùng gợi cảm.
“Thầy, rất thoải mái sao?” Giọng nói của Từ Sinh vốn đã tương đối trầm và đầy từ tính, lúc này lại còn mang theo một chút cảm giác lẳng lơ tà mị.
Âm thanh ‘ưm a’ từ trong miệng Dương Đán vẫn không ngừng phát ra.
Đỉnh Phong vốn đang mệt mỏi thì lập tức phấn chấn hẳn lên, cô thế mà lại nghe được âm thanh lúc Dương Đán và Từ Sinh ‘làm việc’.
Cô cũng không hiền, cứ thế mà tiếp tục nghe lén.
Một lát sau, trong phòng đã không còn tiếng vang, chỉ nghe thấy tiếng nước chảy ào ào, chắc là đang tắm rửa.
Thế nhưng giọng nói của Dương Đán vẫn truyền vào tai Đỉnh Phong.
“SUN, lúc này chắc là Đỉnh Phong vẫn còn đang học bài, đột nhiên tôi cảm thấy rất hối hận.”
Từ Sinh hỏi: “Thầy, thầy hối hận cái gì?”
“Hối hận vì lúc trước đã đưa Đỉnh Phong về Trung Quốc, ở Trung Quốc, từ thi tốt nghiệp đến thi đại học, cái nào cũng mang theo tư tưởng áp bức, bắt học sinh phải giải quyết dứt khoát, mang tới cho bọn nhỏ cảm giác sợ hãi và khủng hoảng, tôi cảm thấy nền giáo dục của Trung Quốc thật đúng là thất bại. Cứ nhìn Đỉnh Phong bây giờ mà xem, tôi cảm thất rất đau lòng.”
Từ Sinh trầm mặc một chút rồi nói: “Thầy, đứa bé Đỉnh Phong này không yếu ớt như thầy nghĩ đâu, thi tốt nghiệp chỉ là một ngã rẽ trong cuộc đời mà thôi, bây giờ Đỉnh Phong cố gắng như vậy, nhất định là sẽ được báo đáp, chẳng lẽ thầy không tin tưởng Đỉnh Phong sẽ thi đậu vào đại học sao?”
Dương Đán thở dài một hơi: “Tôi vẫn luôn tin tưởng Đỉnh Phong, từ nhỏ đến lớn, chỉ cần là chuyện nó đã nhận định thì nó sẽ cố gắng đến cùng.”
Từ Sinh cười nói: “Thầy, vậy nên thầy đừng lo lắng, đây là sự lựa chọn của Đỉnh Phong.”
Dương Đán không nói gì.
Tiếng nước trong trẻo lại truyền vào tai, cô mở to đôi mắt tròn, toàn thân như hóa đá.
Cô không muốn lòng tin của Dương Đán đối với mình hóa thành bọt biển.
Dương Đán cho cô tình thương của một người cha, đến tận bây giờ cô vẫn không quên điều này.
Trở về phòng mình, cô lại cầm sách, bắt đầu học bài.
…
Thời gian thi tốt nghiệp càng lúc càng tới gần, bây giờ thầy cô đều chỉ nói những lời cổ vũ … bọn họ không muốn tạo áp lực quá lớn cho học sinh.
“Thời gian cuối cùng, mọi người nên kết hợp học tập và nghỉ ngơi hợp lý, đừng để chưa kịp thi tốt nghiệp mà đã suy sụp rồi.” Rốt cuộc thì Trương Cường Quân cũng đã nói được một câu dịu dàng.
Đối với thái độ của Trương Cường Quân, lúc đầu mọi người đều cảm thấy chán ghét, nhưng càng gần tới ngày thi tốt nghiệp, dần dần ai nấy đều cảm kích.
Cuối cùng mới phát hiện, cô ấy nói nhiều như vậy cũng chỉ vì muốn tốt ình.
Cuộc sống của Đỉnh Phong bây giờ cũng đã biến thành ba điểm trên một đường thẳng.
Mỗi ngày cùng Tiêu Mộc đến trường, ngồi học trong trường, tối về đến nhà lại tiếp tục học, mỗi ngày chỉ ngủ có ba bốn tiếng.
Khiến cho lần nào Dương Đán nhìn thấy Đỉnh Phong thức đêm đều sẽ lặng lẽ đau lòng nhưng không biết phải làm sao.
…
Mấy ngày trước khi thi tốt nghiệp, nhà trường cho nghỉ để thí sinh làm tốt công tác chuẩn bị.
Lúc Đỉnh Phong, Diêu Bội Chi và Lý Gia Nhạc ra khỏi trường học, ba người không hẹn mà cùng nhau dừng bước, quay đầu nhìn ngôi trường mà mình đã học suốt ba năm.
Bội Chi cảm thán nói: “Trước kia tớ còn nghĩ là mình sẽ không thể học hết ba năm, không ngờ, chỉ vừa chớp mắt mà chúng ta đã sắp thi tốt nghiệp rồi.”
Lý Gia Nhạc nói: “Trước kia tớ nghĩ không biết rốt cuộc mình có thể tốt nghiệp được hay không, bao giờ thì mới thoát khỏi khuôn mặt co quắp của Trương Cường Quân, khi nào thì mới được làm những chuyện mình thích, không nghĩ tới bây giờ, đột nhiên tớ lại cảm thấy không nỡ rồi.”
Đỉnh Phong nhìn ngôi trường, trên khuôn mặt tròn mang theo một nụ cười nhàn nhạt: “Đây là ngôi trường đầu tiên tớ học kể từ khi đến Trung Quốc, tớ nghĩ về sau chắc là mình sẽ còn trở lại thăm nơi này.”
“Hay là, lúc chúng ta thi tốt nghiệp thì hãy cùng nhau vào cổng rồi nói: Đủ rồi, bố không thi nữa, thi đại học chết giẫm gì chứ, bố thích ra ngoài làm công đấy, thì sao? - Các cậu đoán xem, đến lúc đó, vẻ mặt của đám học sinh kia sẽ như thế nào?” Bội Chi đùa giỡn, nói.
“Haha, vẻ mặt của bọn họ nhất định là sẽ rất thú vị.”
“Thật không muốn cứ như vậy mà rời đi, nếu để cho tớ quay lại một lần nữa … tớ thật sự sẽ đồng ý.”
“Sau này chúng ta sẽ thường xuyên về thăm trường.”
“Ừ.”
Ba người nhìn nhau, sau đó nắm tay nhau rời khỏi trường học.
“Đỉnh Phong, cậu không bám theo Tiêu Mộc nữa sao?” Bội Chi trêu ghẹo, nói.
Đỉnh Phong lắc đầu: “Sắp thi tốt nghiệp rồi, tớ không muốn khiến anh ấy phân tâm, hơn nữa … Nhìn thấy anh ấy, tớ sẽ cảm thấy áp lực.”
Lý Gia Nhạc nói: “Kỳ thi cuối kỳ cậu được 579 điểm, đối với những lớp khác mà nói thì đã là một kỳ tích rồi, cậu còn áp lực cái gì?”
Đỉnh Phong mím môi, chân mày khẽ nhíu lại: “Tiêu Mộc được 678 điểm.”
Bội Chi liếc nhìn Lý Gia Nhạc: “Đỉnh Phong, thành tích trung bình của mấy trường chuyên cũng chỉ ở mức xấp xỉ 600, vậy nên cậu cũng xem như là đạt rồi.”
Lý Gia Nhạc gật gật đầu: “Đỉnh Phong, thành tích của cậu vẫn luôn tăng đều, tớ nhớ kỳ thi trước đây cậu cũng đã được 603 điểm, thành tích này tuyệt đối có thể vào được trường chuyên.”
Đỉnh Phong gật gật đầu: “Hy vọng là thế.”
Bội Chi và Lý Gia Nhạc nắm lấy tay cô rồi nói: “Hai người bọn tớ nhất định là không thi được vào trường tốt như Tiêu Mộc rồi, vậy nên cậu phải cố gắng cho cả phần của bọn tớ nữa, bọn tớ tin tưởng cậu.”
Đỉnh Phong khẽ cong khóe môi, gật đầu thật mạnh.
“Đi thôi, bọn chị mời em đi uống trà sữa.” Bội Chi nói.
“Được.”
Rất nhiều năm về sau, Đỉnh Phong, Bội Chi và Lý Gia Nhạc đều đã lập gia đình, thế nhưng tình cảm của bọn họ vẫn khắng khít như thời trung học, luôn giúp đỡ và quý trọng lẫn nhau.
Tình bạn thời trung học, nếu chân thành thì nhất định phải biết quý trọng.
Sau này ra xã hội đi làm, sẽ không dễ dàng tìm được một tình bạn chân thành như vậy nữa.
…
Trước kỳ thi tốt nghiệp một ngày, Đỉnh Phong không học bài.
Cô ra ngoài tản bộ, đối với cô mà nói, bây giờ đọc sách cũng chả giúp được gì hơn.
Trước khi đi ngủ, cô nhận được điện thoại của Tiêu Mộc.
Anh nói: “Ngày mai, anh đợi em.”
Vẻn vẹn chỉ có năm từ, lại giống như là bom cay, khiến cho Đỉnh Phong cảm thấy nghẹn ngào.
Cúp điện thoại, cô đi ngủ sớm.
…
Đỉnh Phong và Tiêu Mộc thi khác trường, lúc cô chuẩn bị bước vào trường thi.
Tiêu Mộc lại gọi cô: “Đỉnh Phong, đợi chút …”
Đỉnh Phong xoay người, Tiêu Mộc vươn tay kéo cô vào trong ngực, thân thể anh cũng không ấm áp, anh thậm chí cũng không nói lời nào, chỉ lẳng lặng ôm cô.
Hành động này dẫn đến sự chú ý của rất nhiều người.
Giọng nói của Tiêu Mộc nhẹ nhàng vang lên bên tai Đỉnh Phong: “Nếu như chúng ta không thi đậu vào cùng một trường đại học, anh cũng không hy vọng em vì anh mà buông tha cho chí hướng của mình, đồng ý với anh, được không?”
Tiêu Mộc không nói gì nữa, mắt phượng đen láy như có một tầng sương mù bao phủ, nơi đáy mắt còn mang theo một chút thâm trầm.
…
Ngồi trong phòng thi, đột nhiên Đỉnh Phong thở dài một hơi.
Nhìn cô giám thị đứng trên bục giảng, trên mặt không có biểu hiện gì, tay cầm bút ngồi ngay ngắn.
Lúc đề thi được phát xuống, Đỉnh Phong đột nhiên rất muốn cười.
Thì ra thật sự không hề khó như cô nghĩ.
…
Sau hai ngày, kỳ thi chấm dứt, Đỉnh Phong và Tiêu Mộc đã hẹn, cho đến khi có kết quả thì sẽ không gặp nhau.
Cô biết rõ, hy vọng càng nhiều thì thất vọng càng lớn.
Cô luôn nhớ về giấc mơ của mình, nhớ đến cảnh mình đứng nhìn Tiêu Mộc bước lên tàu, anh chỉ nhìn thẳng về phía trước, không hề quay đầu nhìn cô.
Thời gian chờ đợi kết quả dường như còn khổ sở hơn là thời gian ngồi trong phòng thi.
Ngày công bố kết quả, lúc Đỉnh Phong lên mạng tra số điểm của mình thì có một giây đồng hồ, cô đột nhiên cảm thấy không có dũng khí để tiếp tục nhấn vào.
Dương Đán và Từ Sinh vẫn đứng bên cạnh nhìn cô, không nói gì.
Cô nhấn xuống nút xem kết quả.
…
Bội Chi và Lý Gia Nhạc cùng chạy tới nhà Đỉnh Phong, bọn họ cũng không thông báo hay gọi điện thoại trước một tiếng.
“Cháu chào chú Dương … chào chú Từ ạ!” Lúc hai người nhìn thấy Dương Đán và Từ Sinh thì không hẹn mà cùng lộ ra vẻ mặt thô bỉ đầy YD. (ý dâm =)) )
Trông thấy Đỉnh Phong thì hai người lập tức nhào tới.
“Đỉnh Phong, cậu thi thế nào? Tớ được 430 điểm, wow, thật là vượt qua sự tưởng tượng của tớ, có thể vào được trường đại học hạng hai của thành phố A đấy, ha ha ha.” Lý Gia Nhạc hưng phấn nói.
Bội Chi cũng có chút kích động: “Đỉnh Phong, tớ cũng được hơn 450 điểm, cậu được bao nhiêu?”
Đỉnh Phong ôm mặt, giọng nói uể oải: “Tớ hỏng bét rồi.”
Lý Gia Nhạc và Diêu Bội Chi sững sờ, hai người không biết phải nói gì.
“Đỉnh Phong, không sao đâu, cùng lắm thì chúng ta cùng ở lại thành phố A, dù sao thì đã có bọn chị đây, Tiêu Mộc không chạy được đâu.” Bội Chi an ủi.
“Đỉnh Phong, đừng nản lòng, chúng ta có thể thi lại mà.” Lý Gia Nhạc đề nghị.
“Huhu…” Đỉnh Phong bắt đầu khóc không thành tiếng.
“Đỉnh Phong …” Hai người vội vàng xoay quanh cô.
“Huhu … Hahaha …” Bả vai của Đỉnh Phong run lên bần bật.
Hai người vừa nghe thì cảm thấy khác thường.
“Đỉnh Phong, cậu sao vậy?”
Đỉnh Phong ngẩng khuôn mặt tròn, ôm bụng cười to, nói: “Hai người các cậu vậy mà tin sái cổ, thật ngu ngốc.”
Bội Chi và Lý Gia Nhạc tức giận, bổ nhào vào người Đỉnh Phong: “Được lắm, lại dám đùa giỡn bọn mình, nếm thử quả đấm của chị đây, dám hại bọn chị lo lắng như vậy, Dương Đỉnh Phong, cậu được lắm!”
Đỉnh Phong thấy tình hình không ổn, vội vàng xin tha thứ: “Hai vị nữ hiệp tha mạng, tiểu nhân biết sai rồi!”