Trước khi đi, Tô Hành định giới thiệu đơn giản qua cho Tô Linh Phong tư liệu về Tư Đồ Tiêu Sơn, nàng biết rõ vị thành chủ Lăng Vân này năm nay đã 50 rồi, nhưng bây giờ nhìn lại, Tư Đồ Tiêu Sơn còn trẻ hơn tuổi thật, nhìn như thể chưa tới 50, tuy ngồi trên ghế nhưng vẫn nhìn ra được ông ấy là một người đàn ông cao lớn.
Khuôn mặt ông cường tráng, bờ môi nhấp nhẹ lấy, khuôn mặt tuấn lãng kiên cường mang theo một hương vị tang thương, rất có mị lực của nam nhân trung niên.
Lúc này, Tư Đồ Tiêu Sơn đang dùng đôi mắt lợi hại như mắt chim Ưng nhìn kỹ tựa như nhìn chằm chằm vào Tô Linh Phong ở phía đối diện, toàn thân tỏa ra hơi lạnh, dường như ép nhiệt độ trong phòng giảm thấp xuống một cấp độ, mọi người bị một lực vô hình ép mạnh đến nỗi không dám thở mạnh dù chỉ một chút.
Mà Tô Linh Phong lại mặt không đổi sắc, không sợ không ngại quay mắt về phía Tư Đồ Tiêu Sơn, hạ thấp người hành lễ nói: "Tô Linh Phong bái kiến thành chủ đại nhân."
Tư Đồ Tiêu Sơn nghe vậy không khỏi nhướng lông mày, trầm giọng nói: "Cháu, gọi ta là Thành chủ đại nhân?"
"Đúng vậy, thành chủ đại nhân." Tô Linh Phong nhàn nhạt gật đầu.
Tư Đồ Tiêu Sơn càng nhíu chặt mày hơn, ngữ khí lại lạnh thêm vài phần, "Chẳng lẽ cháu không biết ta là gì của cháu sao?"
"Ngài là phụ thân của mẫu thân Linh Phong." Tô Linh Phong bình tĩnh trả lời.
"Ngay cả một tiếng 'ông ngoại' cháu cũng không gọi sao?"
"Linh Phong không dám."
"À? Không dám?" Tư Đồ Tiêu Sơn chau mày, nhìn chằm chằm vào Tô Linh Phong, dường như muốn xuyên thấu qua ánh mắt của nàng, xuyên thấu nội tâm của nàng.
"Thành chủ đại nhân xếp đặt trận chiến lớn như vậy, thật là muốn nhận thức ngoại tôn nữ Linh Phong này sao?" Tô Linh Phong mặt không biểu tình hỏi lại.
Trong lòng Mục Đạt âm thầm sốt ruột, tiểu tiểu thư nhìn bên ngoài là một đứa trẻ rất thấu hiểu lòng người, sao mới gặp mặt Thành chủ đại nhân lần đầu đã đấu đá nhau rồi, đúng thật là...
Tư Đồ Tiêu Sơn sửng sốt một chút, lập tức khẽ hừ một tiếng nói: "Nha đầu này thất xấu tính, quả cũng có hơi giống..." Tư Đồ Tiêu Sơn nói một nửa bỗng nhiên dừng lại, khẽ thở dài một tiếng...
Không ai nói chuyện, cục diện giằng co thoáng chùng xuống.
Tô Linh Phong đã trầm mặc một lát, lại là hạ thấp người, ngữ khí nhẹ nhàng chậm chạp rất nhiều, gọi một tiếng: "Ông ngoại." Dù sao cũng là trưởng bối của mình. Xem như là nhường người già vậy.
Một tiếng gọi "Ông ngoại" này khiến thân hình Tư Đồ Tiêu Sơn thoáng hơi cứng ngắc một chút, ánh mắt nhìn Tô Linh Phong lập tức nhu hòa hơn, nhưng vẫn dùng mũi hừ một tiếng: "Chịu gọi ông ngoại rồi hả?"
Tô Linh Phong không nói tiếp, khóe môi chỉ hơi cong một chút.
"Thật là! Không gọi ông ta mất hứng, gọi rồi ông ta lại làm bộ làm tịch, chủ nhân, ông già này thật đúng là khó hầu hạ thật!" Tiểu Bạch ở một bên rung đùi đắc ý nói.
"..." Tô Linh Phong rất muốn lên tiếng đồng tình.
"Ngồi." Tư Đồ Tiêu Sơn ra hiệu Tô Linh Phong ngồi vào vị trí đối diện ông.
"Đa tạ ông ngoại." Tô Linh Phong thoải mái ngồi xuống.
Tư Đồ Tiêu Sơn ra hiệu với người hầu hai bên, những người kia liền không một tiếng động lui ra, sau một lát, từng đĩa thức ăn tinh mỹ được bê lên bàn.
Không khí bữa tối rất nặng nề buồn bực, Tư Đồ Tiêu Sơn và Tô Linh Phong không trò chuyện lấy một tiếng, ai cũng cúi đầu ăn, Tô Linh Phong động tác ưu nhã, thần thái tự nhiên, ăn được không ít.
Tư Đồ Tiêu Sơn vẫn bất động thanh sắc quan sát Tô Linh Phong đối diện, vậy nên chỉ ăn được vài miếng. Cháu gái thái độ lãnh đạm, khiến trong lòng ông có chút rầu rĩ, không rõ mùi vị gì, lại cảm thấy đứa nhỏ này tuổi không lớn, trầm ổn, tỉnh táo, không biểu hiện luống cuống, còn may không làm mất mặt Tư Đồ gia, đúng là... Thực là cảm giác kỳ diệu rất mâu thuẫn...
Sau bữa cơm chiều, Tư Đồ Tiêu Sơn cũng không có ý nói chuyện với Tô Linh Phong, đành phất tay, đuổi nàng về nghỉ ngơi.
Trong lòng Tô Linh Phong thầm than, cũng không biết tính tình cổ quái này của Tư Đồ Tiêu Sơn có bao nhiêu ngăn cách với con gái Tư Đồ Dạ Lam của ông, thấy mặt cháu ngoại là nàng đây, vậy mà lại không hỏi một chữ về chuyện con gái mình...
Trên đường trở về Lâm Phong Uyển.
"Tiểu tiểu thư..." Mục Đạt khẽ gọi Tô Linh Phong một tiếng, muốn nói lại thôi.
"Mục Đạt quản gia, ngài có lời gì muốn nói với ta sao?" Tô Linh Phong hỏi.
Mục Đạt thở dài một tiếng nói: "Tiểu tiểu thư không nên trách thành chủ đại nhân, những năm gần đây thành chủ đại nhân cũng không dễ dàng gì, ông cũng chỉ là một... Lão nhân cô đơn mà thôi..."
"Vâng." Tô Linh Phong gật đầu, "Mục Đạt quản gia yên tâm, Linh Phong sẽ làm tròn chức trách và hiếu đạo của một cháu ngoại."
Mục Đạt nhìn Tô Linh Phong, trên mặt không rõ là biểu tình gì, nhưng bỗng nhiên ông lại không có lòng tin với nàng, rõ ràng đây là một đứa nhỏ không tồi, nhưng sao tính cách lại... lạnh lùng như vậy, dường như không có mùi vị tình thân vật...
Hai chữ "Chức trách" và "Hiếu đạo" trong miệng nàng như là đang nói sẽ cố gắng hết sức để hoàn thành một nhiệm vụ nào đó vậy...
Năm đó dù gì Dạ Lam tiểu thư cũng là một mỹ nhân uyển chuyển hàm xúc mềm mại, tính tình cũng chỉ thỉnh thoảng bướng bỉnh đôi chút mà thôi, sao lại sinh ra một đứa trẻ lãnh cảm cùng lạnh lùng như vậy?
Buổi chiều, Tô Linh Phong nằm trên giường, vẫn chưa ngủ quen, trong không khí đột nhiên có không khí chấn động khiến cho nàng lập tức mở mắt!
Tô Linh Phong xoay người ngồi dậy, im lặng trừng mắt nhìn bóng đen thon dài đang đứng trên đầu giường, cũng không mạo phạm nhào qua đó.
Người nọ vẫy tay tạo ra kết giới cách âm, lập tức khẽ cười nói: "Tiểu nha đầu, đã lâu không gặp, lần này nàng không nhiệt tình cho lắm nhỉ..." Lại nói, hắn vẫn chờ nàng yêu thương nhung nhớ đây nè, thật hoài niệm hương vị ôm thân thể mềm mại của nàng trong lòng...
Nàng biết ngay mà, có thể yên lặng không tiếng động xuất hiện trong phòng nàng, ngoại trừ Mặc Vấn Trần ra thì còn là ai được nữa...
"Tới nhanh thật." Tô Linh Phong trong trẻo nhưng lạnh lùng. Buổi tối ngày đầu tiên nàng vào Thành Lăng Vân, Mặc Vấn Trần đã chạy tới phòng nàng rồi.
Mặc Vấn Trần vén rèm che lên, động tác tự nhiên cởi giày trên giường, thò tay chụp tới, khóa Tô Linh Phong vào trong ngực, hung dữ xoa mái tóc dài mềm mại của nàng, trong giọng nói mang theo vui vẻ hỏi, "Tiểu nha đầu, nhớ ta không?"
"Không." Tô Linh Phong nói dứt khoát. Nàng biết rõ thực lực của mình kém xa hắn, giãy dụa, chống cự ở trước mặt hắnđều không có chút ý nghĩa nào, dứt khoát ngoan ngoãn ghé vào trong lòng ngực hắn, điều chỉnh cho mình tư thế thoải mái.
"Nhưng ta lại nhớ nàng lắm đấy..." Mặc Vấn Trần than nhẹ một tiếng nói. Nhu hòa trong giọng nói lộ ra không làm che dấu nhớ nhung.
"Tìm ta có việc gì, cứ nói thẳng." Tô Linh Phong không thở gấp nói.
Mặc Vấn Trần nâng khuôn mặt trơn mềm của Tô Linh Phong lên, mượn ánh trăng chăm chú nhìn ánh mắt của nàng, nói: "Nhất định cần phải có việc mới có thể tìm nàng sao?"
Tô Linh Phong yên lặng nhìn lại Mặc Vấn Trần, nhàn nhạt nói: "Hoặc là ta nên hỏi, huynh mang ta tới Thành Lăng Vân này có chuyện gì?"