Ma Phi Khó Tán Tỉnh


Nhớ cái con khỉ! Hôm qua Mặc Vấn Trần vẫn đang dạy nàng, còn chưa đến một ngày mà đã nhớ nàng sao? Không thấy nhàm chán ư!
Tô Linh Phong dừng hết sức thò đầu ra khỏi ngực Mặc Vấn Trần, nàng cau mày rồi lạnh lùng nói: “Đồ đã đưa rồi, ngươi có thể đi rồi đấy.”
“...” Mặc Vấn Trần hậm hực nghiến răng rồi vươn tay xoa mái tóc xinh đẹp của Tô Linh Phong sau đó chán nản nói: “Nhận đồ xong là đuổi người, tiểu nha đầu, ngươi còn có thể tàn nhẫn hơn nữa không vậy?”
Tô Linh Phong vỗ mạnh vào nanh vuốt ma quỷ đang vuốt ve trên đầu nàng rồi nheo mắt liếc nhìn hắn ta: “Nếu đã biết ta vô tình thì ngươi cần gì phải lãng phí thời gian với ta?”
“Yên tâm, ngươi có là viên đá thì ta sẽ không chê bai ngươi, ta sẽ bồi đắp thật tốt tình cảm của ngươi...” Mặc Vấn Trần khẽ cười nói.
Phì! Tô Linh Phong bĩu môi chẳng thèm đáp lại lời của Mặc Vấn Trần.
Mặc Vấn Trần vươn tay lấy chiếc hộp pha lê nhỏ trong tay Tô Linh Phong lấy ra Ngưng Tụ Châu rồi khẽ nói: “Đừng nhúc nhích, ta đeo giúp ngươi.”
Tô Linh Phong không trốn tránh sự đụng chạm của Mặc Vấn Trần, nàng để hắn ta vén tóc để lộ ra cần cổ trắng như tuyết sau đó để hắn ta đeo dây chuyền có xâu Ngưng Tụ Châu lên cổ nàng.
Mặc Vấn Trần nhìn chiếc cổ trắng nõn thanh tú và xinh đẹp như ngọc của Tô Linh Phong, cổ họng hắn không khỏi cảm thấy khô khốc, sau khi giúp nàng đeo trân châu, hắn ta dùng tay nhẹ nhàng xoa vùng da cổ của nàng, giọng khàn khàn nói: “Phong Nhi, Ngươi thật là xinh đẹp...”

“...!Ngươi đang nghĩ cái gì vậy?” Tô Linh Phong đen mặt đánh vào móng vuốt của Mặc Vấn Trần.

Người gì vậy! Giúp nàng đeo một sợi dây chuyền mà cũng có thể khiến hắn nóng máu lên được.
“Khụ...” Mặc Vấn Trần ho nhẹ một tiếng rồi thay đổi biểu cảm hỏi: “Tiểu nha đầu hôm nay ngươi đi cược bảo sao?”
Tô Linh Phong nghe thấy vậy ngước lên nhìn, nàng nói với giọng điệu châm biếm: “Tin tức của ngươi cũng nhanh phết nhỉ?”
Mặc Vấn Trần vô cùng tự nhiên vén một lọn tóc của Tô Linh Phong ra sau tai rồi nhẹ nhàng nói: “Ta không có ý giám sát Phong Nhi, chỉ là ta thích Phong Nhi nên mới quan tâm tới sự an toàn của Phong Nhi và lại cũng muốn biết tất cả những gì liên quan đến Phong Nhi...”
Tô Linh Phong liếc nhìn Mặc Vấn Trần rồi khóe miệng bất giác giật giật, nhưng không nói gì.
“Tiêu Minh Lãng có nói với Phong Nhi tên tiểu tử Bùi Triết có thân phận gì không?” Mặc Vấn Trần không hề để tâm thái độ của Tô Linh Phong, hắn ta lại đột nhiên hỏi.
“Không.” Tô Linh Phong hờ hững đáp.
“Ồ...!Đợi đến tiệc sinh thần của ngươi, ngươi sẽ biết hắn ta là ai.” Mặc Vấn Trần suy nghĩ một lát rồi căn dặn: “Tên tiểu tử đó chắc sẽ tìm cơ hội để tiếp cận ngươi, Phong Nhi không cần phải nể mặt hắn ta.”
Tô Linh Phong trợn mắt, vốn dĩ nàng cũng chẳng nể mặt tên tiểu tử đó...
Mặc Vấn Trần vươn tay ôm Tô Linh Phong vào lòng rồi nghiêm giọng nói: “Sau yến tiệc, những kẻ có mục đích xấu sẽ ngày càng nhiều, Phong nhi không cần phải khách khí với những kẻ không đàng hoàng đó!”
“Mục đích xấu? Không đàng hoàng?” Tô Linh Phong ngẩng mặt lên rồi như cười như không nói: “Ví dụ giống như ngươi hả?”
“...!Ta toàn tâm toàn ý với Phong Nhi, làm gì có chuyện không đàng hoàng?” Mặc Vấn Trần chạm mũi vào chóp mũi của Tô Linh Phong rồi nói với giọng điệu quyến rũ: “Thực ra mục đích của ta cũng rất đơn thuần, ta chỉ muốn Phong Nhi thích ta, trở thành người của ta...”
“Đừng quyến rũ ta!” Tô Linh Phong đẩy ngực Mặc Vấn Trần ra rồi cau mày ra lệnh đuổi khách: “Ta phải ngủ rồi, ngươi nên đi đi.”
“Ngủ đi, tiểu nha đầu, trong mơ hỹ nhớ đến ta.”
Nhân lúc Tô Linh Phong không để ý Mặc Vấn Trần hôn lên khuôn mặt mịn màng và non nớt của nàng, sau đó niệm một câu thần chú rồi biến mất trong căn phòng của Tô Linh Phong...

Tiểu Bạch, ngươi nãy giờ vẫn luôn im lặng quan sát thất vọng ngáp một cái, cái tên phát tình này đã đến phòng của chủ nhân nhiều lần, hai người đều chẳng có tiến triển gì, đúng là nhàm chán...
Vào buổi sáng ngày thứ hai của nghỉ ngơi, Mục Đạt lại đưa cho Tô Linh Phong hai nghìn vàng, nói là Tư Đồ Tiêu Sơn cho nàng thêm tiền để mua nguyên liệu luyện kim.
Tô Linh Phong nhướn mày, nàng cũng chẳng khách khí mà nhận luôn, sau đó đưa Hứa Nặc và Tiêu Minh Lãng đi ra phố.
Tô Linh Phong đến công hội lính đánh thuê để công bố thêm một số nhiệm vụ thu thập, trong chớp mắt nàng đã tiêu hơn một nửa số tiền hai nghìn đồng vàng.
Sau khi rời khỏi công hội lính đánh thuê, Tiêu Minh Lãng cầm một cây roi ngựa rồi nhìn Tô Linh Phong và hỏi: “Tiểu thư, tiếp theo người muốn đi đâu?”
“Dừng xe ngựa ở đây đã, ta muốn đi dạo một lát.” Tô Linh Phong khẽ nói.
Công hội lính đánh thuê nằm ở nơi phồn hoa trong trung tâm của thành, gần đó có rất nhiều cửa hàng và nơi vui chơi, bắt đầu đi bộ và mua sắm ở đây là một sự lựa chọn không tồi.
Tiêu Minh Lãng gật đầu rồi cùng với Hứa Nặc lặng lẽ đi theo sau Tô Linh Phong.
Thấy có một hiệu sách có cửa lớn được trang trí đơn giản cách đó không xa Tô Linh Phong bèn cất bước đi vào.
Hiệu sách này rất lớn, có ba tầng, bên trong bài trí chẳng khác gì hiệu sách hiện đại, sách được chia thành từng loại và đặt ngay ngắn trong các kệ khác nhau để khách có thể tùy ý lật xem, sau khi chọn được cuốn sách ưng ý sẽ đến quầy ở cửa hàng để thanh toán.
Và mỗi cuốn sách sẽ có một hình mờ linh thuật đặc biệt, nếu như ra khỏi cửa hàng mà không trả tiền sách thì tinh thể hình mờ ở cửa sẽ phát ra âm thanh báo động nhằm tránh tình trạng mất sách có thể xảy ra.
Đúng là tiến bộ! Tô Linh Phong thầm cảm thán trong lòng.
“Hai người không cần phải đi theo ta, chọn chỗ nào mình thích đi dạo đi, lát nữa gặp ở cửa.” Tô Linh Phong quay đầu rồi nói với Tiêu Minh lãng và Hứa Nặc.

“Tiểu thư, hai người đi dạo đi, ta sẽ ngồi đây đợi.” Tiêu Minh Lãng chỉ vào hàng ghế ở chỗ chờ gần cửa.
“Cũng được.” Tô Linh Phong gật đầu.
Hứa Nặc hỏi phục vụ sách về vị trí để sách kiếm sĩ rồi đi thẳng tới đó.
Theo như hướng dẫn của người phục vụ Tô Linh Phong lên lầu hai và đi đến khu vực sách luyện kim thuật, nàng muốn tra thử xem có bản vẽ vũ khí đặc biệt hay không, nhưng đáng tiếc sau khi tìm kiếm một hồi lâu nàng ta không tìm thấy gì vừa ý, những gì được ghi trong cuốn sách chỉ là những bản vẽ thông thường...
Xem ra, vẫn phải đề cập với ngoại công đại nhân của nàng hoặc...!đi hỏi Mặc Vấn Trần?
Tô Linh Phong đặt mấy cuốn sách về chỗ cũ rồi ngẩng đầu lên thì thấy một nam nhân áo xanh đang uể oải dựa vào giá sách nheo mắt lại rồi nhìn nàng như cười như không...
Nam nhân này ước chừng khoảng hai mươi tuổi, khuôn mặt tuấn tú, chỉ có điều làn da quá trắng trẻo, dáng người thoạt nhìn trông có vẻ hơi gầy gò đem lại cảm giác vẻ đẹp kiểu ốm yếu nhưng khí chất lười biếng lại khiến cho hắn ta thêm phần tiêu diêu tự tại mà cương quyết...
Tô Linh Phong có ấn tượng với người này, trên đường đền Lăng Vân Thành khi đi qua Vinh Thành, hắn ta là người ngồi cùng bàn với Đường Hiên, Đường Mật Mật và Đoàn Hiểu Phong, và cũng là người duy nhất trong bốn người đó chỉ ngồi xem náo nhiệt chứ không xen vào....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận