Ma Phi Khó Tán Tỉnh


Mặc Vấn Trần nghe vậy không khỏi lắc đầu cười khẽ, vậy là thú luân hồi đã thành ma sủng của nha đầu kia, với những con kém thú luân hồi hai cấp, lại không thể kí khế ước thánh thú, đương nhiên là nàng chẳng thèm quan tâm.

Nguyệt Quang nhướn mày, sau đó cười híp mắt và nói: “Được rồi, nếu Tiểu Phong Phong đã không có hứng thú với bọn thánh thú này thì chúng ta đi thôi.


Tá Dịch lập tức nhìn Tô Linh Phong, đáy mắt hiện rõ sự suy tư.

Bốn người không dừng lại nữa, bắt đầu đi về phía cửa hang.

Vì không cần tìm dị thú nữa, nên họ cũng lười săn giết bọn ma thú tầm thường trong suốt chặng đường, cũng vì thế mà thời gian lúc về nhanh hơn lúc đi rất nhiều.

Trong thời gian đó, bọn họ chỉ dừng lại nghỉ ngơi một lần, ăn uống một chút để bổ sung thể lực rồi tiếp tục lên đường.

Sáng sớm hôm sau, cuối cùng bốn người cũng tới sơn cốc Tùng Ngâm.

Đứng trước xe ngựa của bọn họ, Tô Linh Phong chui vào thùng xe, Nguyệt Quang cũng bò vào trong xe nhưng lại bị Tá Dịch tóm lại: “Thành thật ngồi ở bên ngoài cho ta!”
“Ngươi là cái đồ đáng ghét, người ta muốn ngồi với Tiểu Phong Phong cơ…”
“Mơ ít thôi!” Tá Dịch kéo Nguyệt Quang ngồi ngoài cửa xe, sau đó cầm roi quất ngựa lên và ngồi xuống bên cạnh Nguyệt Quang.

Tô Linh Phong chú ý tới cánh tay đang cầm roi quất ngựa của Tá Dịch, động tác có chút mất tự nhiên, không khỏi nhíu mày hỏi: “Tay ngươi sao thế? Bị thương à?”
Quần áo bọn họ đều rách rưới, toàn thân rướm máu, với lại còn đi vội nên trước đó Tô Linh Phong không để ý thấy Tá Dịch bị thương.

"Ối trời đất ôi, giờ Tiểu Phong Phong mới để ý ó hỏ?” Nguyệt Quang nhướn mắt, nhìn Tá Dịch cười hì: “Xem ra Tiểu Phong Phong không quan tâm hộ vệ như ngươi lắm thì phải, đúng là cậu bé đáng thương…”
Tá Dịch trầm mặt, nhếch môi, phớt lờ Nguyệt Quang.


“Ngươi vào đây ngồi đi.

” Tô Linh Phong nói với Tá Dịch, sau đó lại nhìn Nguyệt Quang và nói: “Ngươi, đánh xe.


Nguyệt Quang sửng sốt một lút, sau đó than thở một cách tủi thân: “Tiểu Phong Phong, muội lại ức hiếp người ta nữa, người ta không đánh xe đâu…”
Mặc Vấn Trần lắc đầu bất lực, cầm roi quất ngựa trong tay Tá Dịch rồi nói: “Để ta.


Tá Dịch ngớ người, không biết có nên vào trong xe hay không.

“Vào đây!" Tô Linh Phong thấy Tá Dịch vẫn còn ngồi lì, thì nghiêm túc ra lệnh.

Tá Dịch không do dự nữa mà chui vào trong xe.

“Tiểu Phong Phong, người ta cũng muốn vào trong nữa ó…” Nguyệt Quang làm nũng.

“Hết chỗ rồi.

” Tô Linh Phong lạnh lùng đáp.

“Tiểu Phong phong bất công quá đi…”
Mặc Vấn Trần giương roi ngựa trong tay, xe ngựa lao nhanh như bay…
Trong xe.

Tô Linh Phong nhìn Tá Dịch, hỏi: “Bị thương ở đâu?”
“Vai" Tá Dịch trả lời.

“Ta xem nào.


“Không cần, vết thương nhỏ thôi.


“Nam nhi đại trượng phu, có gì đâu mà mắc cỡ" Không đợi Tá Dịch kịp phản ứng, Tô Linh Phong lập tức nghiêng người, hai tay tóm lấy bả vai hắn, xé một cái “Roẹttttt….


“Tiểu thư…” Khuôn mặt tuấn tú của Tá Dịch lập tức thẹn thùng, đỏ bừng lên, cơ thể cứng ngắc không biết làm sao cho phải.

“Ế nè nè nè! Hai người làm cái gì đó?” Nguyệt Quang vỗ đùng đùng vào vách xe, quát vọng vào bên trong: “Tiểu Phong Phong, muội đừng có đói quá vơ bừa à nha, nếu muội muốn thì cứ hành hạ ta đi nè, ta đẹp hơn Tá Dịch nè, thân thể cũng ngon cũng khoẻ hơn nè, kinh nghiệm cũng phong phú hơn nè, đảm bảo khiến muội thỏa mãn, đỉnh cao xúc coảmmm luôn óooo-o…”
“Câm miệng!”
“Câm miệng!”
“Câm miệng!”
Ba người Tô Linh Phong, Mặc Vấn Trần, Tá Dịch quát lên đồng thanh.


“Hu hu hu, đáng ghét, các người hùa nhau ăn hiếp ta…”
“Grao grao grao…” Tiểu Bạch lắc đầu nhỏ nói: “Mai mốt chủ nhân đừng có gả cho tên tinh linh biến thái này nha, thứ gì đâu thấy ghét! Dòng cái thứ bỉ ổi vô liêm sỉ! Ở chung với hắn khổ dễ sợ!” Mỗi lần nghe Nguyệt Quang kia cố ý làm nũng, Tiểu Bạch lại thấy buồn nôn.

“…”
Tô Linh Phong mặc kệ Nguyệt Quang giả khóc lẫn Tiểu Bạch đang bực bội, bắt đầu xem xét thương thế của Tá Dịch.

Chỉ thấy bả vai Tá Dịch có một vết thương sâu hoắm dài khoảng 20cm, thịt lộn ra, máu ứa ra ngoài, đây hiển nhiên là vết thương do bị móng vuốt sắc bén của chuột địa ma cào trúng.

Tô Linh Phong lấy thuốc trị thương, băng gạc các loại ra, nghiêm túc bôi thuốc trị thương lên cho Tá Dịch rồi băng bó miệng vết thương.

Khuôn mặt tuấn tú của Tá Dịch đã đỏ đến mức sắp rỉ máu, miệng vết thương được bàn tay nhỏ bé của Tô Linh Phong nhẹ nhàng vỗ về, Tá Dịch chỉ cảm thấy trong lòng như bị móng vuốt của hàng trăm con mèo cào, cảm giác khó nói nên lời…
Tô Linh Phong băng bó hết miệng vết thương cho Tá Dịch mới phát hiện mặt hắn đỏ bừng, không khỏi nhíu mày nói: “Ngươi phát sốt à?” Nói xong lại đưa tay lên trán hắn xem thử rồi nói: “Nhiệt độ bình thường mà!”
“…” Tá Dịch xấu hổ mím môi không nói.

Tô Linh Phong bỗng nhiên ý thức được điều gì đó, lông mày nhíu lại, hỏi trêu: “Đừng có nói là ngươi mắc cỡ đó nha?"
“…” Tá Dịch ngượng đỏ mặt, hận không thể tìm một cái lỗ chui vào…
Ngoài xe.

“Nè nè, Tiểu Phong phong, muội chê Tá Dịch đi… Hắn là một tên đầu gỗ, chả biết tình đời gì đâu! Đến đùa giỡn ta đi, óoo đến đây, đến đây nào, mãnh liệt lên nào…”
“Câm miệng!”
“Câm miệng!”
“Câm miệng!”
Đáp lại hắn là ba tiếng quát đồng thanh.

Mặc Vấn Trần buồn bực, quất mạnh roi, chính tay mình băng vết thương cho nha đầu đó, xong nha đầu đó lại đi băng bó cho người khác, biết vậy bị vài vết thương nhỏ nhỏ cho rồi…
“Cho tiểu thư cái này.

” Tá Dịch lấy ra một ma hạch màu bạc to cỡ nắm tay ra đưa cho Tô Linh Phong.

“Đây là… ma hạch của chuột địa ma?” Tô Linh Phong ngạc nhiên hỏi.

Chỉ riêng ma hạch của thánh thú là có màu bạc, ma hạch của thần thú là có màu vàng, còn ma hạch của những loại ma thú khác thì đều cùng màu với hệ nguyên tố của chúng.


“Ừ.

” Tá Dịch gật đầu.

Thật ra, Tá Dịch chọn đưa ma hạch này cho Tô Linh Phong ở trong xe chỉ đơn thuần là để bầu không khí bớt ngại ngùng.

“Chủ nhân, chắc không phải tên này học theo tinh linh biến thái kia đưa sính lễ cho chủ nhân đâu ha?” Tiểu Bạch cắn móng vuốt, trừng to đôi mắt xanh thẳm, nhìn chằm chằm vào ma hạch trong tay Tá Dịch.

Tuy nó không đẹp bằng bảo thạch nhưng cũng là màu bạc sáng lóng lánh, thèm muốn quá đi mất…
Tô Linh Phong tự động gạt bỏ lời của Tiểu Bạch nói…, nhàn nhạt nói với Tá Dịch: “Công ngươi với Nguyệt Quang giết con thánh thú này cơ mà, hai người cứ giữ mà dùng.


“Có một viên ma hạch thôi, hai người bọn ta chia sao được, Nguyệt Quang cũng sẽ đồng ý đưa nó cho tiểu thư thôi.


“Không chia ma hạch được thì bán ra chia tiền.


“…” Tá Dịch giật giật khoé miệng, không kiên trì nữa mà thu ma hạch lại.

“Mẹ ơi mẹ, mẹ ơi, thả Đoàn Tử ra, Đoàn Tử nhớ mẹ, Đoàn Tử đói bụng…” Lúc này, Đoàn Tử ngủ say cả buổi trong không gian thú sủng cuối cùng cũng tỉnh dậy, nó duỗi cái lưng mỏi nhừ, truyền âm cho Tô Linh Phong.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận