Tại sân bay TSN.
_Mình đi thôi bác Lê trễ rồi.-Nó nhìn đồng hồ rồi kéo vali bước đi.
_Băng anh có chuyện muốn nói với em.-Hắn níu tay nó lại mặt ướt đẫm mồ hôi.
_Giữa tôi và anh có chuyện gì để nói.-Nó gạt tay hắn ra bỏ đi.
_Anh xin lỗi chuyện hôm bữa anh có quá lời với em nhưng chuyện đó chỉ là do có người chơi anh mà sao em không chịu giải thích cho anh hiểu.-Hắn hối lỗi.
_Cái gì????Ai chơi anh????-Nó há hốc mồm nhìn hắn.
_Đó là âm mưu của nhỏ Hà.-Hắn chán nản.
_Em đừng giận anh nữa nha.-Hắn năn nỉ.
_Nếu như chuyện gì xảy ra chỉ cần nói 2 chữ xin lỗi thì trên đời này còn cần đến pháp luật làm gì.-Nó dỗi quay lưng đi.
_Thôi mà anh không dám như vậy đâu.-Hắn vòng tay ôm nó từ phía sau.
_Thôi tha cho anh lần này dù sao anh cũng là nạn nhân nhưng chỉ là tạm thời thôi để còn coi thái độ của anh đối xử với em như thế nào đã.-Nó khoanh tay nhìn hắn.
_Xin thề từ nay anh không dám nữa.-Hắn giơ tay lên.
_Sao rồi????Hòa rồi hả???Minh Quân phải khao bọn này 1 chầu đó nha.-Anh Khoa cười gian.
_Ok bây giờ mình đi luôn đi.-Hắn vòng tay ôm vai nó.
_Khoan bây giờ tôi và Băng có chuyện cần giải quyết.-Tuyết kéo tay nó đi,
Tuyết đưa nó tới 1 ngôi nhà hoang rồi đạp cửa bước vào.
_Đây là món quà chị muốn tặng cho em đó em muốn làm sao thì tùy.-Tuyết chỉ tay về phía con nhỏ đang bị trói ở cây cột.
Không cần hỏi nó cũng biết đó là nhỏ Hà rồi.Nó cởi trói cho con nhỏ.
_Quỳ xuống mau.-Tuyết ấn nhỏ xuống nhưng nhỏ này coi bộ lì lợm cứ đứng yên không nhúc nhích.
_Mày coi bộ lì thật đấy nhưng để xem mày còn lì tới cỡ nào.-Nó cười khẩy rồi rút từ trong túi ra 1 cây sung chĩa thẳng vào chân nhỏ.
Đoàng….. nhỏ Hà ngã khuỵa xuống.
_Mày giỏi lắm tao đã tha chết cho 1 lần rồi vậy mà còn dám làm cái trò vô liêm sĩ đó.Bộ mày chán sống hả hay là mày nhớ con Hiền quá nên muốn tao giúp cho xuống chầu Diêm Vương với nó đúng là bạn bè chí cốt đáng khâm phục nếu mày muốn……được thôi tao sẽ ày toại nguyện mà tao nghe đâu con Hiền ở dưới đó sướng lắm với lại cũng kiếm được 1 thằng chồng đầu trâu mặt ngựa rồi đó mày cũng xuống đó tranh thủ kiếm 1 thằng đi ha nhưng mà phải hành hạ mày cho chết từ từ chứ mà chỉ cần 1 nhát đâm hay 1 phát đạn là chết ngay lập tức thì chán phèo.-Nó nắm tóc nhỏ Hà rồi cười khẩy 1 cái.
_Đồ nghề xong chưa chị?-Nó quay sang hỏi Tuyết.
_Xong rồi.-Tuyết cười gian.
_Chị lột đồ nó ra hộ em nhé.-Nó nói rồi đi ra đeo bao tay vào.
Tuyết lột đồ nhỏ Hà xong đưa cho nó 1 bịch mè với 1 chảo dầu đang sôi ùng ục.
Nó rắc mè lên người con nhỏ xong tạt dầu nóng lên.Mè với dầu gặp nhau thì nổ lụp bụp làm da nhỏ lở loét tùm lum.Con nhỏ chỉ biết nằm đó rên rỉ bây giờ có hối hận cũng không kịp nữa rồi tất cả đã quá muộn sự sống và cái chết của nhỏ đang nằm trong tay nó.
Sau đó nó lấy ra 1 bọc đĩa thả lên người nhỏ.Những con đĩa từ từ chui vào người Hà và hút từng giọt máu của nhỏ.Sau 1 hồi người nhỏ trắng toát không còn 1 chút máu và nhỏ lịm đi.Tụi nó đổ xăng đốt cháy ngôi nhà luôn.Sau vụ đó,nó và hắn tự nhủ rằng sẽ không để chuyện này xảy ra lần thứ 2.Dường như cả hai đã học được 1 bài học là phải suy xét thật kĩ trước khi nhận xét về 1 người hay 1 việc nào đó đừng để sự tức giận hay lòng thù ghét mà đi làm những chuyện để rồi phải hối hận cả đời.