-Bác sĩ ra kìa_Rean thấy bác sĩ bước ra
-Vian sao rồi?_cả đám hét lên
-sức khoẻ cô ấy lúc trước đã rất yếu. Bị nhiễm nọc độc nên bây giờ đang hấp hối. Tôi nghĩ cả nhà nên chuẩn bị..._bác sĩ rơi 1 giọt lệ
-ông nói cái gì_Kin-o nắm cổ áo bác sĩ nghiến răng ken ké
-tôi...tôi..._bác sĩ
-Kin-o anh bình tĩnh_Hupa
-mày nghĩ tao bình tĩnh sao?_Kin-o
-chứ bây giờ anh cứu đc em nó?_Hupa như hét lên
-tất cả tại mày_Kin-o tiến tới chỗ hắn và *bộp* *bộp*
-Kin-o, anh bình tĩnh đi_cả đám ùa ra
-em tao nằm đó, mày bảo tao bình tĩnh?
-Kin-o à_ba nó bước tới ôm Kin-o
-anh vào tiếp tục công việc. Tôi sẽ nó đưa về với quê mẹ để điều trị. Ở đó tốt hơn_ba nó nhìn ông bác sĩ
-tôi sẽ làm ngay_bác sĩ cúi chào rồi vào phòng cấp cứu
-ba sẽ đưa nó về Mỹ_ba nó nói với Kin-o
-còn Wen. Ta nghĩ chuyện này đã qua đủ. Ta nên huỷ hôn thôi cháu_ba nó vẫn rất điềm tĩnh. HẮn như sét đánh ngang tai. Cái gì mà huỷ hôn? Không Vian à, em dậy đi Vian. Hắn gục xuống
-con đi với em_Kin-o nói
-không. 1 mình con bé thôi. Không ai đc đi_ba nó kiên quyết
-ông chủ_1 người vệ sĩ bước vào cúi chào -Chúng ta đi thôi. Máy bay đã đến
-nhanh vậy sao?_Rean khóc
-đúng_ba nó
-nhưng em ấy rất yếu, rất rất yếu đó bác_Nhi rớt nước mắt
-các con cứ yên tâm. Trên máy bay đã có 1 đội ngũ bác sĩ giỏi đến từ Thuỵ Sĩ rồi. Họ sẽ giúp Vian trên máy bay
-bắt đầu thi hành chứ, thưa ông?_tên vệ sĩ đó hỏi
-bắt đầu thôi_ba nó buồn
-Kin-o, con sắp xếp công việc ổn định ở VN, thu xếp việc học rồi về Mỹ quản lí công ty cho ta_ba nó đứng nói chuyện trong lúc nó đang đc đưa đi
-vâng thưa ba_Kin-o
-ta đi đây_ba nó nói rồi bước ra ngoài, mọi người bước theo sau nhìn chiếc máy bay đang mang nó sang Mỹ