“Cái này…” Hứa Dịch không nhịn được gãi đầu, thầm nghĩ bản thân đúng là sơ suất.
Thật ra nói như vậy cũng không thể trách Hứa Dịch, anh ở Trái Đất vốn dĩ tiếp xúc với con gái không nhiều, thêm vào đó ngày thường luôn ở cùng máy móc và dữ liệu lạnh băng, cho nên trong phương diện này rất chậm chạp.
Hơn nữa, tiểu nô lệ này dáng người quá gầy yếu, phát dục cũng không tốt, căn bản nhìn không ra đặc trưng của con gái.
Nếu không phải có tình huống đặc biệt, rất có thể Hứa Dịch sẽ vẫn luôn hiểu lầm như vậy.
Nhìn thấy thần sắc lúng túng trên mặt Hứa Dịch, Stella lại đột nhiên cười rộ lên.
“Này, Hứa Dịch, ban đầu tôi thấy trong phòng cậu có một cô bé nhỏ như vậy, còn tưởng cậu giống như đám quý tộc kia, có sở thích kỳ quái.
Bây giờ xem ra, là tôi hiểu lầm cậu rồi.”
Hứa Dịch không nhịn được trợn mắt.
Cái gì gọi là sở thích kỳ quái? Cho dù bản thân có ý nghĩ đó, cũng không đến mức đối với một đứa bé như cây giá đỗ động tâm chứ?
“Đừng nói tôi, trước tiên nói xem sao cô lại chạy đến nhà tôi?” Hứa Dịch bực bội hỏi ngược lại.
“Làm sao cô biết tôi ở đây? Hơn nữa nếu cô cảm thấy tôi là loại người đó, sao còn ở lại đây? Còn nữa, nấu cơm cho tôi là có ý gì?”
“Cậu thật nhiều chuyện.” Stella lầm bầm.
“Nhờ cậu mà mô hình đàn piano kia tôi đã hoàn thành.
Tôi đến tìm cậu vốn là muốn mời cậu đi ăn tối để cảm ơn, không ngờ vừa đến đã thấy cậu ngủ rồi.
Nhìn cậu mệt mỏi như vậy, tôi không nỡ đánh thức cậu.
Nghĩ đi nghĩ lại, chi bằng nấu cho cậu bữa cơm.
Thế nào? Nhìn nơi này bừa bộn như vậy, chắc là chưa từng có ai nấu cơm cho cậu nhỉ? Có phải rất cảm ơn tôi không?”
Gương mặt Stella xinh đẹp, nụ cười kiều mỵ càng khiến Hứa Dịch sáng mắt, không nhịn được sững sờ.
“Ừm… Tôi nói này, cô muốn mời tôi ăn cơm, lại dùng nguyên liệu tôi mua, dùng dụng cụ nhà tôi, đây cũng quá tiết kiệm rồi chứ?”
“Hừ, tôi đích thân xuống bếp nấu cơm, đây chính là đãi ngộ mà ngay cả ông nội cũng khó mà hưởng thụ được, bằng lòng đi.” Stella hừ lạnh, chỉ vào căn phòng bên trong.
“Gọi cả cô bé kia ra ăn cơm đi.
Tuy rằng với thân phận nô lệ của cô bé ấy vốn không nên cùng ăn cơm với chúng ta, nhưng tôi thấy hình như cậu cũng không xem cô bé ấy là nô lệ.”
“Đó là đương nhiên, trên thế giới này vốn không nên tồn tại nô lệ.” Hứa Dịch thở dài, lắc đầu, đi về phía căn phòng.
Nghe thấy câu cảm thán theo bản năng của Hứa Dịch, Stella hơi sững sờ, ánh mắt nhìn về phía bóng lưng Hứa Dịch, sáng rực.
“Đúng rồi, Hứa Dịch, lần này đến đây ngoài việc muốn mời cậu ăn cơm để cảm ơn, còn có một chuyện muốn thông báo cho cậu.” Trong lúc ăn cơm, Stella đột nhiên nói.
“Hửm? Chuyện gì? Chẳng lẽ là vì khoảng thời gian này tôi xin nghỉ phép quá nhiều, Đại Pháp Sư Camillo không hài lòng, quyết định đuổi việc tôi?” Hứa Dịch không mấy để tâm hỏi ngược lại.
“Đi đi, ai nói muốn đuổi việc cậu?” Stella trừng mắt, chỉ vào Hứa Dịch nói: “Nói cho cậu biết, ông nội rất coi trọng cậu.
Tuy rằng cậu từ chối làm học trò của ông ấy, nhưng ông ấy nói thiên phú ma pháp của cậu đủ cao, lại luôn có những ý tưởng mới lạ.
Ở lại Tháp Pháp Thuật nói không chừng sẽ mang đến cho ông ấy cảm hứng, sao có thể nỡ đuổi việc cậu.”
“Vậy thì tốt.
Không phải đuổi việc tôi, vậy có chuyện gì cần cô đến thông báo cho tôi?”
“Nghe cho kỹ đây.
Hứa Dịch, tuy rằng tôi không biết tại sao cậu lại không để tâm đến việc nâng cao thực lực ma pháp của bản thân, nhưng tôi phải nghiêm túc nói cho cậu biết, đã là một Pháp Sư, vậy thì ở Lục Địa Saiens, đẳng cấp Pháp Sư gần như quyết định tất cả đối với cậu.” Sắc mặt Stella trở nên vô cùng nghiêm túc, có thể thấy được lời cô ấy nói hiện tại rất trịnh trọng.
“Còn chưa đến ba tháng nữa là đến thời gian khảo hạch chứng nhận thống nhất của Hội Pháp Sư hàng năm, ông nội với tư cách là Đại Pháp Sư tam tinh được Hội Pháp Sư công nhận, trong tay có ba suất đề cử, ông ấy quyết định cho cậu một suất, đề cử cậu tham gia khảo hạch chứng nhận tư cách của Hội Pháp Sư.
Cậu có hiểu ý nghĩa trong đó không?”
Hứa Dịch rất thành thật lắc đầu: “Không hiểu.”
Stella lập tức không giữ được vẻ mặt nghiêm túc, cuống quít nói: “Ngốc quá! Cái này mà cũng không hiểu? Nếu là người được Đại Pháp Sư đề cử, Hội Pháp Sư khi tiến hành khảo hạch chứng nhận tư cách, sẽ nới lỏng tiêu chuẩn một chút.
Nói cách khác, chỉ cần cậu có suất đề cử này, muốn thông qua khảo hạch chứng nhận tư cách sẽ dễ dàng hơn nhiều so với Pháp Sư bình thường!”
“Sau đó thì sao? Trở thành một Pháp Sư có thực lực và đẳng cấp không tương xứng?” Hứa Dịch hỏi ngược lại.
Stella ngẩn người, nhất thời không nói nên lời.
Bởi vì cô đột nhiên nhận ra, câu hỏi ngược lại của Hứa Dịch đã đánh trúng trọng tâm, khiến cô không thể phản bác.
Nhìn thấy Stella á khẩu không nói nên lời, Hứa Dịch khẽ mỉm cười, đưa tay về phía Stella: “Đưa cho tôi.”
“Đưa cái gì?” Stella ngơ ngác hỏi.
“Thứ đại diện cho suất đề cử ấy? Không thể nào tôi cứ thế chạy đến Hội Pháp Sư, nói với họ rằng tôi là người được Đại Pháp Sư Camillo đề cử, rồi họ sẽ tin tưởng được chứ?”