“Vương Hỷ Thước, cô có đó không? Làm cách nào để liên lạc với Dao Tinh Vũ đây, ở Thủy Vân Đàm có thuốc nổ, cô ấy không thể mạo hiểm vào đó được?”
Vương Hỷ Thước hốt hoảng, hét lên.
“Anh nói cái gì mà có thuốc nổ chứ, tôi gọi cho Dao Tinh Vũ mãi mà không được! Anh mau chóng đến Thủy Vân Đàm đi!”
Bạch Hạc Ngôn rối bời như tơ vò, chỉ còn có cách cầu nguyện cho anh đến kịp lúc, Dao Tinh Vũ không thể nào có chuyện gì được!
Chiếc xe lướt như bay trên đường, tiếng động cơ êm như ru khiến cho Dao Tinh Vũ chẳng mấy chốc mà ngủ say sưa, điện thoại rung lên mấy hồi sốt ruột cô vẫn không hề nghe thấy.
Cuối cùng cũng đến trước thôn trang nhỏ, một tấm biển gỗ xập xệ đề ba chữ “Thủy Vân Đàm” hiện ra trước mắt.
Chú Đạt lái xe nhanh chóng đánh thức Dao Tinh Vũ.
“Dao Tiểu thư, chúng ta đã đến nơi rồi!”
Bên ngoài có tiếng ầm ầm vọng tới, là tiếng mìn phá đá.
Dao Tinh Vũ giật mình thức dậy, cô dụi mắt quanh quất nhìn xung quanh.
Đúng là cảnh vật quen thuộc của Thủy Vân Đàm, nhưng xung quanh hoang tàn, quạnh quẽ.
Khi Dao Tinh Vũ còn bé thì nơi này có hơn hai mươi nóc nhà chen chúc nhau dưới sườn núi cùng với một trường học nhỏ, cô còn nhớ năm đó việc khai thác chưa trở nên cực đoan như bây giờ.
Thôn này tuy ở gần mỏ đá nhưng rất yên tĩnh, thanh bình.
Từ sau khi mỏ đá thuộc quyền sinh sát trong tay Tư Hàn San thì bắt đầu phát sinh vấn đề, nhiều hộ gia đình trong thôn không chịu nổi tiếng ồn ngày đêm cùng với khói bụi mù mịt đã nhanh chóng dọn đi.
Nhưng cũng có nhiều người vốn dĩ sinh ra và lớn lên ở Thủy Vân Đàm nên họ luôn luyến tiếc không muốn rời nơi chôn rau cắt rốn này, liên tục tìm Tư Hàn San đàm phán trong suốt nhiều năm liền.
Cuối cùng Tư Hàn San đành phải bỏ ra một số tiền lớn để di dời, kể từ lúc gia đình cuối cùng ở Thủy Vân Đàm này rời khỏi thôn thì Thủy Vân Đàm chính thức trở thành một thôn bỏ hoang như hiện nay.
“Chú Phương, mọi người đang ở đâu?”
Dao Tinh Vũ nôn nóng gọi điện thoại.
Phía bên kia vẫn là âm thanh rè rè vang lên.
“Chú đang cùng mấy người ở khu vực vào mỏ đá, Tiểu thư đến rồi à?”
“Để cháu ra đó với mọi người!”
Dao Tinh Vũ thay một đôi ủng cao su rồi nhanh chóng băng qua trảng cỏ lớn rậm rạp tiến về phía mỏ đá.
Mùi dầu nhớt, mùi xăng bắt đầu bốc lên nồng nặc, tiếng máy ủi, máy xúc chạy ầm ì vang lên.
“Như thế này cũng quá nguy hiểm rồi, nhỡ xảy ra cháy nổ thì làm thế nào! Phải cảnh báo cho chú Phương mới được!”
Dao Tinh Vũ nghe tiếng hét lớn, cô ngay lập tức nhận ra đó là giọng của Tư Hàn San.
Ông ta cũng không nhịn được nữa mà chạy đến đây rồi.
Vừa nhìn thấy Dao Tinh Vũ từ đằng xa đi đến, Tư Hàn San đã gầm lên như một con thú hoang, hai mắt ông ta long lên sòng sọc đầy những vằn máu đỏ quạch.
“Con khốn, con phản bội, rốt cục mày cũng đến rồi à! Hay lắm, nhân lúc này tao sẽ tính sổ với mày một lần, coi như ‘cá chết lưới rách’!’’
“Dao Tiểu thư, cẩn thận!”
Dao Phương nhìn thấy biểu hiện không bình thường của Tư Hàn San liền chạy đến chắn phía trước Dao Tinh Vũ, lúc quay đầu về sau không cẩn thận lại bị Tư Hàn San đạp cho một cước vào ống quyển.
Dao Phương đau đớn khuỵu xuống ôm chân, nhăn nhó.
“Chú Phương, chú không sao chứ! Để tôi nói Ngũ Tứ đến dìu chú về nhà!”
Dao Phương xua tay.
“Không được, bây giờ Tư Hàn San đang phát điên, tôi không thể nào để Tiểu thư lại đây một mình được, chờ cho cận vệ Dao gia đến yểm trợ đã!”
Tư Hàn San cười gằn trong cổ họng từng tiếng khùng khục.
“Chủ tử mày sẽ được chết cùng nhau, đừng ở đó mà diễn kịch với tao nữa!”
Dao Tinh Vũ có chút hoảng loạn.
Tư Hàn San rốt cục muốn làm gì, trong tay ông ta đang nắm chặt cái gì đó có vẻ mang tính sát thương nhưng cô không thể nhìn rõ được.
Phía sau Dao Tinh Vũ đột nhiên vang lên tiếng bước chân dồn dập.
“Tinh Vũ, cẩn thận, ông ta có thuốc nổ!”
Dao Tinh Vũ chỉ kịp nhận ra đó là giọng của Bạch Hạc Ngôn thì bên tai cô một tiếng “Ùynh” cực lớn đập vào màng nhĩ đau buốt.
Tiếng đất lở rào rào vang lên cùng với khói bụi mù mịt, cô cảm nhận được có một người lao đến đẩy cô nằm rạp xuống đất.
Hai tai Dao Tinh Vũ ù đặc đi, mùi thuốc nổ, mùi khen khét của vật gì đó đang cháy nồng nặc vây quanh.
Cả người Dao Tinh Vũ bị cơ thể to lớn đó đè chặt xuống mặt đất, hơi thở của cô ngày một khó khăn hơn nhưng cô không cảm thấy đau đớn.
Cô cảm nhận được mình đang áp vào lồng ngực ấm áp của người đàn ông đó, cảm giác an toàn và quen thuộc ập tới.
Bạch Hạc Ngôn, là anh ta hay sao? Sao anh ta lại chạy đến nơi này?
“Hạc Ngôn, anh có sao không?”
Dao Tinh Vũ cố đẩy Bạch Hạc Ngôn ra, cô cử động một cánh tay bị đè phía dưới thân đã tê buốt một cách khó khăn.
Nhưng dường như Bạch Hạc Ngôn đã bất tỉnh, anh không còn biết gì nữa.
Dao Tinh Vũ nhoài người ra, chống tay xuống nền đầy đất đá, cô đưa tay lay vai Bạch Hạc Ngôn.
Đột nhiên tay cô chạm phải một dòng nước nóng hổi đang lan ra ướt đẫm một mảng vai của Bạch Hạc Ngôn.
Dao Tinh Vũ giật mình hốt hoảng rụt tay lại, cô nhận ra bàn tay phải của mình đã dính đầy máu tươi nhơm nhớp.
Bạch Hạc Ngôn vì lao tới làm lá chắn cho cô mà bị thương khá nặng, một bên vai rách toạc ra dính đầy bụi đá do bị va đập mạnh.
.