Ma nữ biến thái, lại đây nào

Trong một nhà hàng lớn được trang trí vô cùng đẹp đẽ. Ghế salon mềm mại êm ái. Trên trần treo những chiếc đèn lồng đỏ tỏa ra ánh sáng kì dị. Trong nhà hàng, người ra vào tấp nập. À, không thể nói là người bởi trên người hộ không còn một chút dương khí. Đúng, họ đã chết. Những người khuôn mặt và thần xác không khác gì người sống nhưng họ chỉ lơ lửng trên không, trên tường nhà không có một cái bóng nào cả.
Bảo Khánh đẩy cửa đi vào nhà hàng, theo sau anh là Thiên An mặt mày rạng rỡ, tay ôm một đống đồ. Chọn một chiếc bàn gần cửa sổ, Bảo Khánh ngồi xuống, vẫy tay gọi bồi bàn. Nhanh chóng, một gã mặc bộ đồng phục của nhà hàng, trên đầu còn có một cái sừng như sừng tê giác thu nhỏ chạy đến, mắt mở to chờ khách hàng gọi món. Bảo Khánh quay sang Thiên An, ý muốn hỏi cô muốn ăn gì.
- Gì cũng được, cậu chọn đi.
Thiên An đưa bàn tay trắng trẻo ra véo má, vuốt long, cưng nựng một con mèo béo lông trắng trong tay, khuôn mặt ngập tràn vui vẻ. Mèo béo trước hành động quấy rối của Thiên An thì ré lên mấy tiếng, cào cào cái ghế như muốn trốn nhưng không thể thoát khỏi ai kia. Đôi mắt màu hồng phấn nhăn lại, mũi mèo chun chun, cả bộ lông trắng tinh cũng xù hết cả lên. Trước hành động chống cự mãnh liệt của mèo béo, Thiên An bật cười khoái trá.
Bảo Khánh sau khi gọi xong đồ ăn thì chống cằm nhìn Thiên An trêu con mèo tinh anh mới mua. Loài mèo này là loại mèo chỉ có ở Âm giới, nhìn bề ngoài thì không khác gì mèo bình thường nhưng thực chất đây là loại mèo có linh lực cực lớn, lại có bề ngoài quý phái nên rất được lòng các vị thần nữ, là loại mèo nhận được nhiều sự ghen tị từ các đồng loại nhất trong tam giới.
Thiên An tay vân vê nhào nặn mặt mèo béo, không nhìn Bảo Khánh mà nói:
- Cậu đừng có nhìn tớ bằng cái bộ mặt lạnh lùng nghiêm túc với cái điệu bộ chống cằm cậu đang làm nữa. Tớ đã nói rồi, nó rất buồn cười mà.
- Cậu có cười đâu. – Bảo Khánh chẳng thèm để tâm đến lời trêu chọc kia, vẫn chống cằm nói.
- Ha ha… – Thiên An quay ra cười khan hai tiếng, mặt nghiêm túc không thể nghiêm túc hơn. Cô bế con mèo lên, áp má nó vào bên má mình – Bảo Ướp Lạnh, cậu xem, con mèo này rất giống cậu đúng không?
Mèo béo nghe vậy thì há mồm đắc ý, kêu lên một tiếng. Gì chứ được so sánh với hot boy thì ai mà không thích.
- Ứ, nhìn mặt ngu ngu, dễ trêu không tả nổi. – Thiên An chun mũi cười cười.
Mèo béo ngậm mồm. Ngay lập tức, nó biết mình bị chê nên nóng nảy giơ chân cào cho Thiên An một phát. Thiên An né được. Cô úp người mèo béo xuống, ra sức tét vào mông nó, mồm kêu lên :”Mèo hư.”
Bảo Khánh ngây ra nhìn con mèo. Sau đó, anh bình thản rút quyển tạp chí trên giá xuống, cuộn lại rồi đạp bốp phát vào đầu cô gái trước mặt đang có hành động bạo lực kia.
- Nhóc con, cậu nói ai mặt ngu dễ trêu hả?
Không kịp phòng bị, Thiên An lãnh nguyên quyển tạp chí vào đầu, u lên một cục. Mèo béo thấy thế thì lại há mồm cười te tởn, thiếu nước lăn lộn trên ghế mà cười. Thiên An nước mắt ngắn nước mắt dài, ra vẻ đáng thương nhìn Bảo Khánh nhưng tay không quên “vô ý” hất mèo béo kia xuống đất. -__-
- Đừng có cố làm ra vẻ đáng thương, cậu không hợp đâu. – Bảo Khánh tựa lưng vào ghế, nghiêm túc buông một câu.
Đúng lúc đó, bồi bàn mang đi ra, cúi người xếp đồ ăn xuống bàn. Dù là Âm giới nhưng những thức ăn ở đây cũng từa tựa như trên trần gian. Hương thơm hấp dẫn tỏa ra từ những thứ ở trên bàn khiến Thiên An hai mắt sáng bừng. Dù sao cũng lâu lắm chưa ăn thức ăn Âm giới, cô gần như quên mùi vị rồi. Chúc hai vị khách trước mặt ăn vui vẻ, anh bồi bàn quay đi mất.
Thiên An kéo một đĩa mì lại gần, cô bĩu môi:
- Vậy tớ hợp với cái gì?
- Ác quỷ.
- … – Thiên An ngàn lần mong muốn úp cả đĩa mì trước mặt lên đầu người nọ.

- Nào, đừng vòng vo nữa, cậu cảm thấy cái gì rồi?
Thiên An đang cầm đũa chăm chú ăn mì nghe vậy thì ngước mắt nhìn Bảo Khánh. Khó khăn nuốt đống mì xuống.
- Cậu đang nói gì thế?
- Thôi đi, tớ miễn dịch với vẻ mặt ngây thơ của cậu rồi. Người đó bắt đầu hành động rồi đúng không? – Bảo Khánh hất mặt hỏi.
Tiếc nuối đặt đĩa mì ngon lành xuống bàn, Thiên An cầm giấy lau qua miệng rồi lấy lại sự nghiêm túc vốn có, cô không trả lời luôn mà hỏi:
- Tớ muốn hỏi 3 câu. Thứ nhất, cô bé bên cạnh em trai tớ là ai? Thứ 2, tại sao em tớ lại là người được chọn kia? Thứ 3, rốt cuộc thì tại sao Diêm Boss lại muốn tìm người kế vị? Anh ta đã chết đâu.
- Hoàng Nhật Linh, 17 tuổi, nữ. Câu 2 và câu 3: vì Diêm Boss thích.
- Ý cậu là anh ta thích em tớ? – Thiên An nheo mắt hỏi lại.
- Chỉ có 3 câu thôi, hết rồi. – Bảo Khánh đáp.
- …
Thiên An im lặng, trong lòng ý chí muốn giết người mạnh mẽ hơn hết. A, tại sao lại có một tên thần Chết như này chứ?
- Cậu biết tớ hỏi gì rồi đấy.
Thiên An đang mở miệng định nói thì Bảo Khánh chặn họng ngay.
- Đừng có giả ngốc với tớ. Trả lời nhanh, tớ không rảnh.
Thiên An bĩu môi. Lâu lắm mới gặp nhau mà người kia lại lạnh nhạt như này đây. Thực ra cô cũng đâu định giấu, chỉ là mọi chuyện còn mù mờ quá, chưa thể kết luận được đó có phải là cái người đó hay không. Một khi chưa chắc chắn thì không được đoán mò. Thiên An nhếch môi, không phải chính người đối diện kia đã dạy cô như thế sao?
Ánh đèn lồng đỏ soi sáng khắp nhà hàng. Ngoài kia, trời đã tối.
………
Khởi Nam ngồi trong phòng chờ, bên cạnh cậu là Kiều Anh đang cười toe toét chọn quần áo diễn cho cậu. Hôm nay là chủ nhật, giờ đang là 6 giờ chiều, cậu có một show lớn gặp mặt fan sau khi cậu ra viện. Hôm trước, cuộc nói chuyện với Thiên An không thể khiến cậu không suy nghĩ.
“Cuối cùng là chị ấy muốn nói về cái gì chứ?”
Khởi Nam vò loạn đầu. Cậu thực muốn đá chết bà chị kia. Nói mà không nói hết, làm cậu tò mò chết. Đã thế, sáng nay lại còn xảy ra cái chuyện kì quái kia khiến cậu càng muốn tức.


Khởi Nam đứng đánh răng trong phòng tắm. Tự nhìn mình trong gương, bất chợt cậu lại tự hỏi con nhỏ kia giờ đang làm cái trò gì? Khi bị cậu nói mấy lời kia liệu có bị tổn thương hay không? Thế nhưng, nhanh chóng, những suy nghĩ đó bị cậu không thương tiếc vứt ra khỏi đầu. Đột nhiên, một cơn lạnh truyền từ sống lưng lên đến gáy. Khởi Nam rùng mình quay lại nhưng không thấy ai.
“Nhật Linh? Là cô à?”
Một hồi thẫn thờ, Khởi Nam tự nhủ đó chỉ là một cơn gió mà thôi. Nhưng, việc suy nghĩ về “con gió lạnh” đó vẫn luẩn quẩn trong đầu cậu.

Thấy cậu bạn cứ ngẩn người rồi tự vò đầu mình, Kiều Anh đi đến, trong tay là mấy cái áo. Cô cúi xuống nhìn Khởi Nam, nhíu mày nói:
- Ôi, tớ biết là cậu đẹp trai nhưng đừng tự phá hủy nhan sắc mình thế chứ.
Khởi Nam nhìn người con gái trước mặt, cậu mở to mắt nhìn cô một lúc rồi xoa đầu cô, cười nhẹ:
- Ừ, nhưng như vậy cậu sẽ làm lại đầu cho tớ.
…….
Tại Diêm Phủ, Nhật Linh đang ngồi chơi cá ngựa với Diêm Phu nhân. Sáng nay cô sơ ý để phát ra luồng khí lạnh làm Đại Boss suýt nhận ra. Khi cậu quay lại nhìn cô chằm chằm, cô còn tưởng cô quên không tàng hình nhưng may sao ánh mắt cậu chính là xuyên qua người cô. Thở phào nhẹ nhõm, cô vội nghĩ rằng ở mãi bên cạnh cậu cũng không phải là cách hay. Khi cậu bị nguy hiểm thì chiếc vòng trên cổ cô sẽ có phản ứng mà. Thế là Nhật Linh cuốn gói đến Diêm Phủ nghịch ngợm.
Nhưng cái lúc cô không đề phòng nhất cũng chính là lúc xảy ra chuyện. Chiếc vòng kia… lại phát sáng và tỏa nhiệt…
Trên sân khấu với những ánh đèn chói mắt, Khởi Nam xuất hiện hệt như một chàng hoàng tử. Mái tóc đen ngắn làm nổi bật lên chiếc khuyên tai kim cương nho nhỏ trên vành tai trắng. Ánh mắt lành lạnh tựa một buổi sáng đầu đông nhưng ánh lên một chút nét cười. Đôi môi quyến rũ cong lên thành nụ cười mê đắm. Chiếc áo sơ mi trắng với cái quần bò đen bó sát lấy đôi chân dài dễ khiến người ta phun máu. Khuôn mặt đẹp trai kèm thêm một chiếc kính gọng đen không độ nhìn cuốn hút khiến người người không thể dời mắt.
Này cô gái kia ơi
Nhìn anh này
Anh đã trót yêu em rồi thì sẽ không đổi thay đâu
Phía bên này cơ mà, em nhìn nhầm hướng rồi
Tin anh đi, hãy tin anh
Anh hứa, ngàn vạn lần hứa sẽ yêu em mãi thôi
Nhắm hờ mắt, chiếc mic đặt gần môi, giọng hát trầm ấm vang khắp khán đài. Hợp với dòng nhạc êm dịu, bài hát như một lời tỏ tình thầm kín với một ai kia. Khởi Nam quay xuống dưới khán đài, đẩy gọng kính nháy mắt một cái làm cả sân khấu ào lên những tiếng la hét gần như át luôn cả tiếng nhạc. Dàn fan nữ có người đã chảy máu mũi, có người hét đến ngất xỉu làm bảo vệ phải khiêng ra ngoài. Khởi Nam lại đưa ngón tay trỏ thon dài lên miệng: “Suỵt.” Cả hàng ghế khán giả lại im bặt. Giật phắt cái kính ném sang bên, tiếng nhạc lại nổi lên dồn dập, một đám gồm cả nam lẫn nữ từ trong cánh gà ùa ra phối hợp với chàng hoàng tử trên sân khấu kia.

Want you, want you
I want you
Tìm ra rồi, bắt được rồi
Này bé cưng, không được chạy đi đâu nữa nhé
Món quà lớn nhất anh nhận được
Chính là em đấy
Want you
Want you
…..
Nụ cười của hoàng tử sân khấu rạng rỡ ngay trong chính ánh hào quang do chính cậu tạo ra.
Phía trên cao, nơi không một ai để ý, mà chính xác có để ý cũng chẳng thấy được, Nhật Linh lo lắng ngó quanh tìm cái đồ vật có thể gây nguy hiểm cho Đại Boss. Trong khi đó, chiếc vòng cứ sáng rồi lại nóng rực lên mà không dịu xuống. Ôi, đầu óc Nhật Linh cứ loạn cả lên, không bình tĩnh suy nghĩ được cái gì. Đang lúc đảo mắt quanh, cô liền nhìn thấy cái dây đèn lớn phía trên trần dây như sắp đứt, những sợi dây nói kia cũng bị cắt một cách khéo léo, chỉ vài giây là có thể rơi xuống giết đi bao nhiêu người trong khán đài kia.
Nhật Linh càng hoảng loạn. Cô nên làm sao? Dù cô có là ma nhưng làm sao có thể phân thân, mà có phân thân thì làm sao mới có thể có đủ sức mà giữ lấy đống đèn to lớn kia? Sợi dây buộc đèn phựt một cái, một sợi dây đã đứt. Chiếc đèn rung rinh như sắp rơi. Phía dưới, vẫn không ai hay biết nguy hiểm sắp đến vần đám mình vào điệu nhạc điên cuồng. Nhật Linh thót tim. Trời ạ, may là nó không đứt hết. Thôi vậy, giữ đã rồi tính sau. Nghĩ thế, Nhật Linh liền dồn hết linh lực của mình phát ra tia sáng mờ mờ giữ lấy mấy sợi dây kia.
Ui cha, thật nặng. Nhật Linh biết là nó rất nặng nhưng không ngờ nó lại nặng đến vậy.
Thế nhưng, hình như ông trời muốn trêu ngươi cô, pháp lực của cô không đủ mạnh để níu nấy cả dàn đèn này. Từng sợi dây cứ dần dần mỏng dần, dãn dần. Chiếc vòng cô nóng rực lên, sáng mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Một giọt mồ hơi rơi xuống vầng trán xinh đẹp.
“Boss à, Boss mau vào trong đi. Tôi nghĩ tôi không giữ nối nữa rồi.”
Nhật Linh bặm môi, cố sức níu kéo cả dàn đèn nặng nề.
Một cái…
Hai cái…
Ba cái dây đã đứt rồi…
Lần đầu tiên, Nhật Linh thấy bất lực như sắp bật khóc đến nơi. Cô cố níu nấy những sợi dây kia, đến cả hai cơ tay cũng mỏi và đau như muốn rụng ra. Không, Nhật Linh cô không muốn bất cứ ai phải chết nữa, cô không muốn. Lúc này đây, cô mới cảm thấy dường như Đại Boss đã chiếm một vị trí nhất định trong lòng cô rồi. Không, không thể, cô sẽ không để mất cậu đâu.
Nhật Linh nhìn người phía dưới sân khấu. Nụ cười ấm áp khoe chiếc răng khểnh. Mái tóc đen mềm mượt dính mồ hôi. Đôi mắt đệp đẽ nhẹ cong lên một đường cùng với nụ cười kia. Thật đẹp.
Nhật Linh sững ra, nhưng cô không cảm thấy gì cả. Trong phút chốc, cô quên rằng trái tim mình đã mất từ 5 năm trước rồi.
Phựt…
Một sợi dây nữa lại đứt. Nhật Linh hoàn hồn, lại cố hết sức giữ lấy dàn đèn. Cô biết, nếu cô buồng tay, thì sẽ chẳng còn gì tồn tại nữa.

Nhưng sức lực dần kiệt. Nhật Linh cố sức, dồn hết linh lực vào cánh tay nhưng hình như nó vô dụng. Ánh sáng dần yếu, dần yếu rồi tắt hẳn, Nhật Linh rơi xuống, như một con chim non bị gãy cánh không tìm được điểm bấu víu. Chiếc vòng bừng lên tia sáng quái dị. Trước khi ngất đi, một ý nghĩ lướt qua đầu.
“Boss, xin lỗi.”
- Thật là, đúng là không yên tâm về cô được mà.
Nhật Linh lịm đi trong vòng tay lớn của một người con trai. Bảo Khánh ánh mắt lạnh lùng, đỡ lấy Nhật Linh, một tay dùng pháp thuật làm những dây dợ trên dàn đèn liền lại như cũ. Chiếc vòng cổ trên người Nhật Linh cũng trở lại vẻ đẹp bình yên nguyên thủy. Bảo Khánh trong lòng không kìm được tức giận. Con nhỏ này, không biết lượng sức mình gì cả. Anh mà không đến kịp thì sẽ như nào? Hai tay đã mềm oặt ra rồi mà vẫn còn cố.
Rút điện thoại trong túi ra, Bảo Khánh nói vào:
- Thiên An, còn lại xử lí nốt nhé. Tớ đưa Nhật Linh về trước. Em trai cậu tự lo đi.
Nói xong, không để người bên kia có cơ họi phản kháng, Bảo Khánh dập luôn máy. Anh mỉm cười nhìn người trong lòng, biến mất trên không trung.
….
Thiên An bĩu môi nhìn cái điện đoại đang hiển thị màn hình chờ, trong lòng vô cùng khinh bỉ tên cộng sự thân thiết mấy nghìn năm kia. Thấy gái là sáng mắt lên. Hứ, ghét.
Cuộc biểu diễn cũng vừa kết thúc. Khởi Nam tươi cười rạng rỡ ngoan ngoãn để Kiều Anh lau mồ hôi ình. Kiều Anh nói gì đó, vẫn giữ nụ cười trên môi. Khởi Nam ngẫm nghĩ một chút rồi gật đầu tán thành. Sau đó, cậu thay quần áo, vớ lấy cái cặp của mình gần đó, kéo theo Thiên An ra cửa sau khu biểu diễn để ra về.
Thiên An lặng lẽ cất điện thoại rồi bám theo cậu em trai và “cô bạn của cậu em trai”. Ra đến cửa, Thiên An thấy ngay hai đứa trẻ kia đang cười nói vui vẻ chờ xe bus. Nếu không nhìn kĩ, chắc chắn sẽ không thấy bàn tay Kiều Anh luồn ra sau lưng Khởi Nam, ánh mắt lóe lên tia đỏ rực độc địa. Cô ta muốn đẩy cậu ra con đường đang tấp nập xe cộ kia.Thiên An mở lớn mắt, rút trong túi ra một cái vòng trừ yêu, chạy lại gần. Cô giả bộ vừa mới gặp, ôm lấy Kiều Anh:
- Kiều Anh à? Lâu lắm không gặp em.
Thiên An một tay nhẹ nhàng bịt mồm Kiều Anh cho cô ta không kêu lên. Kiều Anh ngất. Thiên An cười cười đỡ Kiều Anh nằm xuống ghế chờ, đeo vào tay cô ta chiếc vòng trừ yêu kia. Khởi Nam thấy thế thì nhíu mày, chạy lại gần Kiều Anh nhìn cô lo lắng:
- Chị đang làm gì thế? Cô ấy sao vậy?
- Em là đồ ngốc sao? Kiều Anh từ đầu buổi biểu diễn đã không còn là Kiều Anh nữa rồi.
- Ý chị là…?
Thiên An thở dài. Em cô thế này mà tại sao có nhiều fan với gái bám đuôi thế? Không lẽ bộ dạng ngu ngốc này dễ thu hút lắm sao?
- Chị đã nói có một loài ác ma đang bám theo em. Em có hiểu không hả?
- Kiều Anh… cô ấy là ác ma?
- Không hẳn, là nhập hồn thôi. Chị mà không đến kịp là em chết dưới tay cô ta rồi. – Thiên An ngồi xuống cạnh Kiều Anh, ánh mắt đầy nghiêm túc, không có một chút bỡn cợt như thường ngày. – Khởi Nam, con bé Nhật Linh đó, em nên xin lỗi nó đi. Dạo này em thoát chết được là nhờ nó đấy.
- Sao chị biết cô ta? – Khởi Nam ngạc nhiên hỏi.
Chuyện gì thế này? Cả chị cậu cũng biết rõ. Lại còn ác ma gì gì đó. Trong câu chuyện này, cậu rốt cuộc biết cái gì?
Đọc tiếp Ma nữ biến thái, lại đây nào! – Chương 8


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận