Ma Phi Khó Tán Tỉnh


"Thuốc phục hồn?!" Nghe vậy, Nguyệt Quang thốt lên kinh ngạc: "Muội biết điều chế 'thuốc phục hồn'!"
Tá Dịch chưa bao giờ nghe nói về loại thuốc này, không biết nó có tác dụng gì, nhưng nhìn thấy Nguyệt Quang kinh ngạc như vậy, hắn không khỏi nhìn Tô Linh Phong nghi hoặc.
Tô Linh Phong không nói gì, chỉ bình tĩnh, nghiêm túc gật đầu.
Nguyệt Quang nhìn Tô Linh Phong, trong mắt lóe lên một tia kỳ quái.

"Thuốc phục hồn" là bí dược thần kỳ của tộc cự long, chỉ có dòng dõi hoàng tộc trực hệ của tộc cự long mới có thể điều chế ra.
Mà tộc cự long đã biến mất khỏi các đại lục lớn hàng nghìn năm, đến cả hắn cũng chỉ vô tình thấy được một dòng ghi chép có liên quan trong một cuốn sách cổ của tộc tinh linh mà thôi.

Cô nhóc loài người chỉ mới mười mấy tuổi trước mắt này biết đến thứ gọi là “thuốc phục hồn” là đã đủ khiến hắn kinh ngạc lắm rồi, vậy mà giờ nàng còn nói mình biết điều chế loại dược đó? Chuyện này quá là phi lý...
Nhưng vẻ mặt của nàng cực kỳ nghiêm túc, vả lại...trong lòng Nguyệt Quang có một loại cảm giác mà ngay cả bản thân hắn cũng lấy làm ngạc nhiên, đó là hắn cũng hơi tin những lời nàng nói...
Nguyệt Quang im lặng một hồi, đột nhiên hỏi xa xăm: "Tiểu Phong Phong, có phải...ngay từ ngày chúng ta gặp nhau, muội đã có ý định muốn lấy 'nước suối sinh mệnh' từ ta hay không?"

"Đúng vậy." Tô Linh Phong thừa nhận.

Mặc dù nói như vậy dễ khiến người nghe cảm thấy tổn thương, nhưng nàng không muốn lừa gạt hắn bằng những lời giả dối.
Nguyệt Quang nghe xong, đôi môi đỏ hồng khẽ nhếch, gợi lên một nụ cười khổ nhàn nhạt: "Tiểu Phong Phong, cảm ơn...sự thành thật của muội lúc này."
Tá Dịch ở một bên nhìn Tô Linh Phong, sau đó lại liếc nhìn Nguyệt Quang, môi mỏng khẽ mím lại không biết nên nói gì.
"Nguyệt Quang, 'Thuốc phục hồn' rất quan trọng đối với ta.

Nếu ngươi bằng lòng giúp ta, ta sẽ nợ ngươi một ân tình!" Tô Linh Phong nghiêm túc nói.

Đây cũng coi như là một lời hứa, nếu như sau này Nguyệt Quang có chuyện cần nàng tương trợ, chỉ cần không phạm vào giới hạn nguyên tắc của nàng, nàng nhất định sẽ dốc hết toàn lực!
Tiểu Bạch nhìn Tô Linh Phong, đôi mắt xanh của rồng lớn đột nhiên phủ một tầng sương mù: Ý của nàng có phải là mình rất quan trọng đối với nàng không nhỉ? Ai u…mặc dù cô gái này thường ngày hơi lạnh lùng, hơi hung dữ một chút, hơi tí lại dọa nạt nó, bắt nạt nó...Nhưng thật ra nàng đối xử với nó vẫn khá tốt...
"Được, Tiểu Phong Phong, ta sẽ tìm cách giúp muội có được 'nước suối sinh mệnh'.

Ta chắc chắn sẽ đòi lại món nợ ân tình này từ muội..." Nguyệt Quang nói đến đây bèn khẽ chớp đôi mắt đào hoa, sau đó nháy mắt về phía Tô Linh Phong, giọng điệu lại trở về mềm mại dịu dàng như thường ngày: "Tiểu Phong Phong, nếu về sau không trả nổi mối nhân tình này, muội cũng có thể lấy thân báo đáp để trừ nợ, người ta sẽ không chê thân hình muội xấu đâu nè..."
“…Ngươi không chê ta?" Tô Linh Phong liếc nhìn Nguyệt Quang, mặt mày vô cảm đả kích hắn: "Ta thì chê người già đấy."
"Ôi chu choa, Tiểu Phong Phong, nói vậy khiến người ta đau lòng lắm đấy biết không, dù người ta đã hơn bảy trăm tuổi, nhưng xét trong tộc tinh linh thì người ta còn trẻ lắm trẻ lắm trẻ lắm đấy nhé..."
"Được rồi, nghiêm túc chút đi!" Tá Dịch cau mày, quát Nguyệt Quang một câu, lại hỏi: “Ngươi định thế nào? Trở về tộc tinh linh?"
Nguyệt Quang nheo đôi mắt đào hoa, nói: "Ta đã rời khỏi tộc tinh linh nhiều năm như vậy, cũng nên trở về một thời gian..."
Nguyệt Quang triệu hoán một bông hoa màu tím nhạt kỳ lạ trông rất tươi mới nhưng lại có kết cấu như pha lê, sao đó bước đến trước mặt Tô Linh Phong, đưa tay vuốt tóc nàng: "Cầm đi, đừng lấy xuống, nó sẽ dẫn ta tìm đến muội..." Vừa nói, hắn vừa nhấc một lọn tóc của Tô Linh Phong lên đặt trước mũi mà ngửi, lại nói: "Chờ ta trở về..."
Tô Linh Phong bình tĩnh rút lọn tóc của mình từ trong ngón tay của Nguyệt Quang về, gật đầu nói: "Ta sẽ mang theo nó."
Nguyệt Quang nói đi là đi, nhoáng cái đã chẳng thấy bóng dáng đâu nữa...

Tô Linh Phong nhớ ra mình vẫn còn một đống nguyên thạch cần giải, bèn nhờ Tá Dịch tìm cách mang một cái giải thạch khí đến, thế là Tá Dịch dặn Tường thúc đi mua.
Đoán chừng Tường thúc sẽ không thể về ngay được nên Tô Linh Phong ra ngoài đi dạo, Tá Dịch đương nhiên đi theo sau nàng.
Ra khỏi viện tử, Tô Linh Phong trước tiên đến một cửa hàng bán bảo thạch ma hạch, nàng đã xử lý hơn nửa số ma hạch tích lũy mấy ngày qua, chỉ để lại một vài viên ma hạch các hệ thường dùng, cấp bốn trở lên để sử dụng.

Tô Linh Phong sờ sờ hà bao đã đầy ắp, suy nghĩ một hồi bèn quay qua hỏi Tá Dịch: "Đến công hội lính đánh thuê đi đường nào?"
"Tiểu thư muốn đến công hội lính đánh thuê?" Tá Dịch ngạc nhiên hỏi: “Tiểu thư muốn đăng ký làm lính đánh thuê nhận nhiệm vụ ạ? Hay là...phát nhiệm vụ?"
"Phát nhiệm vụ." Tô Linh Phong nhàn nhạt đáp.
"Ồ." Tá Dịch không hỏi kỹ thêm, hắn dẫn đầu đi trước tới công hội lính đánh thuê.
Hầu hết các đội đến sơn cốc Tùng Ngâm săn dị thú đều chưa trở về, trong thành hiện giờ có rất ít mạo hiểm giả, công hội lính đánh thuê cũng vô cùng vắng vẻ.
Tô Linh Phong làm xong thủ tục rất nhanh, nàng phát vài nhiệm vụ thu thập trong vòng một tháng, về đồ muốn thu thập thì chính là nguyên liệu điều phối cái thứ “thuốc phục hồn” mà Tiểu Bạch cứ nhắc mãi.
Nguyên liệu cần dùng quá nhiều, nếu nàng cứ tự mình thu thập từng chút một thì chẳng biết đến năm nào tháng nào mới đủ.

Ngược lại, nếu phát nhiệm vụ để người khác thu thập thì sẽ nhanh hơn rất nhiều.
Tuy nhiên nàng không có đủ tiền, vì vậy bây giờ chỉ có thể thu thập trước một số nguyên liệu dễ tìm.
Tá Dịch thấy nhiệm vụ cổ quái mà Tô Linh Phong phát ra bèn nhớ lại những thứ kì lạ mà nàng đã nhờ Nguyệt Quang và hắn thu thập giúp ở rừng Lạc Dương, trong lòng không khỏi âm thầm phỏng đoán, lẽ nào những thứ này chính là nguyên liệu nàng cần để điều chế cái gì mà “thuốc phục hồn” đó ư? Tá Dịch chưa bao giờ là người nói nhiều, trong lòng hắn đoán vậy nhưng không hỏi ra.

Lúc họ rời khỏi công hội lính đánh thuê thì đã gần trưa.
"Tìm một tửu quán để lấp bụng thôi." Tô Linh Phong nói.
Buổi chiều nàng còn muốn đi loanh quanh mua một ít vật liệu để luyện kim, giờ mà về viện tử ăn cơm rồi lại ra ngoài thì phiền phức quá.
"Phía trước không xa, trên đường rẽ trái có Nghênh Khách Lâu, đồ ăn trong đó cũng không tệ lắm." Tá Dịch đề nghị.
"Ngươi mời."
“…Được."
Tô Linh Phong và Tá Dịch rẽ vào con đường đó, nhìn thấy một đám người đang đứng vây lại cách đó không xa, còn loáng thoáng nghe thấy tiếng mắng chửi chói tai từ trong đám đông truyền ra:
“Con tiện nhân chết tiệt! Thứ đồ mất nết nhà ngươi! Ngươi ăn của nhà ta, mặc cũng của nhà ta, nuôi ngươi lâu như vậy ngươi lại dám cuỗm Tiểu Điêu chạy trốn! Đồ ăn trộm, đồ tiện nhân nhà ngươi, ta đánh chết ngươi, đánh chết ngươi!!"
Ngay sau đó là tiếng "vút vút--" của cây roi.
Tô Linh Phong và Tá Dịch không phải người thích lo chuyện bao đồng, định đi qua đám đông đến "Nghênh Khách Lâu" phía trước để ăn cơm.
Nhưng ngay khi hai người đến gần đám đông, một thứ gì đó đột nhiên bị ném ra từ bên trong bay thẳng đến trước mặt Tô Linh Phong....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận