Ma Phi Khó Tán Tỉnh


Tô Linh Phong đá một phát vào giữa bụng của ông chủ tiệm vũ khí, đạp cho ông ta phải hét thảm một tiếng "A!", rồi bay về phía sao, "Bụp!" một cái đụng vào giá để hàng, ngay sau đó là một loạt tiếng "Rầm rầm", vũ khí trên giá để hàng bị đụng rớt xuống dưới, đập cho ông ta một trận choáng váng, cả nửa thân dưới và đầu đều đau.

Cũng may bên ngoài các loại vũ khí sắc bén như dao găm, kiếm dì đều được được bọc bởi bao da, nếu không thì người chủ điếm này có thể đã than ôi ngay tại chỗ rồi!
Tô Linh Phong mới vừa thu chân lại, cách đó không xa, cũng truyền đến hai tiếng kêu đau.

Tô Linh Phong quay đầu nhìn lại, nhìn thấy mỗi tay của Tá Dịch cầm lấy một đầu của hai người đàn ông, dùng sức đập đầu của bọn họ lại với nhau!
Tuy rằng lực phòng ngự của võ sĩ kinh người, nhưng đầu chính là điểm yếu.

"! " Khóe miệng Tô Linh Phong khẽ co lại, người này giải quyết hay người võ sĩ hạng trung như vậy, căn bản là không định thật sự ra tay!
Ông chủ vũ khí điếm dùng hai tay che lấy thân dưới, không ngừng kêu la thảm thiết, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, mồ hôi trên trán chảy xuống từng giọt lớn!
Cú đá này của Tô Linh Phong không còn thủ hạ lưu tình giống như cú đá Triệu Trình lần trước, chỉ sợ thứ đồ chơi kia ở nửa người dưới của ông chủ tiệm vũ khí, lúc này đã phải phế đi!
Nơi này không phải Lê Thành, mà là trấn Lạc Nguyệt hỗn loạn, hiện tại nàng là một nhà mạo hiểm, không phải là đại tiểu thư của Tô gia, phiền toái tìm tới thân, cách giải quyết tốt nhất chính là lấy bạo lực kiềm chế bạo lực!
Tá Dịch đập ngất hai người võ sĩ, ném sang một bên, dường như đăm chiêu mà nhìn về phía Tô Linh Phong, nàng lại có thể đánh bại được một người võ sĩ cấp cao hơn nàng chỉ trong một lần đối mặt? Hơn nữa! vừa rồi tốc độ kỳ dị nhanh đến kinh người của nàng, thật sự là tốc độ của người võ sĩ nên có sao?

Tô Linh Phong không để ý đến ánh mắt nghiên cứu tìm tòi của Tá Dịch, lúc này nàng đang vội vàng lựa chọn vũ khí bắt mắt trong điếm.

Dường như bên trong vũ khí điếm này bày nhiều vũ khí tốt hơn, chỉ có vài món lam phẩm mà thôi, Tô Linh Phong ngược lại cũng không tham nhiều, chỉ lấy mấy thứ tương đối nhẹ, đặc tính đá quý của vũ khí lục phẩm, lam phẩm tốt hơn, xé mảnh vải lúc trước quấn pháp trượng thành sợi nhỏ, quấn lại, ném cho Tá Dịch: "Cầm.

"
Tá Dịch vươn tay nhận lấy bó vũ khí kia, cười khanh khách, vị đại tiểu thư này, thật đúng là lấy độc trị độc!
Tô Linh Phong lấy túi tiền ra, đếm ra năm đồng tiền vàng, ném cho chủ điếm vẫn đang la hét không ngừng như cũ: "Ta nói lời giữ lời, nói mua thanh kiếm kia, đương nhiên sẽ trả tiền, còn những thứ khác, coi như phí bồi thường cho việc ngươi làm lỡ thời gian của ta đi.

"
Ông chủ điếm lúc này đã đau đến không chịu nổi, nhưng bị hành động cường đạo của Tô Linh Phong kích thích, sững sờ đến không ngất nổi!
"Đồng tiền vàng đồng tiền vàng, vì sao lại đưa đồng tiền vàng cho hắn?" Tiểu Bạch không cam lòng mà đi vòng vòng xung quanh chủ điếm, tiếc là nó không thể lấy lại được những đồng tiền vàng này…
Tô Linh Phong liếc mắt nhìn con rồng con một cái, trịnh trọng nói: "Đối nhân xử thế phải hiền hậu, Tiểu Bạch, ngươi thật sự quá không hiền hậu.

"
"Ta cũng không phải là người!" Tiểu Bạch phản xạ có điều kiện đáp lại.

"Thật xin lỗi, ta quên mất.

"
"! " Con rồng con Tiểu Bạch rất ấm ức.

Đi ra khỏi vũ khí điếm, ngay lập tức có ánh mắt kinh ngạc của người qua đường nhìn về phía Tô Linh Phong và Tá Dịch, tiếng quát tháo và đánh nhau trong vũ khí điếm, người ở gần đó đều nghe thấy, nhưng mà những chuyện này thường xuyên xuyên xảy ra, những người quen biết điếm này, đều đã không còn sợ hãi khi thấy chuyện kỳ lạ từ lâu nữa rồi, cũng không ai quan tâm việc không liên quan tới mình như thế này, lúc này, bỗng nhiên thấy hai nhà mạo hiểm không chỉ bước ra ngoài an toàn, mà còn khiêng một bó vũ khí lớn, cũng nhịn không được mà sợ hãi.

"Tiểu thư, có thể chúng ta đã rước lấy phiền phức rồi.


" Tá Dịch nói.

"Ngươi sợ phiền phức?" Tô Linh Phong nhíu mày hỏi.

"Tiểu thư còn không sợ phiền phức, Tá Dịch làm sao lại sợ phiền phức chứ.

" Tá Dịch dừng một chút, lại nghi hoặc nói: "Chỉ có điều, mấy thứ vũ khí lam phẩm, lục phẩm này trong cửa hàng kia hẳn là còn có nhiều hơn.

" Hắn không rõ, nếu nàng đã muốn giành, vì sao không lục soát thêm, lấy thêm mấy thứ vũ khí tốt hơn chứ?
"Không dễ bán ra.

" Tô Linh Phong ăn ngay nói thật.

Trang bị lục phẩm, lam phẩm, bán rẻ hơn một chút, bán ở trấn nhỏ này vẫn rất dễ dàng, cao cấp hơn một chút, chỉ có gặp phải người có tiền mới có thể bán được, nàng định vào rừng Lạc Nguyệt sớm một chút, ôm một đống vũ khí vướng víu thêm!
Không có không gian trang bị chính là bất iện, Tô Linh Phong quyết định, quan hệ tốt nghiên cứu tìm tòi học hỏi thuật luyện kim, thứ quan trọng nhất phải luyện chế chính là vòng không gian!
"! " Khóe miệng Tá Dịch khẽ động một chút: "Thì ra là thế.


"
"Gần đây còn có vũ khí điếm nào khác không?"
"Có thì có, nhưng mà điếm khác chưa chắc đã dám nhận đồ ở trong tay tiểu thư.

" Tá Dịch đề xuất nói: "Không bằng, chúng ta bày một quán ở chợ tự do mua bán trong trung tâm quảng trường đi, buổi tối, nơi đó cũng rất náo nhiệt.

"
"Chủ ý này không tồi.

" Tô Linh Phong gật đầu: "Ngươi dẫn đường.

".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận