Ánh nắng trải khắp sân trường Skoic, nhẹ nhàng chan hòa tưới mình lên những tán cây to. Ở sân thể dục, lớp 12A1 đang học tiết thể dục. Sau khi khởi động, chạy bộ 500 mét thì cả lớp được chơi tự do. Kiều Anh cầm khăn mặt lau đi giọt mồ hôi đang chảy xuống trán. Mái tóc ngắn giờ đã dài quá vai được cô túm gọn lên sau gáy thành cái đuôi gà ngăn ngắn. Từ xa, Song Vũ đi đến:
- Kiều Anh, mấy ngày nay cậu có thấy Khởi Nam đâu không? Nhà nó tớ đến cô giúp việc cũng bảo nó không có ở nhà. Gọi điện thoại thì không liên lạc được.
- Tớ không thấy. Cậu ấy không liên lạc với tớ gần một tuần rồi. Cậu thử hỏi cô giáo chủ nhiệm xem cậu ấy nghỉ có phép không. – Kiều Anh lắc đầu.
- Tớ hỏi rồi, cô bảo nó nghỉ có phép. Hay là…
Song Vũ hơi ngập ngừng. Lần trước khi gặp Khởi Nam ở quán bar, khi cảm nhận được cái luồng khí lạnh sau lưng mình, cậu thấy trước mắt mình đột nhiên tối sầm, sau đó thì không biết gì nữa. Tỉnh lại thì thấy mình đang nằm trong bệnh viện. Từ ngày hôm đó, cậu không gặp Khởi Nam nữa. Ngày hôm ấy, cậu thấy Khởi Nam có vẻ buồn bực, không lẽ rắc rối tình cảm với Kiều Anh?
- Hay là sao? – Kiều Anh cúi người cầm chai nước lên, nghi hoặc hỏi lại.
- Cậu với nó cãi nhau à?
- Không, cậu nói cái gì thế? Có cãi nhau gì đâu.
Vừa lúc ấy, đám con trai trong lớp lớn tiếng gọi Song Vũ ra chơi bóng, cậu hét lại trả lời rồi quay ra nói với Kiều Anh:
- Ừ, thế nếu nó gọi thì bảo tớ nhé.
- Ok. – Kiều Anh cười mỉm.
Song Vũ đi rồi, nụ cười của Kiều Anh vụt tắt. Cô cụp mi mắt xuống, đảo tròng mắt, lộ ra tia nhìn khó miêu tả. Có chút tà ác mà chưa từng thấy ở một người tên Kiều Anh. Tay cô vẫn lặng lẽ vặn chai nước, vẫn làm bộ bình thường. Mấy giây sau, Kiều Anh ngẩng hẳn đầu lên, lại là một cô gái hiền dịu dễ mến trong mắt người đời.
…………
Tan trường, học sinh ùa ra khỏi trường. Sự ồn ào đó khác hẳn với không khí trầm lắng ở sân sau. Phía sau nhà kho phòng thể dục, Kiều Anh dựa tường, trong tay là điếu thuốc lá đang hút dở. Hơi khói mờ mờ nhả ra, phảng phất mùi thuốc trong không khí. Đầu điếu thuốc lá lập lòe lửa đỏ. Kiều Anh nâng điếu thuốc lên, hút một hơi rồi chầm chậm nhả khói. Nhìn cô thế này, ai nói rằng cô chính là người mẫu ảnh, Miss Teen nổi tiếng trong cộng đồng trẻ với lai lịch sạch sẽ không scandal cùng nụ cười hiền lành tỏa nắng?
Kiều Anh vừa hút thuốc, vừa nghĩ đến chuyện Song Vũ nói buổi sáng. Gần một tuần nay cô chưa từng giáp mặt Khởi Nam, điện thoại cậu ta cũng không thèm gọi cho cô lấy một cuộc. Tưởng rằng nó thích cô mà? Kiều Anh định rằng khi cậu ta tỏ tình sẽ đồng ý luôn. Cặp kè với thần tượng teen, danh tiếng của cô cũng tăng lên đáng kể đi. Ai dè, thằng nhóc nhát chết đó, dùng dằng mãi không chịu nói. Cô đã phải bỏ bao nhiêu thời gian tiếp cận cậu ta, rồi là chăm sóc cậu ta khi cậu ta nằm viện, vậy mà cậu ta lại chẳng biết điều.
Nghĩ đến đó, Kiều Anh không kìm được nhíu mày khó chịu.
- Phan Kiều Anh? Đúng là rất có tố chất.
Một giọng nói lành lạnh vang lên. Kiều Anh ngẩng đầu lên thì thấy lơ lửng trên không trung có một người mặc đồ đen từ trên xuống dưới, trên tay ôm một con mèo cũng màu đen nốt. Mặt người đó có một cái mũ lớn che đi mất nửa mặt, chỉ lộ ra cái miệng có cái nanh nhỏ. Kiều Anh trước giờ không tin trên đời có ma quỷ, cô nghĩ có ai đùa mình thôi. Cô khoanh tay, nhướn mày:
- Ai thế?
- Ha ha, bình tĩnh khi gặp cảnh này, đúng là con gái ác quỷ.
Cái quái gì thế? Kiều Anh mù mờ không hiểu chuyện gì. Cô nghĩ không lẽ kẻ này bị tâm thần sao? Cái gì mà con gái ác quỷ? Quay phim viễn tưởng à?
Thấy nét biểu cảm trên mặt cô, người kia thu lại điệu cười, nhếch môi, chớp mắt đã biến ra phía sau Kiều Anh. Người đó giữ lấy vai Kiều Anh, thổi một hơi lên tai cô:
- Này… có muốn cướp lại Khởi Nam không?
Kiều Anh mở to mắt, kinh ngạc. Chuyện gì thế? Sao người này lại biết?
………………………..
Khởi Nam với Nhật Linh sau khi thoát khỏi con quỷ kia thì nhận ra mình đã ra khỏi mê cung từ lúc nào. Hai người đi dọc theo con đường đất. Xung quanh vẫn chìm trong màn đêm u tối như thể ở thế giới này mãi mãi không có ánh sáng. Mặt trăng treo cao, lớn đến kỳ lạ. Suốt cả bầu trời rộng mênh mông không có lấy một ngôi sao, chỉ có độc một mình mặt trăng tỏa sáng.
Nhật Linh đi sát Khởi Nam, cố gắng để không vấp phải đá. Hiện giờ cô cũng không khác gì con người, không thể lơ lửng trên không được nên phải cẩn thận.
Đi mãi, họ thấy một cái hang lớn, trên trần đá rủ xuống những sợi dây leo dại, có nét ma quái mà cũng có sự quyến rũ khó cưỡng như những hang động đẹp tuyệt vời trong phim, và những dây leo này chỉ là những mành trướng che đi khuê phòng e lệ của những vị tiểu thư thời xưa. Khởi Nam định đi đến thì bị Nhật Linh kéo tay lại. Cô lắc lắc đầu, bặm môi ý bảo cậu không nên vào đó. Nhật Linh lo lắng rằng vào trong đó có khi nào sẽ gặp nguy hiểm gì nữa không? Nhỡ như có một đàn quỷ như tên quỷ lúc nãy chạy ra thì linh lực yếu ớt của một hồn ma như cô không thể bảo vệ được Khởi Nam.
Khởi Nam nhìn quanh, nhún vai:
- Không còn cách nào khác đâu.
Cậu chỉ về phía sau. Nhật Linh quay lại. Đáng sợ, tất cả con đường nãy giờ họ đi đều bị bít kín, cảnh tượng xung quanh biến thành một hang động cụt, chỉ có trước mặt cái dãy dây leo dại đó. Thế này, chắc chắn hai người họ đều bị dụ vào đây, sau đó thì…. Không có sau đó, bởi vì chắc chắn là cách duy nhất để có thể đi tiếp chính là đi qua dãy dây leo dại kia.
Nhật Linh nuốt nước bọt, e dè nắm áo Khởi Nam, cố theo sát chân cậu. Khởi Nam đưa tay vén lên đám dây leo, bước vào, lần theo vách động mà đi. Bên trong tối om, giơ tay không nhìn thấy ngón. Không khí xung quanh lạnh lẽo như nhà đá, yên ắng đến mức nghe được hơi thở của đối phương. Khởi Nam vừa đi vừa nhắc nhở Nhật Linh cẩn thận đừng để ngã.
Khởi Nam không nhìn thấy gì, chỉ có thể dựa vào trực giác mà đi. Tay cậu cảm thấy có gì đó như rêu mọc trên tường vách, lại có chút nhớp nháp như nước mũi khiến cậu nhờn nhợn, kìm nén bản thân để không nôn ra. Cậu xua đi cái hình ảnh kinh tởm trong ý nghĩ, không nói cho Nhật Linh mà cứ thế kéo cô đi. Lần mò từng bước, cuối cùng cũng thấy khe sáng phía xa. Khởi Nam tăng tốc độ một chút đi đến đó. Hóa ra hai phía động đều là dây leo dại che đi. Cậu gạt đám cây, bước nhanh ra ngoài.
Ánh sáng bên ngoài tràn vào. Chói mắt. Ồn ã. Có… tiếng người.
Đọc tiếp Ma nữ biến thái, lại đây nào! – Chương 11