Ma Phi Khó Tán Tỉnh


Khối nguyên thạch thứ ba được mở ra chính là một khối bảo thạch minh liêu chống choáng, có độ tinh khiết sáu phần, kích thước khá lớn, được bán với giá 600 đồng vàng!
Càng ngày càng có nhiều người vây quanh để xem Tô Linh Phong mở bảo, có nhiều người đang nghỉ ngơi ở trên tầng hai, cũng xuống xem.
Tiếp theo Tô Linh Phong lại mở một nguyên thạch mua với giá năm đồng đồng vàng bằng giá bắp cải, đương nhiên là đánh cược thất bại.

Mọi người hoàn toàn không có ý định rời đi, chờ Tô Linh Phong tiếp tục mở nguyên thạch còn lại.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Linh Phong bình tĩnh đến mức không thể nhìn thấy cảm xúc nào, nàng cố định một khối nguyên thạch do Tiểu Bạch chọn lên phiến đá, tiếp tục mở bảo thạch.
“Chết tiệt, mau nhìn,lại ra bảo thạch rồi!” Sau khi con dao hạ xuống, có người kích động hét lên.
“Thật là thần kỳ! Vận khí của nàng cũng quá tốt đi!”
“Vận khí cái lông! Tiểu cô nương này chính là một cao thủ, ánh nhìn độc đáo!”
Mọi người nhìn về phía Tô Linh Phong ánh mắt vô cùng nóng bỏng.

Nàng đánh cuộc năm khối, thua cược hai khối, thắng cược ba khối, tỷ lệ như vậy, làm sao có thể là may mắn! Không ngờ, nàng tuổi còn nhỏ, ngược lại là một cao thủ đánh cuộc!
Tiếu Minh Lãng thì vô cùng kinh ngạc, vốn vốn dĩ cho rằng Tô Linh Phong tuổi còn trẻ như vậy sẽ không có nhãn lực để đánh cuộc, chỉ là tùy tiện chơi mà thôi, không ngờ tới hết lần này tới lần khác nàng lại thắng cuộc!
Huống chi, trước đó người khác không để ý, nhưng Tiêu Minh Lãng lại thấy rất rõ ràng, mấy khối nguyên thạch mà Tô Linh Phong đánh cược đều là nàng cẩn thận lựa chọn, hai khối nguyên thạch thua cược, nàng căn bản không hề để ý, chỉ là ngẫu nhiên nhặt lấy hai khối đó mà thôi.


Chắc hẳn sợ thu hút sự chú ý của quá nhiều người nên cố ý thua cược…
Nhưng mà nàng mới mười bốn tuổi! Ánh mắt tuyệt vời như vậy đến từ đâu? Kể cả người chơi nguyên thạch cả đời, cũng không có người nào có ánh mắt chuẩn đến vậy…
Tiếu Minh Lãng nhìn Tô Linh Phong bằng ánh mắt tò mò nhiều hơn, vuốt ve bộ râu trên ngực và nghĩ trong lòng: Không biết thành chủ đại nhân có biết cháu gái ngoại của mình còn là một cao thủ cược bảo hay không?
Trong lòng Hứa Nặc thì không quá ngạc nhiên giống như Tiếu Minh Lãng, thứ nhất cô không biết nhiều về cược bảo, hai là khi ở Gia Thành, cô cũng đã từng nghe nói sự tích mở ba khối bảo thạch minh liêu của Tô Linh Phong.

Bây giờ nhìn thấy Tô Linh Phong cược thắng mấy khối nguyên thạch cũng không cảm thấy quá ngạc nhiên.
Rất nhanh, Tô Linh Phong liền đem khối bảo thạch minh liêu này mở ra, là một khối bảo thạch kháng hỏa hệ, có độ tinh khiết cao lên tới 90 phần trăm!
Màu đỏ rực này thật đẹp! Họa tiết ngọn lửa này cũng cũng đẹp đến mức khiến người ta không thể rời mắt!
“Oa oa… Đẹp quá đẹp quá! Ta… Ta..” Tiểu Bạch cố gắng dùng móng vuốt với viên bảo thạch, gấp gáp tới mức không ngừng xoay vòng vòng bên cạnh Tô Linh Phong.
Ngay cả Đoàn Tử cũng bị thu hút bởi màu sắc rực rỡ đó, duỗi một cái móng nhỏ ra, cẩn thận chạm vào bảo thạch minh liêu ở trong tay Tô Linh Phong.
"Con thú ngu ngốc! Bỏ cái móng vuốt bẩn thỉu của ngươi ra, không nên đụng vào bảo thạch của Long gia!” Tiểu Bạch hung dữ phun hơi thở của rồng về phía Đoàn Tử.
“Chậc, bảo thạch là của mẹ, không phải của ngươi!” Đoàn Tử liếc Tiểu Bạch, kích thích nó nói: “Hơn nữa, coi như mẹ bằng lòng thưởng cho ngươi, thì ngươi sẽ lấy sao?”
“Gừ… Con thú ngu ngốc đáng ghét nhà ngươi…”
“Tám trăm đồng vàng, tiểu cô nương, bán cho ta viên bảo thạch này đi!” Một người nam tử nhìn chằm chằm bảo thạch minh liêu ở trong tay Tô Linh Phong, gân cổ hét giá.
Nguyên tố hỏa hệ là nguyên tố phổ biến nhất, ma thú hỏa hệ tương đối nhiều, linh thuật sĩ hỏa hệ so với các linh thuật sĩ khác cũng nhiều hơn, cho nên bảo thạch chống trả hỏa hệ thì đắt hơn so với bảo thạch khác, mà Tô Linh Phong lại mở được khối bảo thạch này có độ thuần khiết rất cao, kích thước lại không nhỏ, chắc chắn có thể bán với giá cao.

Lúc bắt đầu ra giá, giá khởi điểm đưa ra cũng không thấp.
"Chín trăm, ta ra giá chín trăm đồng vàng!"
"Chín trăm năm mươi..."
"Một ngàn..."
"Hai ngàn!" Đột nhiên, một giọng nói lớn vang lên.
Trong đại sảnh lập tức im lặng, ánh mắt của mọi người đều hướng về nơi phát ra giọng nói!
Khối bảo thạch minh liêu này, mặc dù có kích thước không nhỏ, độ thuần khiết cao, chủng loại tốt, nhưng cũng chỉ là kháng thạch mà thôi.


Thuộc tính bình thường giá nhiều lắm cũng chỉ trị giá một ngàn hai trăm đồng vàng mà thôi.

Hiện giờ lại có người ra giá cao hai ngàn đồng vàng, người này coi tiền như rác sao? Hay là đầu bị vào nước?
Tô Linh Phong hơi nhướng mày, đồng thời cũng ngẩng đầu nhìn về hướng phát ra giọng nói.
Nàng chỉ nhìn thấy vài người đang từ từ đi xuống khỏi cầu thang lên tầng hai, đi tới chỗ của Tô Linh Phong.

Mọi người nhìn thấy bọn họ, bèn tự giác tránh đường thành một lối đi và bắt đầu nhỏ giọng thảo luận, rất nhiều người biết những người này.
Trong những người này, cầm đầu là một thanh niên khoảng chừng mười bảy mười tám tuổi.

Trang phục kiếm sĩ hoa lệ ở trên thân có giá trị khá đắt, dung mạo khá tuấn tú, , nhưng trong cử chỉ lại ẩn ẩn có một tia khí thế bề trên, khiến người khác không được thoải mái.
Đứng bên trái và bên phải của người thanh niên này, là hai thanh niên có trạc tuổi thủ lĩnh, trên người cũng mặc trang phục kiếm sĩ, nhưng mà khí chất và dung mạo, đều kém hắn một chút.
Ở sau lưng ba người bọn họ, đi theo sau là hai người mặc trang phục thị vệ.
"Tiểu muội muội, khối này bảo thạch minh liêu này, ta mua, hai ngàn đồng vàng!" Thiếu niên dẫn đầu nhìn Tô Linh Phong, nâng cằm, cong khóe môi, lộ ra một nụ cười mà hắn tự cho là rất mê người.
Tô Linh Phong liếc nhìn hắn, mặt không cảm xúc nói: “Thành giao!”
Có tiền mà không kiếm mới là người ngu!
Người thiếu niên kia móc ra hai tờ phiếu trị giá một ngàn đồng vàng, đưa cho Tô Linh Phong.
Tô Linh Phong không khách sáo nhận lấy, ném hai khối bảo thạch minh liêu kháng hỏa hệ ở trong tay cho hắn.
“Oa oa… Bảo thạch của ta, chủ nhân, đừng bán, đừng bán có được không…” Tiểu Bạch vòng qua thiếu niên bên người: "Trả lại cho ta, trả lại cho ta.


.

.

"
Tô Linh Phong không để ý tới tiếng khóc của Tiểu Bạch, thu tấm kim phiếu vào túi bên hông mình, quay đầu đẩy đám người đi ra ngoài, Hứa Nặc, Tiếu Minh Lãng đi theo sau Tô Linh Phong.
Người thanh niên đưa hai khối bảo thạch minh liêu giao cho người thị vệ, đuổi theo Tô Linh Phong nói: “Tiểu muội muội, ngươi vẫn còn muốn chọn nguyên thạch sao?”
Tô Linh Phong cũng không quay đầu lại chỉ "ừ" một tiếng, gọi Tiểu Bạch tiếp tục chọn nguyên thạch.
Nàng đã không còn ý định mở bảo ở đây nữa, trừ đi vốn ban đầu, hôm nay nàng đã kiếm được hai ngàn bảy trăm đồng vàng, mặc dù còn kém xa so với số tiền nàng cần, nhưng tiền không phải kiếm một ngày, không thể tham lam quá nhiều một lúc, nếu không sẽ bị “khó tiêu”.

Bây giờ nàng sẽ chọn mấy khối nguyên thạch có thuộc tính tốt, trở về tự mình giải quyết và giữ lại để sử dụng.
"Này, ngươi tiểu nha đầu này, làm sao lại không lễ phép như vậy? Đây là thái độ ngươi đối xử với khách mua hàng sao?” Thấy thái độ thờ ơ của Tô Linh Phong, người ở bên trái thiếu niên kia vươn cổ hét lên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận