Giữa nửa đêm, trời đã tạm ngớt mưa, chị Tứ bị đánh thức bởi tiếng gió rít u u, khiến lá cây quật vào nhau ràn rạt.
Một luồng gió lạnh thổi vào khiến chị thấy gai gai người.
Cánh cửa khép tạm, hập hờ bị gió thổi cứ đập ra đập vào lạch cạch.
Chị vội trở dậy, đi ra đóng cánh cửa vào kẻo các con bị lạnh lại tỉnh giấc.
Bỗng chị nghe tiếng gọi khe khẽ vọng tới tai mình:- Mình ơi….
Mình…Chị khựng lại.
Tiếng gọi im bặt.Chị lại định đóng cánh cửa vào thì lại nghe tiếng gọi vang lên:- Mình ơi… Mình…- Ai đấy!Chị cất tiếng hỏi, giọng có chút hơi run.
Cái giọng nói rõ là rất quen thuộc, nhưng khi nhìn ra khoảng sân đen kịt phía trước, Chị lại chẳng nhìn thấy gì.
Tiếng gọi lại vang lên lần nữa:- Mình ơi… Tôi đây…Bỗng Chị thấy một bóng người cứ thập thò phía ngoài sân.
Chị liền mở cửa bước ra sân.
Dưới ánh đèn dầu leo lét hắt ra sân mờ mịt, chị thấy anh đang đứng bên bụi chuối cạnh ngõ, đúng bộ quần áo hồi sáng mà anh đã mặc.
Anh cứ đứng yên đấy mà không chịu vào nhà.
Chị đứng từ trong gọi vọng ra:- Mình về đấy à? Sao không vào trong nhà mà còn đứng đấy! Để em đi dọn cơm mình ăn.Chị định quay vào đi sắp lại mâm cơm thì lại nghe tiếng anh Tứ:- Mình ơi… Tôi đi đây… Mình vào rừng tìm tôi nhé…Anh vừa dứt lời thì một cơ gió lạnh buốt thổi qua, quật cái cây chuối sàn sạt.
Anh đứng đấy, vẫn trân trân nhìn chị không nói gì thêm.
Bỗng chị thấy ngực áo anh từ từ nhuốm máu đỏ thẫm, chảy loang cả xuống dưới cái quần nâu.
Hình ảnh anh thoắt ẩn thoắt hiện rồi từ từ biến mất.
Chị nhìn thấy anh như vậy thì hốt hoảng lao ra gọi lớn:- Mình ơi..
Mình….Chị giật mình tỉnh giấc, ngã nhào từ trên ghế xuống đất, hơi thở nặng nề, tim đập liên hồi như trống trận.
Thì ra vừa rồi chỉ là một giấc mơ.
Nhưng giữa đêm trời mưa lạnh, gió núi thổi vù vù thế này mà chị toát mồ hôi ướt đẫm cả lưng áo.
Cánh cửa vẫn đang hập hờ, bị gió thổi đập cành cạch vào nhau.
Chị uể oải đứng dậy đi ra đóng cửa, bất giác ngó ra khoảng sân vẫn đen kịt như tối giờ.
Chị nhìn tròng trọc vào bụi chuối như thể xác định xem có đúng là anh đang đứng đó hay không.
Nhưng nhìn mãi cũng vẫn chỉ là một màu đen kịt của bóng đêm như vậy.
Chị thở ra một hơi nặng nề, cài then cửa rồi đi vào giường nằm cùng con út.
Con bé đang ngủ say sưa, khuôn mặt tròn xoe bầu bĩnh như trăng rằm đang đều đều những hơi thở yên bình.
Chị nhìn con, rồi lại nghĩ lại giấc mơ ban nãy.
Trong lòng chị dấy lên một linh cảm mạnh mẽ, rằng anh Tứ chắc chắn đã gặp chuyện dữ rồi, bất giác nước mắt chị trào ra.
Cả đêm đó chị nằm thao thức chờ trời sáng, chỉ cầu mong cho trời tạnh mưa để chị còn đi tìm chồng.Sớm hôm sau, chị dậy thật sớm, sắp cơm sáng cho 2 đứa ăn rồi bế con bé Út sang bên anh chị Năm nhờ chị ấy trông giùm.
Rồi chị lại tất tả chạy sang nhà cụ Hến trưởng làng.Vừa vào đến đầu ngõ, chị Tứ đã mếu máo:- Cụ Hến ơi… Cụ Hến…Cụ Hến vừa ngồi dậy, còn đang dùng tay vê vê bi thuốc lào chưa kịp đưa lên hút thì đã thấy chị Tứ chạy từ ngoài ngõ chạy vào, mắt mũi sưng húp, khóc dở mếu dở.
Cụ ngẩng lên ngạc nhiên hỏi:- Con cái Tứ, mày làm gì mà hớt hải thế?!- Cụ ơi..
Cụ giúp con với..
Nhà con xuống làng Hạ từ hôm qua đến nay chưa về cụ ạ.Cụ Hến thấy chị Tứ đang khóc lóc mếu máo thì đặt cái điếu sang 1 bên hỏi:- Thế nó xuống làng Hạ làm gì?- Dạ, nhà con gánh vải xuống chợ Hạ bán ngày rằm.
Đáng lý ra là chiều qua phải về đến nơi rồi, nhưng con đợi cả đêm qua vẫn không thấy nhà con đâu..Chị cố nén nước mắt trình bày với cụ Hến cho rõ rang.
Cụ Hến nghe vậy thì trấn an:- Chiều qua bão to, chắc là nó nán lại dưới đó tránh bão nên chưa về thôi.
Mày cứ khéo lo!Chị Tứ lúc này không kìm được nữa, khóc rung rức:- Nhưng mà… Đêm qua con mơ thấy nhà con… Khắp người máu me be bét… Hiện về… Bảo con vào rừng tìm anh ấy…- Cái gì?!Cụ Hến sửng sốt.
Giấc mơ thấy máu là điềm dữ lắm.
Cụ bần thần, nghĩ ngợi một lát cụ cất tiếng gọi:- Thằng Bách… Thằng Bách đâu rồi!Bách lật đật chạy từ dưới sân giếng lên vội hỏi:- Thầy, thầy gọi gì con mà giật giọng thế?!- Nhà thằng Tứ gặp chuyện rồi.
Mày bảo thằng Tùng đạp xe xuống làng Hạ xem thằng Tứ hôm qua có tá túc nhà ai không.
Còn mày, kiếm thêm mấy đứa nữa, đi vào rừng tìm xem thế nào..Cụ Hến thò chân xuống đất, xỏ đôi dép, loẹt quẹt đi vào trong nhà vừa đi vừa lẩm bẩm:- Cầu mong là nó ở lại dưới làng Hạ, chứ mà tìm thấy trong rừng thì…Chị Tứ nghe mấy lời lẩm bẩm của cụ Hến thì cũng hiểu được vấn đề, liền khóc tu tu.
Cụ Hến bực mình quay ra nạt:- Mày có im đi không con kia, để yên người ta đi tìm xem thế nào đã.Chị Tứ vẫn tu tu khóc.Bách vội vàng chạy đi gọi em trai là thằng Tùng phân công rồi lại kiếm thêm mấy thanh niên nữa cùng vào rừng kiếm.Họ chắc chắn là anh Tứ mà có đi, cũng chỉ đi dọc con đường rừng từ làng Hạ đi lên thôi, vì vậy, họ cũng cứ thế đi theo con đường mòn đó xuống làng Hạ để tìm kiếm.
Lần tìm đến gần bờ suối, chỗ gốc cây sưa đỏ thì họ tìm thấy anh Tứ.
Nhưng lúc này, anh Tứ chỉ còn là cái xác..