Ma Phi Khó Tán Tỉnh


Trở lại khách điếm lấy hành lý, Tá Dịch trực tiếp bỏ qua xe ngựa, nói với Tô Linh Phong: “Tiểu thư, ủy khuất nàng cưỡi chung ngựa với thuộc hạ.” Sau đó cũng không đợi Tô Linh Phong đáp lời, nắm eo nàng nhảy luôn lên lưng ngựa rồi chạy như bay ra khỏi trấn.
“Ê này! Tá Dịch, cái tên đáng ghét khốn kiếp này, dám chiếm tiện nghi của tiểu mỹ nhân nhà ta hả!” Nguyệt Quang leo lên một con ngựa khác, đuổi theo sát bên ồn ào: “Tiểu mỹ nhân, đừng để cơ thể cứng ngắc của tên Tá Dịch này làm đau muội… Tiểu mỹ nhân, tiểu mỹ nhân, để ta thất lễ đi, đảm bảo muội thoải mái tới mức không muốn xuống luôn…”
Mái tóc dài màu bạc lẳng lơ bay phấp phới, khuôn mặt tuyệt mỹ mang vẻ yêu mị bên trong lại lộ ra một chút hèn mọn bỉ ổi…
Con rồng con Tiểu Bạch vụng trộm đứng trên vai Tá Dịch trừng to đôi mắt xanh thẳm nhìn Nguyệt Quang, rung đùi đắc ý: “Đáng sợ quá ha, không tưởng tượng nổi Tinh Linh tộc ưu nhã cao quý lại sa đọa thành cái dạng này rồi…”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.


Ngài Vương, Kết Hôn Nhé!
2.

Cuộc Sống Của Một Omega Sau Khi Sống Lại
3.

Vợ Quỷ
4.

Chàng Trai Đau Khổ Và Người Vợ Ma Của Mình
=====================================
Tô Linh Phong hoàn toàn không thèm nhìn tên tinh linh cực phẩm và vẻ mặt cảm thán của Tiểu Bạch, xoay xoay người điều chỉnh cơ thể, lấy cho mình một tư thế thoải mái rồi tựa lên lồng ngực rắn chắc của Tá Dịch mà ngủ.
Với tư cách là một cô gái sống ở hiện đại, hơn nữa lại còn là cô gái suốt ngày huấn luyện cùng với một đám thanh niên trai tráng, bò qua lăn lại dưới đất, một chút tiếp xúc da thịt như thế này Tô Linh Phong quả thật không thèm để vào mắt.

Cảm giác được Tô Linh Phong buông lỏng dựa vào hắn, cơ thể Tá Dịch thoắt cái đã cứng lên…
Người ngựa nhà trưởng trấn còn chưa đuổi tới, đám người khác cũng không muốn chõ mõm vào gây phiền toái, hoặc là e ngại Nguyệt Quang, vì vậy một đường này không ai ngăn cản bọn họ.

Tá Dịch, Tô Linh Phong, Nguyệt Quang, còn có con rồng con đều trong trạng thái tàng hình rất nhanh đã ra khỏi trấn Lạc Nguyệt, đi thẳng tới rừng Lạc Nguyệt.
Diện tích rừng Lạc Nguyệt vô cùng rộng lớn, địa hình hết sức phức tạp, trong rừng chỉ toàn cổ thụ che trời, cành lá rậm rạp, dưới đất phủ đầy lá khô mục nát, khắp nơi tản ra hơi thở cổ xưa nguyên thủy.
Tô Linh Phong cũng không lo đám người nhà trưởng trấn đuổi vào rừng, muốn tìm tung tích của bọn họ trong rừng rậm nguyên thủy rộng lớn này quả cũng không phải là chuyện dễ dàng gì.
Nhưng việc này cũng không có nghĩa là vào rừng Lạc Nguyệt là bọn họ đã an toàn, nơi đây các loại ma thú đủ cấp bậc đủ hệ hoành hành, còn có một vài ma thú cao đẳng giai thập phần hung hãn, ngay cả một vài thực vật nhìn vô cùng đáng yêu nhưng cũng có khả năng lấy mạng người chỉ trong chớp mắt, dân chúng bình thường tuyệt đối không ai dám vào rừng Lạc Nguyệt làm gì, ở đây chỉ có dăm ba nhà phiêu lưu qua lại, hoặc thỉnh thoảng có đám lính vào rừng Lạc Nguyệt rèn luyện.
Tô Linh Phong và Tá Dịch đã thương nghị trước, sau khi vào trấn Lạc Nguyệt sẽ tìm vài người có thực lực không tệ, thành lập một tiểu đội phiêu lưu cùng vào rừng, chẳng qua vừa tới trấn ngày đầu tiên đã gặp mấy chuyện thế này, bây giờ chỉ còn nước vào rừng sớm.
Bất quá….


Tô Linh Phong híp mắt, ít người cũng tốt, lúc đám người kia kéo bè kéo lũ tới đánh, tên Tá Dịch này vẫn chưa xuất toàn lực, hơn nữa còn có tên tinh linh Nguyệt Quang tàn bạo này, thực lực của ba người bọn họ chắc cũng không chênh với một đội phiêu lưu bình thường là bao, ngược lại, nàng còn muốn xem xem tên Tá Dịch này có bản lĩnh gì.
Tinh linh trời sinh có năng lực linh cơ điều khiển thực vật, có Nguyệt Quang mở đường, tốc độ tiến lên của bọn họ cũng không chậm, hơn nữa đám ma thú ngoài bìa rừng này đẳng cấp cũng không cao mấy, mấy loại tiểu ma thú như thỏ phác thủy, chuột thiểm điện các loại vừa thấy bóng người đã bị dọa mất vía, chạy tán loạn khắp nơi.
Đêm khuya, Tá Dịch rốt cục cũng tìm một khoảng đất trống khô mát dừng lại, đỡ Tô Linh Phong xuống ngựa rồi bắt đầu động tác lưu loát nhóm lửa sưởi ấm.
Nguyệt Quang làm bộ đau khổ, chạy tới trước mặt Tô Linh Phong: “Ấy ấy ấy, tiểu mỹ nhân nhất định là khó chịu lắm rồi, lại đây ta xoa xoa cho muội nha, kỹ thuật của ta coi vậy chứ khá lắm à nha…”
“Chủ nhân, tên này cư nhiên lại muốn sàm sỡ ngươi đó, thật đáng thương quá…” Tiểu Bạch tỏ vẻ đồng tình đối với Nguyệt Quang, tiện nghi của chủ nhân độc ác này mà dễ dàng chiếm được vậy sao?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận