Ma Phi Khó Tán Tỉnh


Đám người Hạo Thiên, Lâm An Chi bị Tô Linh Phong đâm cho một nhát, động tác tấn công cũng bất giác chậm lại, mấy con khỉ lửa Phi Linh cũng chẳng quan tâm mấy người này có phải đang đánh nhau hay không, con nào con nấy đều nhảy cà tưng, duỗi cánh tay dài ngoằng hung hăng tấn công bọn họ.

Lâm An Chi nhất thời sơ sảy, cánh tay lập tức bị móng vuốt sắc nhọn của một con khỉ lửa Phi Linh cào trúng, ống tay áo lập tức bị rách một mảng to, cánh tay lằn lên năm vết móng cào đang rỉ máu tươi, hình như còn có gân xanh lòi ra.

Lâm An Chi đau đớn hét lên một tiếng rồi lui lại đằng sau, Hạo Thiên vội tới cản lại đòn đánh của con khỉ lửa Phi Linh, linh thuật sĩ hệ sinh mạng trong đội lập tức dùng linh thuật hệ hỏa để chữa trị vết thương cho Lâm An Chi, số còn lại thì dần lấy lại tinh thần, không ngừng vung vũ khí lên để giết khỉ lửa Phi Linh.

Ây dô, săn giết ma thú cấp ba mà cũng để bị thương, đúng là đồ phế vật! Nguyệt Quang ở bên châm chọc, hắn cố ý muốn trêu tức Lâm An Chi.


Vừa nãy còn mở miệng mắng Tô Linh Phong là đồ phế vật, giờ bị người khác mắng ngược lại là đồ phế vật, sắc mặt Lâm An Chi nhất thời tối đen lại, định bụng cố gắng vùng lên chiến đấu tiếp, có điều hắn lại bị thương ở cánh tay phải, ngay cả vũ khí còn không cầm nổi, cho dù được linh thuật sĩ hệ sinh mạng chữa trị nhưng vẫn cần thời gian để hồi phục.

Lâm An Chi cắn răng nhìn Tô Linh Phong bằng ánh mắt căm ghét tột độ, đều do nữ nhân này hết! Nếu không phải vì nàng thì sao hắn lại thất thần được, sao hắn bị thương được?
Hắn hậm hực thầm chửi một câu, ngay lập tức, dưới chân hắn lóe lên một trận Triệu Hoán màu xanh lam!
Lúc này, Tô Linh Phong không hơi đâu để ý xem Lâm An Chi nghĩ cái gì, làm cái gì, nàng cau mày ngờ vực, vừa nãy sao khi giết được một con khỉ lửa Phi Linh, nàng có trông thấy một hồn vật trong suốt bước ra từ xác con khỉ cẩu, lẽ nào đó là ảo giác?
Bất kể là loài người, ma thú hay các chủng tộc khác, sau khi chết đi sẽ không có linh hồn hiện ra, trừ phi trước khi chết đã ôm trong lòng oán hận hay tâm nguyện chưa hoàn thành, cho nên mới dựa vào ý niệm mạnh mẽ đó để linh hồn hiện ra, nhưng cũng sẽ nhanh chóng bị Minh Sứ triệu hồn về U Minh trì.

Đây là trường hợp kỳ lạ giống với trường hợp của u linh rồng con Tiểu Bạch!
Nàng dùng chân hất văng xác con khỉ cẩu kia sang một bên, lại đi sang chỗ con khỉ cẩu khác, có phải ảo giác hay không, giết thêm một con nữa là biết!
Lâm An Chi khởi động xong xuôi trận Triệu Hoán, bỗng một con chim lớn lông màu xanh từ trên không đáp xuống dưới chân hắn! Nó ung dung đậu ở đó, chải chuốt bộ lông của mình, hót những tiếng lanh lảnh trong vắt, giống như đang chào hỏi với chủ nhân của mình!
Chính là ma thú đứng đầu Cẩm Điểu hệ thủy, chim Thanh Cẩm!
Cẩm Nhi, đi giết lũ khỉ cẩu đáng chết đó đi!
Chim Thanh Cẩm nhận lệnh chủ nhân, nó hót một tiếng rồi vỗ cánh phun ra một thanh thủy kiếm, nhằm hướng con khỉ lửa Phi Linh kia và đâm tới.

Ây dô, đồ bám váy đúng là đồ bám váy, ngay cả ma sủng thu nhận cũng õng ẹo như vậy!

Ọe ọe ọe! Cái con tinh linh tởm lợm này, sao hắn còn mặt mũi chê người khác õng ẹo nhỉ? Sao lại có mặt mũi, sao lại có mặt mũi! Rồng con Tiểu Bạch ra sức nôn ọe, tỏ vẻ không nuốt nổi lời nói của Nguyệt Quang.

Tiểu Bạch, ngươi mà còn ồn ào nữa thì lập tức về túi chứa ma sủng cho ta! Tô Linh Phong bực bội, con rồng con này ngày nào cũng lải nhải không ngừng trong linh khu của nàng, vậy mà nàng còn chịu đựng nó được lâu như vậy!
Đừng mà đừng mà! chủ nhân ơi ta sai rồi! Tiểu Bạch lấy chi trước bịt miệng, hai con mắt chớp chớp nhìn nàng tỏ vẻ đáng thương.

Hai hệ thủy và hỏa tương khắc, cấp bậc của chim Thanh Cẩm cao hơn nhiều so với khỉ lửa Phi Linh, nó nhanh chóng giết được một con hỏa hầu, sau đó nó dùng mỏ mổ ma hạch của con hỏa hầu kia, đem dâng lên cho Lâm An Chi.

Còn chưa đợi Lâm An Chi nhận lấy ma hạch, Nguyệt Quang đã lắc đầu nói: Giết ma thú cấp ba mà cũng phải nhờ vào ma sủng, phế vật đúng là phế vật!
Ngươi! Lâm An Chi tức tới mức suýt quên khoảng cách chênh lệch năng lực, định bổ nhào đến liều mạng một phen với Nguyệt Quang.


Cũng may Hạo Thiên phản ứng nhanh nhạy, kịp thời giữ cánh tay trái của Lâm An Chi lại: An Chi, đừng làm loạn nữa!
Phần lớn những người trong đội hắn ta đều có trình độ bậc trung, săn giết những ma thú cấp ba không khác biệt về thực lực mấy như đám khỉ cẩu kia cũng đâu có dễ dàng như Nguyệt Quang nói, Nguyệt Quang chỉ đang cố ý chọc ngoáy Lâm An Chi mà thôi.

Hừ! Lâm An Chi hừ giọng mũi, cố gắng kìm chế cơn tức trong lòng.

Người trong đội đều đồng tình nhìn Lâm An Chi một cái, hắn đúng là đen đủi khi gây sự phải tên tinh linh biến thái đáng ghét Nguyệt Quang mà!
Tô Linh Phong chẳng thèm quan tâm xung quanh xảy ra những chuyện gì, nàng chỉ một lòng săn giết những con mồi phía trước, từng đòn tấn công đánh ra không chút thừa thãi, tuy rằng không phải những chiêu thức đẹp mắt gì nhưng vẫn khiến người ta trông mà ngây cả người!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận