Ma Phi Khó Tán Tỉnh


Tá Dịch trực tiếp chạy tới cửa hàng vũ khí, dựa theo giá cả mà Tô Linh Phong định ra thương lượng với lão bản, nhưng đi liên tiếp hai cửa hàng cũng không đàm phán thành công.

Tô Linh Phong định giá cho mấy thanh vũ khí kia, mặc dù bán lẻ cho mạo hiểm giả không tính là quá cao, nhưng nếu bán cho mấy cửa hàng vũ khí, người ta cơ bản cũng không có lợi nhuận gì, ai cũng không muốn làm loại mua bán không kiếm lợi này.

Tá Dịch rất rối rắm, chẳng lẽ lại muốn tìm quảng trường giao dịch tự do đi bày sạp mua bán? Hắn cũng không giỏi bán hàng! Hơn nữa, vừa ngồi trước quầy hàng, cả người hắn liền không được tự nhiên!
Nếu không, dứt khoát tự mình bỏ tiền túi bồi thường cho nha đầu kia? Ai! Hắn đây là cái mệnh gì vậy! Làm người hầu cho người ta, còn phải trả lại tiền cho chủ nhân!
Tô Linh Phong dẫn theo Hứa Nặc đi đến công hội lính đánh thuê, kiểm tra tình trạng nhiệm vụ, một tháng, mấy nhiệm vụ mà nàng công bố, đã thu đầy vật phẩm.

Tô Linh Phong lấy đồ ra, lại cân nhắc một chút giá của những vật phẩm khác, sau đó trong lòng thầm than một tiếng, con rồng bất thường kia, không những yêu tiền, còn ăn tiền!
Mấy thứ nàng thu thập lúc trước, coi như tương đối bình thường, giá cả cũng là loại thấp nhất trong tất cả các vật phẩm cần thiết, muốn thu thập đủ các vật phẩm khác, phải cần rất nhiều tiền!
Tô Linh Phong không tiếp tục công bố nhiệm vụ nữa, dẫn theo Hứa Nặc rời khỏi công hội lính đánh thuê.

“Chủ nhân, những nhân loại hèn mọn kia, tại sao lại đều dùng ánh mắt kỳ quái nhìn người?" Tiểu Bạch cắn móng vuốt, thắc mắc trừng to hai mắt.

Đoàn Tử ngủ trong không gian ma sủng, chỉ có Tiểu Bạch phiêu phiêu bên cạnh Tô Linh Phong.

Tô Linh Phong cũng chú ý tới những người len lén chỉ trỏ mình, còn không thì thấp giọng đàm tiếu gì đó, nhưng nàng căn bản không đặt trong lòng.

“Có lẽ bọn họ quá sùng bái chủ nhân của ngươi.

” Tô Linh Phong bình tĩnh đáp trả Tiểu Bạch.

“! ” Thật không biết xấu hổ! Hàng này không phải là chủ nhân của nó! Nó không biết đối phương! Tiểu Bạch nhịn không nổi điên cuồng chửi bới ở trong lòng.


Hứa Nặc cũng phát hiện dân chúng Gia Thành dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn các nàng, trong lòng cũng đại khái đoán ra được cái gì, có điều thấy vẻ mặt Tô Linh Phong lạnh nhạt, thức thời, cái gì cũng không nói.

Khi quay lại khu vườn tạm thời, thì Tá Dịch cũng đã trở về, đang uống trà trong đại sảnh.

Tô Linh Phong nhíu mày, ngồi xuống cách Tá Dịch một cái bàn nhỏ, mở miệng nói: “Trở về rất sớm.


“Tạm thôi, cũng vừa mới trở về.

” Tá Dịch dùng nắp chén trà khẽ phẩy lá trà trong chén, nhàn nhạt nói.

“Vũ khí, đã bán hết rồi?” Tô Linh Phong hỏi vào chủ đề.

Tá Dịch đem chén trà đặt lên bàn, đưa tay móc ra một xấp ngân phiếu từ trong ngực, đưa về phía Tô Linh Phong: “Tiền đều ở chỗ này.


Tô Linh Phong đưa tay nhận lấy xấp ngân phiếu, đếm, không nhiều không ít, vừa vặn là tổng giá đã định của nàng cho Tá Dịch.

“Hiệu suất không tệ.

” Tô Linh Phong khen ngợi.

Hứa Nặc đứng mmột bên trầm mặc nháy mắt mấy cái, bản thân đã xem qua giá mà Tô Linh Phong đưa ra, nhưng cũng không thấp mà, trong chốc lát, đều bán hết? Thật nhanh! Hứa Nặc khâm phục liếc mắt nhìn Tá Dịch, nhìn không ra người đàn ông ít lời này, còn rất biết làm ăn…
“…Chỉ may mắn thôi.

” Tá Dịch lại bưng chén trà lên, cúi đầu uống, che giấu nụ cười khổ tràn ra khóe miệng mình.

Tô Linh Phong nhìn bộ dạng nghẹn khuất của Tá Dịch, khóe môi hơi cong lên một chút, rảnh rỗi hỏi: “Những vũ khí kia, bán cho cửa hàng vũ khí?” Lấy thời gian hắn ra ngoài để suy đoán, hẳn là không có bày sạp.

“Ừ, đúng vậy.

” Tá Dịch gật đầu.

“Tự mình trả thêm bao nhiêu?” Tô Linh Phong lại hỏi.

Tá Dịch nghe vậy, ngẩng đầu, hơi ngạc nhiên nhìn về phía Tô Linh Phong.

Hứa Nặc cũng có chút khó hiểu nhìn về phía Tô Linh Phong.

“Ta định giá, trong lòng tự nhiên biết rõ, với cái giá đó, cửa hàng vũ khí sẽ không mua, cho nên, ngươi hẳn là giảm giá bán cho bọn họ.



“…Không thể qua mắt tiểu thư.

” Đúng vậy, hắn đã giảm giá, ít tiền, còn là do hắn tự bỏ tiền túi đắp vào.

“…” Khóe miệng Hứa Nặc co giật, im lặng.

Trên đời này thật sự còn có hộ vệ như vậy sao? Làm việc cho chủ, nhưng lại phải tự mình trả tiền cho chủ…
“Ta đã nói rồi, nếu ngươi bán lỗ, phải bồi thường cho ta giá gấp đôi.

” Tô Linh Phong cũng không khách khí duỗi qua bàn tay nhỏ bé trắng nõn về hướng Tá Dịch.

“Tiểu thư, ngươi thật sự….

quá tham lam!” Một lúc lâu sau, Tá Dịch mới từ trong miệng nặn ra một câu như vậy.

“Vẫn còn ổn.

” Tô Linh Phong vẫn duỗi bàn tay nhỏ bé về phía Tá Dịch, không có ý rút lại.

Tá Dịch bất đắc dĩ lắc đầu, lại từ trên người đếm ra mấy tấm ngân phiếu, đặt trên bàn tay nhỏ bé trắng nõn kia.

Khóe miệng Hứa Nặc khẽ nhếch lên một chút, bàn tay bất giác đặt lên túi tiền bên hông mình, nói thật, nàng ấy rất nghèo, toàn bộ gia sản, bất quá hai lượng vàng ba mươi lượng bạc thôi, nếu sau này gặp phải tình trạng tương tự, bản thân nên làm sao bây giờ? Viết giấy nợ cho tiểu thư?
Chú ý tới động tác của Hứa Nặc, Tô Linh Phong trấn an nói: “Đừng khẩn trương, ta không phải cường đạo.


“…” Tá Dịch liếc Tô Linh Phong một cái, trong lòng thêm một câu “nhưng là so với cường đạo còn cường đạo hơn…”
Tô Linh Phong phảng phất như không nhìn thấy ánh mắt Tá Dịch quăng tới, bình tĩnh đem những tấm ngân phiếu kia cất đi.

Tô Linh Phong biết thân phận của Tá Dịch không đơn giản, đi theo bên cạnh nàng làm hộ vệ, hẳn là có lý do của hắn, cũng thể nói là có mục đích, nhưng trước mắt, hắn vẫn chưa làm ra chuyện gì bất lợi cho banr thân, nàng cũng không muốn đi tìm hiểu chuyện gì, có một người hộ vệ toàn năng đi theo bên cạnh, vẫn rất thuận tiện.


Tuy nhiên, nếu mọi người không phải chỉ đơn thuần là mối quan hệ chủ tớ, nàng cũng không cần khách khí với hắn bất cứ điều gì, miễn là không chạm vào nguyên tắc mấu chốt, tất cả các nhu cầu như vậy của bản thân cũng không có gì xấu, hiện tại nàng cần tiền, Tá Dịch không thiếu tiền, cạo một lớp mỏng trên người đối phương, nàng không cảm thấy quá đáng.

Lúc này, sự kiện dị thú ở sơn cốc Tùng Ngâm, đã kết thúc, có người nghe nói, đội ngũ đi ra sơn cốc Tùng Ngâm, hoàn chỉnh không có mấy tay chân, về phần ba khỏa ma hạch thánh thú kia đều rơi vào tay ai, Tô Linh Phong không quan tâm.

Sáng hôm đó, khi Tô Linh Phong đang định ra ngoài mua thêm một ít nguyên liệu luyện kim, Tường thúc đột nhiên đến báo: “Ngoài cửa có vài người tới, nói là đến mời tiểu thư.


“Mời ta?” Tô Linh Phong khẽ nhướng mày.

“Ta sẽ đi xem.

” Tá Dịch nói.

Tô Linh Phong gật đầu, Tá Dịch xoay người ra khỏi đại sảnh, đi về phía cửa.

Một lát sau, Tá Dịch dẫn hai người vào sảnh.

“Thuộc hạ Khung Nhận, gặp qua đại tiểu thư.

” Người đàn ông bên trái khoảng ba mươi tuổi, khuôn mặt nghiêm túc cứng nhắc, nhìn thấy Tô Linh Phong, liền tiến lên hành lễ nói.

Khung Nhận? Người nghèo?? Hứa Nặc đứng đằng sau Tô Linh Phong nghe tên người này, suýt nữa bị sặc nước miếng của mình, tên thật cá tính….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận