Ma Phi Khó Tán Tỉnh


Hứa Nặc bước xuống xe ngựa trước sau đó quay lại đỡ Tô Linh Phong trong xe xuống.
Tô Linh Phong chỉ đưa tay vịn Hứa Nặc theo hình thức rồi nhanh chóng nhảy xuống xe.
Trước mặt có một lão già chừng năm mươi tuổi, tóc điểm hoa râm nơi thái dương, khuôn mặt phúc hậu nhưng đôi mắt tinh anh lại khiến người khác không thể xem thường.
Dựa vào y phục và khí chất của ông lão này thì chắc không phải là thành chủ đại nhân, ngoại công của nàng mà là trông giống như quản gia, Tô Linh Phong không hấp tấp lên tiếng mà chỉ bình tĩnh nhìn ông lão đợi đối phương nói trước.
Ông lão đánh giá Tô Linh Phong, vẻ mặt có chút kích động, một lúc sau ông ta mỉm cười nói: “Ta là quản gia của phủ thành chủ Mục Đạt, người chính là nữ nhi của Dạ Lam tiểu thư, Linh Phong tiểu thư sao?”
Tô Linh Phong hành lễ với Mục Đạt rồi lễ phép nói: “Xin chào Mục Đạt quản gia, ta là Tô Linh Phong.”
Tô Linh Phong biết rằng Lăng Vân thành chủ có họ kép là Tư Đồ tên Tiêu Sơn, còn Dạ Lam mà Mục Đạt nói chính là mẫu thân của thân thể này, nhị phu nhân Tư Đồ Dạ Lam của Tô phủ.
Mục Đạt nhìn Tô Linh Phong bằng ánh mắt trìu mến, ông ta ngẩn ngơ rồi gật đầu: “Được được, thời gian trôi qua nhanh thật, tiểu thư đã lớn thế này rồi...” Dừng lại một chút ông ta mới nói: “Giờ thành chủ đại nhân không có trong phủ, chắc tối mới quay về, thành chủ đã sớm lệnh cho bọn ta thu dọn xong chỗ ở cho tiểu thư, tiểu thư vội vã đi đường mấy ngày nay chắc chắn rất mệt mỏi, người vào trong nghỉ ngơi chút đi.”

Lúc này Tô Linh Phong mới chú ý tới nơi xe ngựa bọn họ dừng lại chính là trước cửa của một viện lạc, đi xuyên qua cánh cổng xa đang mở rộng có thể nhìn thấy những loài hoa kì lạ và thảo mộc quý hiếm tranh nhau khoe sắc, khung cảnh và kiến trúc đều được thiết kế tinh xảo và độc đáo tràn đầy ý vị, vừa thanh lịch tao nhã tươi đẹp, thoạt nhìn là một viện lạc phù hợp cho nữ tử ở, phía trên cổng viện có viết ba chữ lớn Lâm Phong Uyển, xem ra đây chính là nơi ở tạm thời của nàng trong thời gian tới.
Mục Đạt gọi phía sau một tiếng rồi những người hầu vốn im lặng trước đó lần lượt tiến lên hành lễ với Tô Linh Phong rồi kính trọng gọi tiểu thư, sau đó bắt đầu khiêng vác đồ đạc trên xe ngựa.
Tô Linh Phong không mang theo nhiều đồ đạc, đồ của nàng hầu hết đều để trong chiếc nhẫn không gian rồi, trên xe ngựa chỉ có một vài vật dụng như lễ vật mà Tô Hoành bảo nàng mang đến còn cụ thể mang thứ gì thì Tô Linh Phong hoàn toàn không biết.
Chỉ một lúc sau đồ đạc đã được vận chuyển xong, Mục Đạt đã sắp xếp mấy người hầu ở lại Lâm Phong Uyển rồi ra lệnh cho những người khác rời đi.
Tiêu Minh Lãng chào hỏi Tô Linh Phong và Mục Đạt một tiếng rồi cũng đưa mấy thị vệ rời đi.
Tô Linh Phong đi vào trong phòng ngủ, sau đó rất nhanh có một thị nữ mang nước nóng và y phục mới đến, Tô Linh Phong không quen được người khác đến gần hầu hạ nên đã ra lệnh cho bọn họ lui hết ra ngoài, không có chuyện gì thì đừng đến làm phiền, mấy người hầu cũng là những kẻ biết điều, đáp một tiếng rồi lui xuống.
Tô Linh Phong tắm rửa xong bèn sai người mang một chậu gỗ nhỏ nước nóng rồi gọi Đoàn Tử ra định tắm rửa cho nó.
“Oa, ma sủng đáng yêu quá!” Thị nữ bê nước vào nhìn thấy Đoàn Tử ánh mắt lập tức sáng lên lấp lánh: “Tiểu thư, người có cần nô tì giúp không?”
“Không cần đâu, ta tự làm là được, ngươi lui xuống đi.” Tô Linh Phong từ chối.
Thị nữ nghe thấy vậy trên mặt lộ ra vẻ thất vọng, nàng ta vẫn không nỡ đưa mắt nhìn Đoàn Tử rồi quay người ra khỏi phòng.
“Ha ha...!ha ha...hi hi...” Tiếng cười của Đoàn Tử không ngừng vang lên trong phòng, thân hình nhỏ nhắn của Đoàn Tử quẫy đạp trong nước, nó nhìn Tô Linh Phong: “Ma ma, Đoàn Tử ngứa quá, ha ha...!ma ma đừng gãi chỗ đó...!ma ma, Đoàn Tử không muốn tắm đâu...”
Tô Linh Phong phớt lờ lời cầu xin đáng thương của Đoàn Tử, nàng tiếp tục giày vò nó.

Tiểu Bạch ngồi xổm xuống đối diện bồn tắm, đôi mắt rồng to màu xanh lam đang nhìn chằm chằm Đoàn Tử vùng vẫy chân với ánh mắt hâm mộ và ghen tị...
Nói cách khác dường như nó cũng muốn nghịch nước...

Phòng của Hứa Nặc ở bên cạnh phòng của Tô Linh Phong, sau khi thu dọn sạch sẽ nàng ta nhận lấy hoa quả mà thị nữ vừa đưa tới rồi gõ cửa phòng của Tô Linh Phong.
Tô Linh Phong đang lau người cho Đoàn Tử bằng một chiếc khăn lớn, Đoàn Tử ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào của trái cây, chiếc mũi nhỏ hít lấy hít để rồi bắt đầu đòi ăn.
Hứa Nặc nhìn thấy dáng vẻ háu ăn cua Đoàn Tử không khỏi mỉm cười, vội vàng lấy một quả táo cho nó.
Đoàn Tử cầm lấy rồi bắt đầu vui vẻ cắn quả táo.
Tiểu Bạch càng cảm thấy khó chịu, nó quay đầu bĩu môi nói: “Đồ ham ăn!”
“Tiểu thư, mấy lễ vật đó có cần đưa đi không?” Hứa Nặc hỏi.
“Ừm.” Tô Linh Phong gật đầu: “Để lại cho ngoại công của ta một phần, còn lại thì em xử lý đi.”
“Vâng, em biết rồi.” Dừng một lát Hứa Nặc lại nói: “Tiểu thư, người biết thành chủ đại nhân là...!là người như thế nào không?”
Hơn một tiếng trước, từ lời nói của mấy thị vệ đi cùng cũng như thái độ của Mục Đạt và người hầu đối với Tô Linh Phong ban nãy, Hứa Nặc đã biết được một thông tin đó là đây là lần đầu tiên Tô Linh Phong đến Lăng Vân Thành và cũng chưa từng gặp ngoại công tức Lăng Vân Thành chủ đại nhân.

Nàng ta không khỏi lo lắng cho Tô Linh Phong, tính cách của vị Tô tiểu thư này quá lạnh lùng không biết có làm vui lòng lão nhân gia không...

Tô Linh Phong liếc nhìn Hứa Nặc, nàng biết nàng ta đang nghĩ gì nên chỉ khẽ nói: “Không cần lo lắng, ta sẽ không sao.” Nếu đã là Tư Đồ Tiêu Sơn phái người đến đón nàng đến thì nhất định là đã có sự hiểu biết nhất định về tình hình của nàng, nàng không cần phải đặc biệt hùa theo, cứ làm chính mình như thường ngày là được.
Hứa Nặc thấy nét mặt của Tô Linh Phong rất bình tĩnh, chẳng có chút căng thẳng nào nên mới yên tâm, nàng ta thầm trách mình nghĩ quá nhiều, là tình thân thì một giọt máu đào hơn ao nước lã, cho dù chưa từng gặp mặt nhưng chắc sẽ không bài trừ.
Đến giờ ăn tối, Tô Linh Phong được Mục Đạt đích thân tới mời, ông ta mỉm cười âu yếm nói: “Tiểu thư, thành chủ đại nhân đã về đang ở phòng ăn đợi người.” Dừng một lát ông ta lại tiếp tục nói: “Thành chủ đại nhân trông có vẻ nghiêm túc, lát nữa tiểu thư đừng quá căng thẳng, thực ra thành chủ đại nhân rất dễ gần chỉ là không giỏi biểu đạt cảm xúc mà thôi.”
Tô Linh Phong biết Mục Đạt đặc biệt đến đây chào hỏi nàng trước để nàng có chuẩn bị tâm lý sẵn sàng nên nàng cảm kích gật đầu với ông ta: “Đa tạ Mục Đạt quản gia, Linh Phong biết rồi.”
Mục Đạt nhìn thấy Tô Linh Phong bước chân vững vàng, vẻ mặt bình tĩnh bèn gật đầu: “Thành chủ đại nhân sẽ thích tiểu thư...”
Đi vào trong phòng ăn nàng chỉ thấy những người hầu xếp thành hai hàng, người nào cũng đứng thẳng mặt không biểu cảm, im lặng đến lạ thường, thấy Mục Đạt ra hiệu mấy người này cúi đầu hành lễ với Tô Linh Phong: “Tiểu thư.” Sau khi Tô Linh Phong đi qua mấy người này mới thẳng dậy đứng ngay ngắn lại.
Tô Linh Phong đứng yên trước bàn ăn nhìn thẳng vào nam tử đối diện bàn ăn, người này cứ nhìn chằm chằm nàng từ khi vào phòng ăn tới giờ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận